Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 471: Nam nhân có tiên duyên trên người! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Đạm Đài Huyền bình tĩnh nhìn Lưu Hạo Nguyên mỉm cười ung dung ở trước mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy Lưu Nguyên Hạo, trước đó ở trên đấu giá hội của Bạch Ngọc Kinh, Đạm Đài Huyền đã từng gặp hắn, tuy nhiên, Đạm Đài Huyền cùng Lưu Nguyên Hạo cũng không có tiếp xúc quá nhiều với nhau tại thời điểm đó.
Giờ này khắc này, Đạm Đài Huyền mới chính thức đánh giá Lưu Nguyên Hạo.
Tu vi rất mạnh, Thể Tàng đỉnh phong, lại thêm tìm hiểu ra đạo ý, cho nên vẻn vẹn chỉ là khí tức tán phát ra từ trên người, liền vô cùng đè nén.
“Hắc Long giáo giáo chủ?”
Đạm Đài Huyền nhìn xem Lưu Nguyên Hạo, nở nụ cười.
Sát khí xoay một vòng trên mái hiên, tựa như trên nóc nhà có treo ngược lấy từng thanh từng thanh lợi khí sắc bén, cắt chém không khí trên đỉnh đầu thành nát vụn.
Hai vị Huyền Vũ vệ mất đi sinh cơ, xụi lơ trên mặt đất, máu chảy thành vũng.
Khiến cho trong phòng khuếch tán ra mùi máu tanh nồng đậm mà gay mũi.
Lưu Nguyên Hạo bình tĩnh cùng thong dong, có một loại cảm giác nắm giữ tất cả.
Hắn thật sự là cảm giác được tất cả đều nắm trong tay mình.
Phòng ngự trên đỉnh Thái Lĩnh, so với trong tưởng tượng của hắn còn yếu hơn.
Đạm Đài Huyền quá tự tin.
Tuy nhiên, Lưu Nguyên Hạo cũng lý giải, dù sao, làm Bắc Huyền vương, chủ nhân Đại Huyền quốc, trong tay nắm giữ lấy Huyền Vũ vệ lực lượng cường đại.
Cho dù là cường giả Thể Tàng cảnh đinh phong, cũng không dám xông vào đỉnh Thái Lĩnh để đột kích Đạm Đài Huyền.
Bởi vì, không nói độ khó quá lớn, rất có thể sẽ dựng vào tính mạng bản thân.
Nhưng mà, sau khi Đạm Đài Huyền sai phái ra một ngàn vị Huyền Vũ vệ đuổi theo giáo chúng của Hắc Long giáo để giết, lập tức xuất hiện lỗ thủng.
Mà Lưu Nguyên Hạo chính là bắt lấy cái sơ hở này.
Hắn dùng khăn đẹp lau lau bàn tay dính đầy máu tươi.
Sau đó chậm rãi cất bước vào trong lầu các.
Tiếng bước chân rõ ràng vang vọng trong lầu các, tiếng bước chân tựa như truyền ra từ bên trong địa ngục, để cho linh hồn người ta chấn động.
Vẻ mặt trên khuôn mặt Đạm Đài Huyền không có biến hóa quá lớn.
Hắn nắm hộ thân kiếm, nhìn xem Lưu Hạo Nguyên đang bật cười.
Lưu Nguyên Hạo đi tới trước thư án của Đạm Đài Huyền, khoanh chân ở trên bồ đoàn.
Đạm Đài Huyền cũng phất tay áo ngồi xuống.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, mang theo một chút ung dung không vội cùng trang nghiêm bình tĩnh.
“Hắc Long giáo… Chính là hậu duệ Đại Chu Hắc Long?”
Đạm Đài Huyền hỏi.
Lưu Nguyên Hạo lắc đầu: “Hắc Long là Hắc Long, Hắc Long giáo là Hắc Long giáo… Nó cũng chỉ là một cái cớ để bản tọa dùng để tổ kiến Hắc Long giáo.”
Lưu Nguyên Hạo bình tĩnh nhìn Đạm Đài Huyền, mang theo vài phần kinh ngạc, cười khẽ: “Ngươi xuất thân từ thế gia nên ngươi phải hiểu… Sư xuất đến nổi danh, làm chuyện gì đều cần phải có một cái cớ.”
Âm thanh của Lưu Nguyên Hạo tán loạn lấy trong lầu các.
Mà bên ngoài lầu các, đã sớm hỗn loạn.
Huyền Vũ vệ còn lại nghe được tin tức thì lập tức hành động.
Bọn hắn phát ra tiếng gầm thét.
“Bảo hộ vương thượng!”
Thống lĩnh Thể Tàng cảnh trợn mắt dậm chân mà tới, tuy nhiên, lại phát hiện ra, trước lầu các của Đạm Đài Huyền, có một bóng người hắc bào đội mũ rộng vành đứng lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận