Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1339: Việc làm của người đọc sách sao có thể gọi là trộm (3)

Trong miệng của Triệu Khánh Chi họ ra một viên đan dược màu xanh lam.
“Đây là ‘tụ biển đan, miễn cưỡng xem như là thượng độc tiên đan..”
Nghê Ngọc thu lại Tụ biển đan rồi ném Triệu Khánh Chi đang bắt đầu họ ra nước cho Sài Phong. Triệu Khánh Chi cảm giác như mình đã nôn ra toàn bộ nước nước từ biển Đông, thân thể dường như bị kiệt sức rồi.
“Đa tạ Nghê đại sư..”
Sài Phong dở khóc dở cười, suýt nữa quên mất tiểu nữ tì của Lục thiếu chủ cũng là Luyện đan sư đệ nhất đương thời của Ngũ Hoàng.
Đan dược mà nàng luyện chế chỉ có trong phần thưởng nhiệm vụ của khu Huyền Tiên và khu Kim Tiên trong khí vận tháp.
Mà Triệu Khánh Chi cũng nhận ra, hoá ra nữ đồng trước mặt hắn… lại chính là người chế tạo đan
dược mà hắn nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ ở Khí vận tháp.
Một khi có được những đan dược đó thì hắn sẽ vui mừng rất lâu, nhưng hắn không ngờ chúng lại đến từ trong tay nữ đồng này.
“Khánh Chi, thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng phải bỏ kiêu ngạo bỏ nóng nảy..”
“Lần này trở về liền cẩn thận ở bên cạnh sư phụ, cấm túc trăm năm.
Sài Phong nhìn Triệu Khánh Chi vô cùng nhếch nhác lắc đầu, cảm thấy không biết phải làm sao.
Người đệ tử này là người có thiên phú cao nhất trong số những đệ tử mà hắn thu nhận bao năm qua, nhưng cũng là người bướng bỉnh và kiêu ngạo nhất.
Chỉ hy vọng giáo huấn lần này có thể dạy cho hắn một số bài học kinh nghiệm.
“Lục thiếu chủ, vậy tại hạ liền đi trước, có nhiều quấy rầy mong Lục thiếu chủ rộng lòng tha thứ cho hắn”
Sài Phong mỉm cười nhắc tới Triệu Khánh Chi.
Trong hòn đảo Hồ Tâm lại không có nhiều biến động.
Sài Phong không để ý liền định rời đi.
Mà Sài Phong lại vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười, xách Triệu Khánh Chi nhanh chóng rời đi. Thông Cổ đạo nhân nhìn thấy cảnh tượng này liền tức giận, lúc này tốt nhất vẫn là nên chạy trốn. Thông Cổ đạo nhân nhìn bóng dáng Sài Phong rời đi, lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn về phía đảo Hồ Tâm.
“ y da, nha đầu tiểu Nghê không tệ nha, tu vi lại thăng cấp rồi, Lục lão đệ lại không đưa tin một tiếng cho lão đạo?”
Thông Cổ đạo sĩ cười híp mắt nói.
Nghê Ngọc siết chặt chiếc nồi đen, duỗi đôi tay nhỏ nhắn đầy thịt ra.
Thông Cổ đạo nhân ngay lập tức quen thuộc lấy ra một cây bảo dược quý hiếm của nhân tộc tổ địa trong ống tay áo rộng của mình.
Nghê Ngọc nhận được bảo dược, mới mỉm cười haha dẫn đường phía trước.
Lục Phiên bật cười lắc đầu, trò hề của Triệu Khánh Chi cũng chỉ là một chút điều chỉnh cho những năm tháng nhàm chán của hắn mà thôi.
Về việc để Nghê Ngọc đi dạy đỗ Triệu Khánh Chi cách làm người, đơn thuần là Lục Phiên ban đầu
với tâm tư tiền bối đi dạy dỗ hậu bối, chứ không phải vì Triệu Khánh Chi thiếu tôn trọng mà hắn hẹp hòi tức giận.
Lục Phiên xắn tay áo đặt quân cờ, quân cờ rơi xuống bàn cờ, linh khí phong vân trên đảo thay đổi, tử khí nổ vang ầm ầm.
Ánh mắt hắn liếc qua rơi vào người Thông Cổ đạo nhân đang đặt chân lên đảo.
Ngay khi Thông Cổ đạo nhân đặt chân lên đảo Hồ Tâm, đôi mắt đột nhiên cứng lại.
Hắn cảm nhận được uy áp của Lục Phiên lại mạnh mẽ hơn…
Cho dù là hắn cũng mơ hồ cảm thấy có chút ngột ngạt, Lục lão đệ này… tại sao hắn lại trở nên mạnh như vậy?
Dáng người Nghê Ngọc đẫy đà, mặc một chiếc váy trắng phất phơ dẫn Thông Cổ đạo nhân lên lầu
các.
Thông Cổ đạo nhân nheo mắt, cười haha khen ngợi một câu: “Nghê Ngọc muội, thật xinh đẹp nha. Nghê Ngọc mỉm cười lịch sự, rồi rời khỏi lầu các.
“Thông Cổ lão ca, sao ngươi trở về sớm như vậy?”
Lục Phiên cầm ly rượu bằng đồng, nhấp một ngụm rượu, tò mò hỏi.
Dù sao Thông Cổ đạo nhân nói hắn phải dẫn độ nhân tộc tổ địa để đến gần Ngũ Hoàng. Chuyện này không dễ dàng như vậy, dù sao việc dẫn độ nhân tộc tổ địa, một tiên võ đỉnh cao, chứ không phải tuỳ tiện nâng đỡ một thế giới đê võ.
Cần phải tốn những năm tháng dài đằng đẵng không nói, mà còn phải phòng ngừa sự tập kích bất ngờ của thần ma.
“Chao ôi, nói ra thì dài..”
Thông Cổ đạo sĩ ngồi trên ghế uống một ngụm trà, oán hận trong lòng chợt cuộn lên, kể khổ với Lục
“Lục lão đệ, trước đây ta đã nói với ngươi, trong năm pho tượng thú tổ thì có bốn pho tượng nằm trong tay thần ma, còn một pho tượng nằm trong tay sinh vật hỗn loạn, bây giờ sinh vật hỗn loạn này đã thức tỉnh, mà nơi lĩnh hội của Mộc Nguyên áo nghĩa cũng đã mở ra…
“Đây là pho tượng thú tổ duy nhất trước đây chưa từng nằm trong tay thần ma.
Thông Cổ Đạo sĩ hít sâu một hơi, kể ra cuộc trò chuyện trước đó với Tiêu Dao Tử.
Lục Phiên nghe được lời này, ánh mắt không khỏi có chút sáng lên.
“Nơi lĩnh hội của Mộc Nguyên áo nghĩa?”
Ngón tay của Lục Phiên đặt trên phần bảo hộ tay không khỏi gõ nhẹ.
Nghe đến Mộc Nguyên áo nghĩa, trong lòng Lục Phiên… không khỏi xúc động.
Tuy nhiên, Lục Phiên cũng cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.
Làm sao hắn có được loại bất diệt ma thể nào, liền sẽ có nơi lĩnh hội áo nghĩa mở ra?
Là trùng hợp sao?
Hay có ai đó đang bí mật sắp xếp?
Lục Phiên nheo mắt lại, trong lòng không khỏi nghĩ đến nơi đó khi hắn đột phá Luyện khí tầng mười
hai, sự tồn tại mà hắn nhìn thấy những không nhìn rõ khuôn mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận