Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 428: Trảm Long khí, Bá Vương ngộ đạo (2)

Người dịch: Duy Cường
Đây không phải lần đầu Ngưng Chiêu bóp nát Hồng Linh tinh, trước đó nàng cũng thử rất nhiều lần, nhưng mà, ngoại trừ một lần rơi ra một bình Tụ Khí đan, còn lại đều là Lam Linh tinh.
“Ừm?”
Nhưng mà, lần này, sau khi bóp nát Hồng Linh tinh, ánh mắt của Ngưng Chiêu không khỏi sáng lên.
Nàng phát hiện. . .
Lần này có thể ra đồ tốt.
Bên trong chùm ánh sáng, không có bóng dáng của Lam Linh tinh
Là cái gì?
Nội tâm của Ngưng Chiêu bỗng nhiên có chút tò mò, nàng đưa tay lấy đồ vật ở bên trong ra, nhìn lại thì đó là một quyển thẻ tre.
Cái này khiến trong lòng Ngưng Chiêu hơi có chút mất mát.
Vốn dĩ nàng còn hy vọng là tư cách lĩnh ngộ Đạo bia, hiện tại xem ra, đồ vật kia, quả thực rất khó rơi xuống.
Nàng mở quyển thẻ tre ra, phát hiện bên trên ghi lại một môn tuyệt kỹ sát phạt.
“Huyền giai đê phẩm công phạt kỹ: Băng Tâm Nguyệt
Trảm.”
Ánh mắt của Ngưng Chiêu không khỏi sáng lên.
Nàng đã từng nghe công tử nói qua, mặc kệ là tu hành pháp môn hoặc là sát phạt tuyệt kỹ, đều có phân phẩm cấp, dựa theo Thiên Địa Huyền Hoàng phân chia.
Kỹ xảo chiến đấu trước đó của Ngưng Chiêu, nếu như tổng kết lại, cũng chỉ là Hoàng giai mà thôi.
Lần này, không ngờ lại rơi ra một môn huyền giai sát phạt tuyệt kỹ.
Trong thời gian tiếp theo, Ngưng Chiêu bắt đầu toàn tâm toàn ý tu hành pháp môn vừa mới đạt được.
Vong linh thành ở Ngục Môn thứ nhất, Tần Quảng thành.
Khổng Nam Phi lại một lần nữa thất bại khi chịu đựng cho một trăm luồng linh hồn cắn xe, toàn thân mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt rời khỏi nơi này.
Hắn nhìn lên bia đá bên trong thành, phát hiện được, sau lưng có rất nhiều cái tên xa lạ đuổi theo sát nút.
“Đến cùng… Những người này là ai?”
Ánh mắt của Khổng Nam Phi bắt đầu trở nên ngưng trọng
Có thể đi đến một bước này, tối thiểu đều là Kim Đan cảnh, nói cách khác, bên trong bí cảnh, đột nhiên tới rất nhiều tu hành giả Kim Đan cảnh?”
Mà khi Nhiếp Trường Khanh nhìn thấy những cái tên quen thuộc kia, trong nội tâm, có một luồng chiến ý bắt đầu dâng lên.
“Quả nhiên… Bọn hắn đã tới.”
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh hơi lóe lên một chút.
Hắn thấy được Phong Nhất Lâu, thiên tài cực kỳ mạnh mẽ của Võ Đế thành, cái tên này khiến cho hắn cảm nhận được một cỗ áp lực rất cường đại.
Khi đám người Đỗ Long Dương xuất hiện, Nhiếp Trường Khanh đã suy đoán, khả năng rất lớn những thiên tài này cũng sẽ hiện thân, quả nhiên, cuối cùng không có nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhiếp Trường Khanh hít một hơi thật sâu, lại lần nữa tiếp nhận thử thách của vong linh thành, chịu đựng vong hồn cắn xé.
. . .
Bá Vương nhìn chằm chằm vào Đạo bia.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, trên trán của hắn đã sớm che kín mồ hôi, trong ánh mắt giăng đầy tơ máu.
Hình dạng của hắn khiến cho người ta nhìn qua có chút sợ hãi.
Rất nhiều người nhìn thấy thân ảnh không ngủ không nghỉ của Bá Vương, ngồi xếp bằng trước Đạo bia, đều lắc đầu, thở dài không dứt.
Lưu Nguyên Hạo rất là hài lòng, Bá Vương không lĩnh ngộ được đạo ý.
Mặc dù Lưu Nguyên Hạo chỉ ngộ ra được lục đẳng đạo ý, thế nhưng, hắn phát hiện ra một điều, đạo ý quả nhiên tăng cường rất nhiều đối với thực lực.
Ít nhất, sức chiến đấu của hắn hiện nay so với trước kia, mạnh hơn không chỉ một chút, đã có tự tin để đối đầu với Bá Vương.
Lưu Nguyên Hạo ước gì Bá Vương mãi mãi cũng không lĩnh hội được đạo ý.
Tin tức Bá Vương không lĩnh ngộ được đạo ý, truyền ra ngoài.
Đế Kinh.
Lạc Mính Tang nghe xong tin tức này, trên gương mặt mỹ lệ của nàng mang theo vài phần lo lắng.
Nàng chậm rãi dạo bước trong cung, nhìn mây cuốn mây tan trên bầu trời, sau một lúc, vang lên một tiếng thở dài.
Sai người chuẩn bị xa giá*, Lạc Mính Tang chuẩn bị tiến về dãy núi Ngọa Long.
(Xa giá: xe của vua đi; cũng dùng để chỉ nhà vua khi đi lại bằng xe ở ngoài cung.)
Đối với dãy Ngọa Long, cho đến hôm nay, ký ức của nàng vẫn còn rất sâu săc.
Nàng còn nhớ rất kỹ, nam nhân kia, khi đối mặt với thiên quân vạn mã, vẫn kiên cường vung lên trường phủ, giết máu chảy thành sông.
Hắn đã từng cực kỳ hăng hái.
Mà bây giờ, lại bị ngăn trở không tiến lên được, hắn vốn nên trở thành ngôi sáng nhất trong thời đại của tu hành giả, bây giờ lại hào quang ảm đạm, sắp phải phai mờ trong mắt mọi người.
Nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lướt qua, trong nội tâm của Lạc Mính Tang cảm xúc ngổn ngang.
Nàng biết, trong lòng Bá Vương tồn tại khúc mắc.
Khúc mắc kia, là hứa hẹn cũng là ràng buộc.
Dãy Ngọa Long.
Khi xa giá của Lạc Mính Tang xuất hiện, đưa tới sự chú ý của không ít người.
Rất nhiều gia chủ của thế gia đều nhận biết Lạc Mính Tang, trên gương mặt không khỏi hiện lên nét cổ quái.
Bọn họ đều biết quan hệ của Bá Vương cùng Lạc Mính Tang, cũng hiểu rõ, Lạc Mính Tang chỉ là quân cờ do phu tử Khổng Tu cài vào bên người Bá Vương.
Cũng không ai vì chuyện này mà chê cười Bá Vương.
Dù sao, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Nhưng mà, tu vi của Bá Vương bị ngăn trở, đây lại là sự thật.
Giống như bây giờ, Bá Vương đã ngồi trước Đạo bia ròng rã một tháng trời, vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì.
Những người khác đã ngộ ra được đạo ý, thậm chí, Mạc Thiên Ngữ không mua được tư cách lĩnh ngộ Đạo bia, cũng có thể lình hội được tứ đẳng đạo ý.
Rất nhiều người đều cảm thấy, Bá Vương trong thời đại của tu hành giả, dần dần sẽ trở nên tầm thường, không khác gì đại chúng.
Lạc Mính Tang nâng váy, từ trên xa giá đi xuống.
Nàng không hề quan tâm đến ánh mắt của mọi người chung quanh.
Chỉ lẳng lặng đứng nhìn thân ảnh ngồi ngay ngắn trước Đạo bia của Bá Vương.
Bóng lưng cực kỳ cô đơn, bất lực.
“Vương thượng.”
Lạc Mính Tang mở miệng.
Thanh âm không lớn.
Thế nhưng, thân thể của Bá Vương đang im lìm trước Đạo bia lại đột nhiên lắc một cái, chậm rãi mở mắt ra.
Trong hai tròng mắt tràn đầy tơ máu, mang theo vẻ mỏi mệt cùng không cam lòng.
Hắn quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười, một gương mặt mà rất lâu hắn không dám đối diện.
“Mính Tang.”
Ánh mắt của Bá Vương có chút hốt hoảng.
Lạc Mính Tang khẽ nở một nụ cười: “Vương thượng, cuối cùng người cũng chịu đối mặt với Mính Tang.”
Bá Vương rơi vào trong trầm mặc.
Bỗng nhiên.
Lạc Mính Tang mở ra bước chân.
Nàng bước vào khu vực uy áp của ngục môn thứ nhất, áp lực khổng lồ đột nhiên rơi vào trên thân của Lạc Mính Tang.
Nàng khẽ rên một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Dù sao, nàng cũng không phải là tu hành giả mạnh mẽ gì cho lắm.
“Ngươi đang làm gì!? Lui ra ngoài!”
Bá Vương bỗng nhiên thét lên.
Lạc Mính Tang lại chỉ cười cười, tiếp tục cất bước: “Vương thượng còn nhớ nơi này hay không. . .”
“Khi đó, nhìn người độc thân ngăn cản vạn quân, chưa bao giờ thiếp cảm thấy an tâm như thế, trên thực tế, Mính Tang rất rõ ràng, cái vương thượng mong muốn chính là theo đuổi tu hành, chứ không phải là tranh bá thiên hạ.”
Lạc Mính Tang tiếp tục tiến lên phía trước, bị đè ép bởi áp lực khổng lồ, khiến cho nàng phun ra một ngụm một tươi từ trong miệng, nhuộm đỏ vạt áo.
Nếu miễn cưỡng đi tới, ngũ tạng rất có thể sẽ bị tổn thương, lệch vị trí….
Nàng không nói tiếp, trong đôi mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Trong đó có Bá Vương, mang Kiền Thích, bễ nghễ thiên hạ.
Dưới Đạo bia, trong đôi mắt vằn vện tia máu của Bá Vương, vẻ lo lắng hiện lên không thể che giấu.
“Vương thượng, nghe theo bản tâm của người. . .”
Lạc Mính Tang vươn tay, lau vết máu trên khóe miệng, thân thể lung lay như sắp đổ, cố gắng đứng thẳng, nói rất chân thành.
Thanh âm rất nhỏ, rất nhỏ…
Thế nhưng, vọng đến trong tai của Bá Vương lại giống như sấm sét nổ vang.
Nghe theo bản tâm sao?
Trong tích tắc, trước mắt Bá Vương bắt đầu nổi lên hình ảnh toàn bộ cuộc đời của mình.
Thời đại võ giả, thiên phú của hắn tuyệt đỉnh, là Tông sư trẻ tuối nhất đương thời, chiến lực vô địch.
Thời đại tu hành giả, hắn cưỡi sóng mà đi, vào Bắc Lạc, vấn đạo Bạch Ngọc Kinh.
Hắn đuổi theo Khí Đan, hắn nộ xông Thể Tàng…
Không ngừng thăm dò cùng tìm kiếm trên con đường tu hành.
Mặc dù, mỗi lần đột phá đều cực kỳ gian nan, chịu vô số đánh đập, mỗi một lần đều đem thân thể hành hạ đến thương tích đầy mình.
Nhưng mà, hắn lại vô cùng thích thú.
Có lẽ, đó mới là bản tâm của hắn.
Long khí mạnh mẽ.
Bá Vương nở một nụ cười.
Long khí này, chính là biểu tượng của quyền lực, thế nhưng đối với hắn mà nói, lại là ràng buộc, là gông cùm xiềng xích trở ngại hắn tiến bước.
Khúc mắc của hắn, không chỉ là đối mặt với Lạc Mính Tang, càng là lựa chọn đối với long khí.
Long khí phảng phất như một đám mây mù dày đặc, bao phủ trái tim truy tìm chân lý tu hành của hắn.
Mà Lạc Mính Tang, chính là một thanh đao, bổ ra lớp sương mù đang bao phủ nội tâm của hắn, phá vỡ khúc mắc tạo thành gông cùm xiềng xích.
Khóe miệng tràn đầy râu ria của Bá Vương hơi nhếch lên.
Đôi mắt từ từ trở nên kiên định
Lạc Mính Tang cũng không tiếp tục tiến lên, nàng đã đi không nỗi nữa…
Hai tên Hạng Gia quân xông vào trong phạm vi uy áp của ngục môn thứ nhất, đem nàng mang ra ngoài.
Bá Vương liếc mắt nhìn Lạc Mính Tang, ánh mắt sâu thẳm.
Sau đó, nhắm mắt lại.
Rống!
Long khí màu vàng kim từ sau lưng của hắn bay lên.
Bá Vương đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ánh mắt sáng quắc, đột nhiên cười phá lên, ma khí màu đen tràn ra dày đặc.
Kim Long gầm rống, giống như là hướng về phía Bá Vương gầm thét.
“Hoàng triều long khí. . .”
Bá Vương lại nở một nụ cười.
Từ sau khi thu được hoàng triều long khí, Bá Vương bắt đầu cảm giác được áp lực lớn lao, bởi vì long khí là biểu tượng cho quyền lực, nhưng đồng thời cũng tượng trưng cho trách nhiệm.
Ban đầu, long khí này có có chút giúp ích đối với chiến lực của Bá Vương, nhưng mà, theo thời gian, Bá Vương phát hiện, hoàng triều long khí có thể giúp cho hắn được thuận buồm xuôi gió trên phương diện thống trị thiên hạ, nhưng mà…
Về việc tu hành, long khí lại giống như một màn sương mù dày đặc, bao phủ con đường phía trước của hắn.
Làm cho hắn trở nên mờ mịt, không tìm được hướng đi.
Bá Vương giơ tay lên, ma khí ngưng tụ, hóa thành một thanh hắc phủ.
Hôm nay, hắn không xoắn xuýt nữa, hắn muốn làm ra lựa chọn.
Hắc phủ đột nhiên chém xuống.
Một rìu Trảm Long khí!
Người ở bên ngoài xem ra.
Trên thân thể đang ngồi xếp bằng của Bá Vương, long khí màu vàng kim bắt đầu không ngừng thoát ly thân thể của hắn…
Cuối cùng, tan biến sạch sẽ.
Long khí bay lên không trung, hóa thành một con Kim Long vắt ngang qua thiên địa, sau đó biến mất không còn một chút dấu vết.
Trước Đạo bia.
Bá Vương ngồi xếp bằng, thể xác và tinh thần trở nên vô cùng thông suốt dễ dàng.
Ma khí nồng đậm không ngừng quay cuồng, khí tức của hắn không ngừng kéo lên, mạnh lên…
Xương sống nổ vang, khí huyết chuyển động.
Ầm ầm!
Ánh mắt sắc bén của Bá Vương nhìn chằm chằm vào Đạo bia, trong nội tâm như có tiếng sấm vang lên, bốc lên vạn trượng sóng lớn.
Linh hồn phảng phất mơ hồ rung động.
Hắn ngộ… Đạo ý!
TN: Không biết có nên nói không, nhưng Bá Vương cứ giống như bị khổ dâm(Masochism) ấy. Phải bị đánh mới mạnh lên được xD
Bạn cần đăng nhập để bình luận