Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 788: Phụng mệnh công tử, đến để thanh toán (2)

Edit: Long Hoàng
Tây Lương.
Bá Vương gánh vác lấy búa lá chắn, xếp bằng ở Đông Diễn giang.
Thận Long cuộn cuồn tại bên trong Đông Diễn Giang.
Trong đôi mắt của Bá vương hơi hơi gợn sóng, phía sau lưng hắn đám người Hứa Sở, Triệu Tử Húc đứng lặng.
Hứa Sở vác lấy hai cây chùy gai lớn, đôi mắt gợn sóng kịch liệt.
Lần lịch luyện này, rất nguy hiểm, đi tới Nguyên Từ Thiên cùng Huyết Sát Thiên, đối mặt với các đỉnh cấp thánh địa của lưỡng trọng thiên, làm sao có thể không nguy hiểm.
Nhưng mà, có thể đại biểu cho Ngũ Hoàng đi thanh toán, đây là vinh dự bực nào.
Trong lúc lo lắng, Hứa Sở đồng thời cảm thấy kiêu ngạo.
“Sau khi ta đi rồi, bảo vệ Tây Lương thật tốt. .. Còn sự tình của Đại Huyền thần triều các ngươi nghe theo chỉ dẫn của Minh Tang, đối với việc phán đoán thời cuộc, nàng giỏi hơn ta nhiều.”
Bá Vương nói.
Đám người tu hành Tây Lương, Hứa Sở cùng Triệu Tử Húc đều là khom người đáp ứng.
Bá Vương thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt lại.
Nhớ lại chiến tranh bên trong cự kính, đại địa ngũ Hoàng băng liệt, núi thây biển máu, tất cả đều trở nên tĩnh lặng.
Một màn kia trùng kích Bá Vương thật sâu.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn, muốn đánh ra khí thế thuộc về Ngũ Hoàng.
Trong lều lớn.
Lạc Minh Nguyệt cùng Lạc Minh Tang hàn huyên xong, cả hai người cung nhau đi ra.
Lạc Minh Tang mỉm cười bình tĩnh, mặc dù sắp phải đưa hai người thân của mình xuất chinh.
Có thể là nàng chỉ đang cố gắng không đem nét mặt khiếp nhược của mình biểu hiện ra ngoài, để cho Bá Vương cùng Lạc Minh Nguyệt có thể không lo lắng mà rời đi.
“Không cần lo lắng, có Lục Thiếu Chủ che chở… chúng ta không có việc gì.”
Bá Vương đứng người lên, đồng hành cùng Lạc Minh Tang.
Sau một hồi.
Bên bờ Đông Diễn Giang, Bá Vương cùng Lạc Minh Nguyệt hóa thành hai đạo lưu quang phóng đi Hãn Hải.
Thân hình Lạc Minh Tang đơn bạc đứng tại bên bờ, thất thần nhìn theo, thật lâu vẫn không rời bước.
. . .
Ba ngày, mười sáu người chia nhau ra tìm người thân nói lời tạm biệt.
Lần xuất chinh này, nhất định rất hung hiểm, bọn hắn không muốn lưu lại tiếc nuối gì.
Hồ tâm đảo, trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Sau khi Nhiếp Trường Khanh tạm biệt Nhiếp Song, hắn đi tới trên lầu các.
Ngưng Chiêu đứng ở một bên, gắp một hạt mơ bỏ vào trong lò, hơi nóng tửu dịch bốc lên.
Lục Phiên ngồi trên ghế, nhắm hai mắt.
Gió nhẹ chầm chậm thổi tới, đúng thật là làm cho tâm thần người ở trên lầu các đều như được trầm lắng lại.
Nguyên bản sự táo bạo cũng dần biến mất.
Nhiếp Trường Khanh an tĩnh ngồi xếp bằng tại trên lâu các, Ngưng Chiêu nấu xong rượu, cũng an tĩnh đứng một bên.
Hai chiếc chiến thuyền to lớn trôi nổi tại bên cạnh cự kình.
Gợn sóng Hãn Hải đập tại trên chiến thuyền, giống như dẫn đến huyên náo trùng thiên.
Ở xa đường chân trời, một vòng triều dương như lòng đỏ trứng chầm chậm bay lên.
Thời điểm vô số vỏ sò trên mặt cát hiện nên ánh hoàng kim.
Ở bên trong ánh triều dương, có từng đạo thân ảnh hiện ra.
Rầm rầm rầm!
Lần lượt từng bóng người, lướt ngang bầu trời, hóa thành từng đạo lưu quang màu đen phi tốc bay lại gần.
“Đến rồi!”
Trên Hãn Hải.
Những người nhận được tin tức, phi tốc mà đến, lít nha lít nhít người tu hành đều ngưng mắt.
Bành!
Cổ lão chiến thuyền chìm nổi một cái, như là muốn nhấc lên kinh thiên sóng cả.
Bá Vương đáp xuống trên cổ lão chiến thuyền, trên thân thể khôi ngô như có khí thế hùng hồn quấn quanh.
Trong con ngươi của hắn, có sát ý cuồn cuộn sôi trào.
Hưu hưu hưu!
Mấy người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao cũng cùng nhau hạ xuống.
“Công tử, chúng ta đi đây.”
Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu đồng thời mở miệng.
Lục Phiên mở mắt ra, mỉm cười.
“Đi đi.”
Nhiếp Trường Khanh vác lấy Trảm Long, cất bước mà ra, Ngưng Chiêu cũng phiêu nhiên ra đảo, đáp xuống trên chiến thuyền.
Lục Cửu Liên phiêu nhiên mà tới.
Đường Nhất Mặc cũng phóng ra.
Thanh đồng chiến thuyền chìm nổi, rất nhanh đã có mười sáu bóng người tề tựu.
. . .
Bên trong luyện khí các.
Công Thâu Vũ già nua không thôi, trong đôi mắt tràn đầy sự nhu hòa.
Hắn vỗ vỗ vai A Lỗ đang vác đại cung: “Đi thôi. . .”
“Vi sư không có việc gì, trước khi ngươi chưa trở về, ta sẽ nhất định cố gắng sống sót.”
“Vi sư vẫn còn muốn nhìn thấy ngày ngươi khải hoàn trở về đây.”
Công Thâu Vũ cười cười, nói.
A Lỗ đôi mắt lấp lánh hào quang, siết chặt nắm đấm.
Sau một khắc, A Lỗ lui lại hai bước, quỳ gối trước người Công Thâu Vũ dập đầu ba cái, sau đó mới đứng dậy, vác theo Ngũ Hoàng cung quay người nện từng bước chân trầm trọng rời đi.
Oanh!
A Lỗ hóa thành một đạo lưu quang đáp xuống trên cỗ lão chiến thuyền.
Chiến thuyền tựa như bị ép lún sâu vào trong Hãn Hải.
“Hắn là người dự bị của các ngươi.”
Thanh âm của Lục Phiên truyền đến bên tai mỗi người, để bọn hắn biết được thân phận của A Lỗ.
A Lỗ vác trường cung, đứng lặng ở đuôi thuyền, vững như bàn thạch.
Lúc tầm mắt mỗi người rơi vào trường cung trên lưng hắn, trong lòng đều nhảy một cái, bọn họ đều cảm giác được một cỗ khí thế khủng bố không ngừng tràn ngập.
Trên hai chiếc cỗ lão chiếc thuyền phân biệt đều có bóng người.
Một chiếc bao gồm, Bá Vương, Đường Nhất Mặc, Ngưng Chiêu đảm nhiệm cá nhân chiến, Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao, Nghê Xuân Thu, Lạc Minh Nguyệt, Tây Môn Tiên Chi đảm nhận đoàn thể chiến, chinh phạt thanh toán Huyết Sát Thiên.
Một chiếc chiến thuyền khác bao gồm, Lục Cửu Liên, Cảnh Việt, Lý Tam Tuế đảm nhận cá nhân chiến, Nhiếp Trường Khanh, Bạch Thanh Điểu, Tư Mã Thanh Sam, Khổng Nam Phi, Mặc Lục Thất đảm nhận đoàn thể chiến, chinh phạt thanh toán Nguyên Từ Thiên.
A Lỗ mang Ngũ Hoàng cung, đứng tại chiến thuyền cùng với Bá Vương.
Khí thế khủng bố xen lẫn tại bên trên chiến thuyền.
Tất cả mọi người đứng trên hai chiến thuyền, đối mặt nhìn nhau, sau đó đều là cười một tiếng.
Thiên nhận ỷ chầm chậm lăn.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên đó, xuất hiện tại ven hồ.
Nghê Ngọc cõng nồi đen, trên đầu mang theo tiểu ứng Long, trong mắt đỏ hoe.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Lục Phiên từ từ nói.
Trên hai chiếc chiến thuyền.
Mỗi người đều bùng phát khí tức xem như đáp lời Lục Phiên.
Phanh phanh phanh!
Từng đạo khí thế ngút trời hóa thành chùm sáng bắn thẳng lên trời, tựa như muốn nhấc lên thao thiên cự lãng tại trong Hãn Hải!
Tầm mắt Lục Phiên sáng lên, khóe miếng hơi nhếch.
“Vậy liền. . . Xuất phát!”
Lời nói hạ xuống.
Trong con mắt của Lục Phiên, có từng đường cong hiện ra.
Linh áp kỳ bàn xuất hiện tại trước người của Lục Phiên.
Ông. . .
Trên hai chiếc cổ lão chiến thuyền, từng đạo đạo đường văn bắt đầu nổi lên, ánh sáng màu xám bạc không ngừng lấp lóe.
Đây là không gian áo nghĩa!
Ong ong ong. . .
Theo không gian lực lượng càng ngày càng cường thịnh.
Sau một khắc. . .
Không gian phía trước hai đại chiến thuyền liền bị xé ra một khe nứt to lớn!
Phanh phanh phanh!
Người tu hành trên hai chiếc chiến thuyền đều phát ra khí thế cường tuyệt, khống chế chiến thuyền tiến vào bên trong khe không gian.
Trên mặt biển.
Từng chiếc chiến thuyền giương buồn đi tới.
Nhân Hoàng Đạm Đài Hạ đứng lặng ở đầu thuyền.
“Cung tiễn người xuất chinh!”
Hắn quát chói tai.
“Chờ ngày các ngươi khải hoàn quay về!”
“Chiến!”
Mỗi một vị thiết kỵ trên chiến thuyền đều đứng lặng ngay ngắn thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào hai chiếc chiến thuyền đang tiến vào khe không gian.
“Chiến!”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận