Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 371: Nhiệm vụ đặc thù, thế giới dung hợp. (1)

Dịch: Mèo Rừng
“Nhiệm vụ đặc thù: Thu nạp Thiên Nguyên bản nguyên, dung hợp Thiên Nguyên đại lục.”
Tiếng hệ thống nhắc nhở bỗng nhiên bắn ra, không ngừng chuyển động trước mắt Lục Phiên.
Lục Phiên khẽ giật mình.
“Nhiệm vụ đặc thù?”
Trên Hồ Tâm đảo, Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, rơi vào trầm tư.
Nhiệm vụ này quả thật có nằm ngoài dự đoán của Lục Phiên, thế nhưng, lại cũng hợp tình hợp lý.
Thu nạp Thiên Nguyên bản nguyên sao?
Tuy nhiên, bản nguyên của Thiên Nguyên đại lục vào lúc này đang liên tục tán loạn, thu nạp cũng không dễ dàng, thậm chí còn tồn tại nguy hiểm.
Còn về việc dung hợp Thiên Nguyên đại lục, cũng là một việc vô cùng phức tạp cùng khó khăn.
Đây không phải hỗn hợp hai vắt mì lại với nhau, mà chính là dung hợp hai cái thế giới.
Trên thực tế, đây có lẽ là biện pháp duy nhất, ngay từ đầu, Lục Phiên đã có ý nghĩa dung hợp Thiên Nguyên. Muốn cứu vớt được Thiên Nguyên đại lục, e rằng chỉ có biện pháp này.
Hai thế giới dung hợp lẫn nhau, Lục Phiên chưa bao giờ tiếp xúc qua, hắn không biết độ khả thi thế nào.
Lỡ đâu thất bại, thậm chí Ngũ Hoàng đại lục còn có khả năng nguyên khí tổn thương trầm trọng.
Nguy hiểm cực lớn, làm cho nội tâm của Lục Phiên không thể phỏng đoán.
Thế nhưng…
Một khi thành công, thu hoạch cũng rất khổng lồ, thực lực của Lục Phiên thậm chí có thể trên căn cơ đạt được mà bay vọt lên cao.
Lục Phiên luyện khí là dựa vào tu hành giả trong thế giới, một khi Ngũ Hoàng đại lục dung hợp với Thiên Nguyên đại lục, linh khí mà Lục Phiên có thể thu được lập tức sẽ tăng lên rất nhiều.
Thực lực của Lục Phiên không thể nghi ngờ cũng sẽ tăng cao.
Cho nên, nguy hiểm tỉ lệ thuận với lợi nhuận.
Quan trọng nhất là, Thiên Nguyên đại lục chính là đỉnh cấp trung võ, nếu như dung hợp với Ngũ Hoàng, tuyệt đối sẽ xúc tiến cho Ngũ Hoàng đại lục tiến bộ cùng phát triển.
Có thể đẩy nhanh bước tiến Ngũ Hoàng trở thành cao võ, thậm chí siêu huyền huyễn thế giới.
Vì lẽ đó…
Lục Phiên có chút động tâm.
Mặc dù tồn tại nguy hiểm, thế nhưng, Lục Phiên cũng có nắm bắt, thứ nắm bắt này, chủ yếu bắt nguồn từ việc, vị diện bản nguyên hiện tại của Ngũ Hoàng đa phần đều hấp thu từ Thiên Nguyên.
Tính tương thích của cả hai là rất cao.
Đây mới chính là vốn liếng để cho Lục Phiên có tự tin hoàn thành.
Thần tâm khẽ động.
Lục Phiên tiến nhập vào bên trong Truyền Đạo đài.
Linh khí nồng nặc phun trào mà lên, Lục Phiên bắt đầu mô phỏng ra tình huống khi mà vị diện bản nguyên của hai thế giới dung hợp lẫn nhau.
Dù cho có khả năng dung hợp, Lục Phiên cũng phải trước hết thông qua Truyền Đạo đài để tiến hành mô phỏng thử.
Cân nhắc đủ loại tình huống thất bại.
. . .
Lục Phiên lại bế quan, lần này, có rất nhiều người đều cảm nhận được hai đầu lông mày của Lục Phiên trở nên ngưng trọng. Cho nên bọn hắn hiểu rõ, lần bế quan của Lục thiếu chủ, hiển nhiên là có chuyện trọng yếu.
Thuận theo Lục Phiên trở về, cái cỗ lực lượng đè nén đáng sợ treo ở trên đỉnh đầu mọi người đều tan biến không thấy gì nữa.
Điểm này, đám người đã sinh ra linh thức như Tư Mã Thanh Sam hoặc Ngưng Chiêu cảm giác rõ ràng nhất.
Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ trở về, hai người bọn họ đi tới Hồ Tâm đảo, vậy mà lập tức phát hiện Lục Phiên đang bế quan.
Nhiếp Trường Khanh nghĩ đến điều gì đó, hắn đeo đao trấn thủ ở trước Hồ Tâm đảo, phòng ngừa có người quấy rầy Lục Phiên bế quan.
Hắn đi tìm Lữ Động Huyền, bèn cáo tri những gì Lục Phiên nói trước đó.
“Hả? Phong bế cấm vực?”
Lữ Động Huyền hơi kinh ngạc.
“Cấm vực chi địa, hiện tại đã rất nguy hiểm, cho dù là ta, công tử cũng không cho phép tiến nhập.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Lữ Động Huyền không có hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Nhiếp Trường Khanh.
Hắn đi tìm Lữ Mộc Đối, triệt để truyền tin tức phong bế cấm vực ra ngoài.
Có Cơ Thiên Cơ bồ câu dị biến ở đây, rất nhanh, tin tức lập tức truyền khắp thiên hạ.
Tuy nhiên, cảm giác chấn động do tin tức này mang đến cũng không quá mãnh liệt, chủ yếu là vì người đời vốn đã tồn tại sự sợ hãi đối với cấm vực, cho nên, việc phong bế cấm vực, cũng ảnh hưởng không có lớn đối với bọn hắn.
Ngưng Chiêu vào Thiên Tỏa, nàng thấy Nhiếp Trường Khanh thì bèn khiêu chiến với hắn một trận.
Nhưng mà, mười chiêu, vẻn vẹn chỉ là mười chiêu mà thôi, Ngưng Chiêu liền bại.
Đều là Thiên Tỏa, thực lực lẫn nhau vẫn tồn tại khoảnh cách.
“Ngưng Chiêu, Thiên Tỏa cảnh là một cái cảnh giới rất trọng yếu, nếu như nói Thể Tàng là đặt nền móng, vậy thì Thiên Tỏa chính là một thời kỳ mấu chốt để tạo dựng hướng đi cho việc tu hành trong tương lai.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Đây là hắn lấy được cảm ngộ sau khi khiêu chiến với đệ tử Võ Đế thành.
Ngưng Chiêu tựa như có điều suy nghĩ.
“Đi ra được đạo của bản thân là một việc cực kỳ quan trọng…”
“Tỉ như ta, cảm ngộ ra được chân chính đao ý, cho nên sự tăng phúc của đao ý đối với ta là cực kỳ to lớn.”
“Cũng như Chư Tử Bách Gia xưa kia, đều có con đường riêng của mỗi người, biết rõ con đường tương lai của mình, mới là căn bản của Thiên Tỏa cảnh.”
“Sáng tỏ được đạo, thực lực tăng trưởng thậm chí sẽ trở nên nhanh hơn.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Hắn nói việc mình ở bên trong cấm vực, khiêu chiến Võ Đế thành cho Ngưng Chiêu.
Nhiếp Song, Cảnh Việt đều nghe rất chân thành.
“Cha, đằng sau cấm vực không phải là hang ổ Thiên Ngoại Tà Ma sao?”
Nhiếp Song tò mò hỏi.
Nhiếp Trường Khanh lại cười lắc đầu, “Ban đầu, ta cũng cho rằng như vậy, thế nhưng, sau khi chân chính tiếp xúc, ta mới có thể hiểu được cả hai hoàn hoàn toàn biệt.”
“Đằng sau cấm vực, thật ra là một cái thế giới đẹp đẽ, tu hành giới trong thế giới kia, phát triển hơn rất nhiều so với chúng ta, nhưng mà thế giới kia, cũng có Thiên Ngoại Tà Ma xâm lấn. Cũng hoặc là nói, xâm nhập giả, mới xưng là Thiên Ngoại Tà Ma.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Trên Thư lâu.
Không ít tu hành giả đều lật xem thư tịch.
Cảnh sắc an lành.
Thực lực của mọi người đều có tăng vọt lên, bởi vì bản nguyên lột xác, cho nên tựa như là đề cao thiên phú của tu hành giả vậy, khiến cho thực lực của những người này tăng trưởng không ít.
Với lại, thuận theo Lục thiếu chủ bế quan.
Toàn bộ thiên hạ, tựa hồ cũng có hơi cảm thấy linh khí dần trở nên nồng nặc hơn.
. . .
Thiên Nguyên đại lục.
Vết nứt trên bầu trời càng ngày càng trở nên dữ tợn, tựa như là một cái miệng che kín bởi những chiếc răng sắc bén của ác ma từ bên trong vực sâu.
Không khác gì muốn nuốt trọn cả thiên địa.
Toàn bộ Thiên Nguyên, các nơi đều đang có dị biến, không ít danh sơn đại xuyên đều xảy ra địa chất kịch liệt, bắt đầu sụp đổ.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế đều trở về thế lực của mỗi người bọn hắn.
Do cắn nuốt đan dược trân quý, cho nên tu vi của đám người khôi phục rất nhanh chóng.
Mặc dù không tài nào khôi phục lại đỉnh phong, nhưng cũng đã trở về thực lực Nguyên Anh cảnh, lại cộng thêm việc bọn họ đối với việc nắm giữ lực lượng, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Nguyên Anh bình thường.
Đương nhiên là phải có ba phần độc, cắn nuốt đan dược để khôi phục thực lực cũng tồn tại tai hại, nhưng hôm nay, bọn hắn cũng bất chấp.
Yêu Vực bạo động, theo Sư Yêu vương bị Lục Phiên phong ấn, mà lâm vào trong yên lặng.
Đây đối với đám người Đỗ Long Dương mà nói, xem như tin tức tốt.
Nếu yêu tộc bạo động.
Lại thêm bản nguyên sụp đổ, đám người Đỗ Long Dương sợ là phải sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi nhằm ứng đối.
Bọn hắn mỗi thời mỗi khắc đều có thể cảm nhận được ở bên trong bản nguyên không gian, bản nguyên cầu đang sụp đổ, tựa như sông băng bị hòa tan vậy.
Ba ngày, thoáng chốc trôi đi.
Đè nén giữa thiên địa, càng ngày càng nặng trĩu.
Đỗ Long Dương đứng lặng ở đỉnh Võ Đế thành, ngẩng đầu nhìn trên vết nứt đáng sợ trên bầu trời.
Trong mơ hồ, có mối nguy khiến cho hắn rùng minh bao phủ hắn lại.
Không chỉ Đỗ Long Dương.
Đại Càn nữ quốc, Nữ Đế chắp tay, cẩm bào tựa như sương, ung dung hoa quý, trên đầu nàng đội lấy một chiếc phượng quan màu vàng, cực kỳ xa hoa.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên vết nứt trên bầu trời.
Khí tức ngột ngạt, để cho nàng vô cùng lo sợ.
Lục Phiên nói với bọn họ, Thiên Nguyên đại lục còn có thể cứu, thế nhưng phải có thời gian, cần bọn hắn phải ngăn cản đại kiếp sắp xảy ra trước.
Đám người Nữ Đế đoán được, đại kiếp mà Lục Phiên nói tới là cái gì.
Lưu lạc giả xâm lấn sao?
Lông mi dài của Nữ Đế hơi rung rung, nàng nhớ tới ghi chép ở bên trong điển tịch ở Đại Càn nữ quốc Tàng Kinh các, đã từng, có khách đến từ thiên ngoại đánh vào Thiên Nguyên, yêu tộc chính là thứ buông xuống Thiên Nguyên khi ấy.
Yêu tộc, cũng với những khách đến từ thiên ngoại, có lẽ là cái gọi “Thiên Ngoại Tà Ma”.
Một vị nữ hầu quan Nguyên Anh cảnh đứng lặng ở bên người Nữ Đế.
“Truyền lệnh xuống, quân đội Đại Càn tập hợp lại… Trấn thủ hoàng cung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận