Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 866: Ngươi biết quá nhiều (2)

Edit: Long Hoàng
Ngũ Hoàng đại lục.
Lục Phiên áo trắng bồng bềnh, thu hồi Ngũ Hoàng cung, thoáng cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Vậy mà không thể mỗi tiễn bắn chết, tồn tại cấp Thánh Tổ, quả nhiên là mạnh mẽ.”
Lục Phiên cảm khái nói.
Quả nhiên, luyện khí tầng tám của hắn vẫn còn quá yếu.
Trong cổ mộ.
Cố Mang Nhiên vừa mới đặt lưng nằm xuống muốn ngủ, nhưng là cảm nhận được khí thế chấn nộ của thánh tổ Vân Tộc, không khỏi cạn lời.
Mà hắn nghe được những lời này của Lục Phiên, càng thêm câm lặng.
Giết Thánh Tổ?
Lục công tử. . . Càng ngày càng bành trướng a.
Cố Mang Nhiên nhìn thương khung, thấy được bộ dáng thê thảm của Thánh Tổ vân tộc, không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lúc trước hắn dùng thần dược, đánh với Thánh Tổ một trận, cũng không thể đem thánh tổ làm trọng thương thảm như vậy, mà bây giờ… Thánh Tổ này, làm sao lại bị Lục Phiên đánh thảm đến như thế?
Trước đó đứt một cánh tay thì thôi đi, bây giờ ngay cả con mắt cũng chột.
Ầm ầm!
Cố Mang Nhiên không lo được, hắn cảm giác lại sắp có đại sự phát sinh.
Lục công tử thật là một khắc cũng không an phận.
Không phải đang gây chuyện cũng chính là đang chuẩn bị đi tìm chuyện để gây.
Hắn xuất hiện ở dược viên.
Lục Trường Không đang bồi dưỡng thần dược, thấy Cố Mang Nhiên thì có chút kinh ngạc.
“Lục tiên sinh , có thể hay không. . . lại cho ta mượn một gốc thần dược?”
Cố Mang Nhiên có chút xấu hổ, nói.
Nơi xa, Bộ Nam Hành hơi hơi há mồm, trong lúc kinh ngạc lại kèm chút sa mạc lời.
“A. . . Lại khai chiến sao?”
Lục Trường Không tựa hồ đoán được cái gì.
Cố Mang Nhiên ngồi ngay ngắn trong quan tài, khẽ vuốt cằm.
“Ai, tập làm quen là được rồi, so với năm đó… Phiên nhi đã thu liễm nhiều rồi.”
Lục Trường Không lắc đầu.
So với lúc trước gió tanh mưa máu tại Bắc Lạc thành, Lục Trường Không cho là, hiện tại chỉ như trò đùa trẻ con thôi.
Cố Mang Nhiên không biết nên nói cái gì.
Bắn chột một mắt của Thánh Tổ… cái này cũng gọi là thu liễm?
Vậy phải như thế nào mới gọi là ngông cuồng?
Đồ sát toàn bộ sinh linh thượng giới, chó gà không tha một ai hay sao?
Lục Trường Không bảo Bộ Nam Hành đưa cho Cố Mang Nhiên một gốc thần dược hình dáng hoa cúc.
Cố Mang Nhiên gầy như que củi, thấy gốc thần dược này, muốn nói lại thôi, có ý muốn đổi một gốc thần dược khác.
Có thể là, nghĩ đến bản thân đang đi vay mượn thần dược, làm gì có tư cách đòi hỏi.
Cuối cùng, thở dài một hơi, hướng phía Lục Trường Không chắp tay.
Sau đó, cuốn theo lấy thần dược, hóa thành một đạo huyết quang biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Ngũ Hoàng đại lục.
Nam Giang thành.
Đường phủ tiểu viện.
Lục Phiên thu hồi Ngũ Hoàng cung, nhìn thoáng qua vòm trời tối tăm, cười lắc đầu.
“Lão Đường a, ván cờ này sợ là không đánh xong được rồi.”
Lục Phiên nói.
Đường Hiển Sinh thì là nằm rạp trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, Lục Phiên phất tay áo một cái, áp lực trên người hắn biến mất.
Hắn chật vật bò dậy từ dưới đất, xóa đi mồ hôi.
“Không có gì đáng ngại, Lục thiếu chủ bận việc cứ xử lý trước đi. . .”
Đường Hiển Sinh mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, nói.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm.
Thật sự là hắn có chút bận bịu, không có thời gian nói nhiều với Đường Hiển Sinh.
Hắn quay đầu nhìn về phía Nữ Đế Nghê Xuân Thu đang ngồi ngay ngắn.
“Đừng ở lại nhân gian chơi đùa nữa, nên phi thăng thì phi thăng… bằng không, thực lực sẽ không thể tăng tiến được.”
Lục Phiên nói với Nghê Xuân Thu.
Nghê Xuân Thu thì có chút quật cường nhìn Lục Phiên.
“Lục ca, vậy ngươi vì sao không phi thăng?”
Lục Phiên cười cười, lại là không có trả lời cái gì.
Hắn quay lưng lại, sau một khắc, ngân mang đột nhiên rủ xuống, giống như thác nước cuồn trào, xé rách thương khung.
Tại trong ánh mắt của Đường Hiển Sinh cùng Nghê Xuân Thu, giữa hào quang sáng chói, biến mất không thấy gì nữa.
Nghê Xuân Thu nhếch môi đỏ, nhìn bóng lưng của Lục Phiên biến mất dưới áo nghĩa không gian, trong mắt có lưu thủy gợn sóng.
Trong sân, khôi phục bình tĩnh.
Đường Hiển Sinh có mấy phần chật vật vỗ vỗ y phục trên người.
Mắt nhìn Nghê Xuân Thu quật cường mà đứng, không khỏi nói: “Nghê cung chủ vẫn là nên nghe lời khuyên của Lục Thiếu Chủ đi, sớm phi thăng. . . Bằng không, tương lai ngay cả tư cách đứng xa xa nhìn thiếu chủ, ngươi cũng không có.”
Lời nói của Đường Hiển Sinh, có mấy phần khàn khàn, cũng có mấy phần cảm khái.
Nghê Xuân Thu thì là giật mình, rơi vào trầm tư.
. . .
Hãn Hải nổi sóng.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ hiện ra.
Linh áp kỳ bàn phủ bụi từ lâu hiện ra.
Ba.
Lục Phiên hạ xuống một quân cờ.
Lập tức, phảng phất có vạn đạo hào quang bao phủ lại bầu trời Ngũ Hoàng, khiến cho thánh uy đang bao phủ kia, tựa như băng tuyết dưới ánh nắng, lập tức tiêu tan.
Khói mù bao phu trong lòng thế nhân, cũng biến mất.
Vô số phàm nhân, dồn dập thở dốc.
Ông. . .
Một đóa quan tài mang theo thần dược hoa cúc lao tới.
Cố Mang Nhiên xuất hiện ở bên người Lục Phiên.
Nhìn xem Lục Phiên sắc mặt bình tĩnh, Cố Mang Nhiên há miệng, muốn nói lại thôi.
Trước đó đã nói tốt rồi, yên lặng phát triển, không gây sự, để Ngũ Hoàng mạnh lên cơ mà?
Mới bao lâu?
Giờ đã trêu đến Thánh Tổ đánh tới.
Thậm chí, Lục Phiên còn không khách khí bắn nổ một mắt của người ta.
Cố Mang Nhiên cảm xúc phức tạp.
Nếu thật sự ép đến mức Thánh Tổ của thượng cổ thánh tộc mang theo đế binh đánh tới . . .
Vậy coi như xong.
Cố Mang Nhiên càng nghĩ càng bất đắc dĩ, trong đầu suy nghĩ muôn vàn, cực kỳ giống như nữ nhân đang phụng phịu tại chỗ đó, cuối cùng chỉ biết nhìn Lục Phiên mà thở dài, không còn gì để nói, chỉ đành xông lên trời, chống đỡ chiến tràng.
Lục Phiên nhìn bóng lưng Cố Mang Nhiên rời đi, ánh mắt phức tạp.
“Lục Bình An ta không làm gì cả, đây là tự hắn giết đến tận cửa đó.”
Lục Phiên cảm giác mình hết sức vô tội.
Hắn Lục Bình An cũng không phải người tính tình xấu gì.
“Đám thánh tộc này, thật sự là coi Lục Bình An ta dễ ức hiếp.”
“Nếu không phải các ngươi có Đế binh tọa trấn, bằng không. . .”
Lục Phiên dựa vào ngàn lưỡi đao ghế dựa, lẩm bẩm một câu.
. . .
Bên ngoài Hư Vô Thiên.
Thánh Tổ giận dữ nóng nảy.
Năng lượng đáng sợ vẫn đang mang theo lực lượng ăn mòn hủy diệt trong con ngươi của hắn, khiến cho huyết nhục không thể mọc ra trong thời gian ngắn. Càng làm cho hắn nổi giận hơn nữa chính là.
Loại năng lượng này, so với quy tắc trong Hư Vô Thiên còn phiền toái hơn, rất khó xử lý.
Tựa hồ như ẩn chứa nhiều loại đạo ý!
Một loại là hủy diệt, một loại là tân sinh!
Hai loại đạo ý trái ngược, vậy mà lại dụng hợp bên trong một loại năng lượng.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận