Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 388: Nữ Đế lên Hồ Tâm đảo. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Nữ Đế nở ra nụ cười xinh đẹp.
Lục Phiên lập tức có chút do dự, rốt cuộc khẽ gật đầu: “Được.”
Nữ Đế đạt được Lục Phiên đáp lại, con mắt lập tức lóe lên tinh mang, nét mặt tươi cười như hoa.
Bá Vương ở một bên, thở mạnh cũng không dám.
Hắn không dám nói cái gì, không dám hỏi cái gì cả.
Vào Long Môn, Nữ Đế đồng thời có chút kinh dị mà đánh giá Long Môn.
Loại thủ đoạn súc địa thành thốn này, cho dù là Nữ Đế, cũng rất kinh ngạc.
“Có chút giống trận pháp truyền tống.”
Nữ Đế nói.
“Nghe đồn thế giới cao võ có được truyền tống trận, dù cho cách xa vạn dặm, lợi dụng truyền tống trận cũng có thể chớp mắt đến.”
“Mặc dù cái Long Môn này khác với truyền tống trận, nhưng kết quả lại giống nhau đến diệu kì.”
Lục Phiên nghe vậy, hơi cau mày.
Truyền tống trận ở thế giới cao võ sao?
Tuy nhiên, truyền tống trận thích hợp phạm vi lớn hơn.
Cao võ thế giới, địa thế rộng lớn, dùng trăm vạn, nghìn vạn dặm để tính, nên một lần truyền tống chính là mấy chục vạn dặm.
Mà Ngũ Hoàng đại lục bây giờ, không tính là lớn, Long Môn đủ rồi.
Xuyên qua Long Môn, về tới Hồ Tâm đảo.
Vừa ra Long Môn, đến Hồ Tâm đảo, Nữ Đế lập tức cảm thấy linh khí bàng bạc đập thẳng vào mặt.
Nồng độ linh khí này, còn mạnh hơn so với Thiên Nguyên đại lục.
Nữ Đế chân đạp mặt hồ Bắc Lạc dập dờn, tâm tình không biết vì sao lại vô cùng dễ chịu.
Linh thức của nàng phun trào ra, cảm ứng được không ít tu hành giả.
Nhưng phần lớn là Ngưng Khí cảnh, cũng có Trúc Cơ cảnh, Kim Đan cảnh, dù không nhiều.
Tổng thể mà nói, thực lực không tính quá mạnh.
Nữ Đế lúc này mới có hơi xác định, thế giới mà Lục Phiên đang ở, yếu hơn rất nhiều so với Thiên Nguyên.
Trên Hồ Tâm đảo.
Nhiếp Trường Khanh đang huấn luyện Nhiếp Song đột nhiên mở mắt ra.
Trong đôi mắt có một vệt sắc bén.
Hắn cất bước, trong nháy mắt xuất hiện ở trên mặt hồ.
“Công tử.”
Nhiếp Trường Khanh eo đeo Trảm Long, nhìn xem Lục Phiên, hơi hơi khom người.
Sau đó, hắn liền thấy được Nữ Đế một thân hồng bào.
Nhiếp Trường Khanh hiển nhiên là nhận ra Nữ Đế, đây chính là chúa tể của Đại Càn nữ quốc ở Thiên Nguyên đại lục, nhân vật đáng sợ có Anh Biến cảnh, hắn há có thể không nhận ra.
Nhưng mà…
Tại sao Nữ Đế lại xuất hiện ở đây?
Nơi này chính là Hồ Tâm đảo…
Nữ Đế có khả năng ra cấm vực?
Nhiếp Trong Khanh nội tâm loạn như ma.
Nữ Đế thấy Nhiếp Trường Khanh, bèn mỉm cười.
Nàng cũng không có xa lạ gì đối với Nhiếp Trường Khanh, trước đó nàng đã từng thấy Nhiếp Trường Khanh chiến đấu trong Võ Đế thành.
Thiên phú rất không tệ, có tư chất Nhân bảng.
Xem ra, người này là đệ tử của Lục công tử, khó trách có tư chất tu hành như vậy.
Linh thức Anh Biến cảnh của Nữ Đế khẽ quét trên đảo, điều này cũng không có dẫn đến bao nhiều người chú ý.
Lên đảo.
Triều Thiên cúc chập chờn, Bích Lạc đào kiều diễm.
Nữ Đế thấy vậy, tâm thần trở nên thanh thản, thật sự là một nơi thần tiên a.
Khó trách linh khí trên đảo này nồng nặc cùng thoải mái dễ chịu hơn nhiều so với địa phương khác, thì ra là có linh thực như vậy ở đây.
Tựa hồ biết Lục Phiên phải đi xử lý một chút chuyện.
Nữ Đế nói với Lục Phiên một tiếng, sau đó bắt đầu đi dạo trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên không để ý, mặc cho nàng đi.
Nghê Ngọc luyện đan kết thúc, thấy Lục Phiên trở về, vội vàng hiến một túi Thối Thể đan vừa mới ra lò mà ngỡ như vật quý cho Lục Phiên.
Lần đầu tiên Thối Thể đan luyện thành, lại hội tụ nên lôi phạt, sau này liền không có nữa, nên đã giảm không ít phiền toái cho Nghê Ngọc.
Lục Phiên sau khi tiếp nhận, khẽ vuốt cằm, chất lượng tốt hơn không ít so với Thối Thể đan trước đó, xem ra trình độ luyện đan của Nghê Ngọc đã có tiến bộ.
Từ bên trong lấy ra một viên Thối Thể đan, Lục Phiên nhìn về phía Bá Vương.
“Ngươi hiện tại, dù cho phục dụng Thối Thể đan, hiệu quả cũng không lớn, chờ ngươi phá khúc mắc xong, Thối Thể đan mới có hiệu quả rõ ràng đối với ngươi.”
Lục Phiên nói.
Bá Vương khẽ vuốt cằm.
Điểm này, hắn hiển nhiên hiểu được.
Lục Phiên giơ tay, vẫy về phía Lữ Động Huyền ở phía xa xa.
Lữ Động Huyền vội vàng nắm chiếc dây chuyền vàng lớn, vọt đến.
“Công tử…”
Trong đôi mắt của Lữ Động Huyền cũng mang theo vẻ chờ mong, công tử mỗi lần tìm đến hắn, tuyệt đối đều có động tác lớn.
“Ngươi đưa tin thiên hạ, ba ngày sau, Bạch Ngọc Kinh sẽ cử hành một buổi đấu giá, ngoại trừ linh đan, linh cụ ra, còn sẽ có một chút bảo vật khác.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa ra.
Không chỉ Lữ Động Huyền ngây ngẩn cả người.
Nhiếp Trường Khanh cùng Bá Vương cũng ngốc trệ một hồi.
Đấu giá hội?
Công tử không có việc gì làm, lại đi làm đấu giá hội?
Chẳng lẽ công tử thiếu tiền?
Nhưng mà, tiền tài đối với Bạch Ngọc Kinh mà nói, căn bản không coi là cái gì.
Lục thiếu chủ nếu như muốn tiền, vung tay hô lên, sẽ có rất nhiều người vội vã đưa tiền đến.
Tuy nhiên, Lục Phiên lại không nói rõ lý do cho bọn hắn, mấy người Bá Vương cũng không đoán ra tâm tư của Lục Phiên.
Xe lăn của Lục Phiên tự động chuyển hướng, dối diện phía thư lâu.
Nhìn xem thư lâu tọa lạc ung dung trên mặt hồ, Lục Phiên thản nhiên nói: “Thời hạn một tháng đã tới, thư lâu phong bế, người không liên quan, tránh lui.”
Âm thanh của Lục Phiên không to, nhưng lại rõ ràng truyền đến bên tai mọi người.
Tư Mã Thanh Sam nghe vậy, liền dẫn theo An Diệu Ngữ chắp tay về phía Lục Phiên, trực tiếp rời đi.
Bạch Thanh Điểu thì lại cực kỳ hưng phấn kéo Giang Li cùng Xích Luyện rời đi.
Bên trên thư lâu, mọi người đang đọc sách, đều nội tâm chấn động.
Không ít người mở mắt ra, cảm xúc rất phức tạp.
Măc dù không nỡ bỏ bí tich ở trong tay ra, thế nhưng, bọn hắn vẫn trả thư tịch về chỗ cũ.
Có chút nho sinh còn đang yên lặng đọc lấy nội dung, muốn ghi nhớ lại thêm tý nữa.
Lục Phiên vẫy tay một cái, cánh cửa thư lâu lập tức “Oanh” một tiếng rồi khép kín.
Từng chiếc chiếc thuyền cô độc nhộn nhào lên, vô số người nhìn về phía thư lâu, mang theo cảm giác thất vọng cùng mất mát.
Thời gian một tháng là quá ngắn, rất nhiều người thậm chí chỉ mới nghiên cứu không đến ba quyển thư tịch.
Tàng thư bên trong thư lâu hơn một vạn quyển, căn bản không kịp xem xong.
“Con đường tu hành dài đằng đẵng, tham thì thâm, chuyên tâm một đạo, mới là chính đạo.”
Lục Phiên nói xong, sau đó mãnh liệt khoát tay.
Bên trên từng chiếc thuyền cô độc đều có sóng khí dâng trào, bắn ra Bắc Lạc hồ.
Bắc Lạc hồ lập tức trở nên yên tĩnh lại, thư lâu bị phong bế triệt để, nên thiếu đi mấy phần huyên náo.
Lữ Động Huyền lấy lại tinh thần, không nói gì nữa, hắn vẫn là nên lui xuống đi chuẩn bị chuyện đấu giá hội đi.
Nội tâm của Lữ Động Huyền có chút hiểu rõ, hắn cảm giác mục đích mà Lục Phiên thiết trí đợt đấu giá này, tuyệt đối không tầm thường.
Đôi mắt của Bá Vương trở nên lấp lóe, hắn khom người về phía Lục Phiên, sau đó rút lui.
Hắn nhìn thoáng qua Thổi Thể đan.
Có lẽ, ở đấu giá hội ba ngày sau, sẽ đấu giá Thối Thể đan?
Bá Vương hít sâu một hơi, nếu quả thật có Thổi Thể đan, vậy thì Bá Vương cảm thấy mình phải đi tranh đoạt một phen.
Thế nhưng, trước khi tranh đoạt Thối Thể đan, Bá Vương thấy mình nhất định phải đột phá mới được.
Ít nhất, phải đánh phá khúc mắc ở trong lòng.
Lục Phiên để cho Nghê Ngọc tiếp tục luyện đan, còn bản thân mình thì về tới lầu các tầng hai.
Nữ Đế thì tò mò ở lại sau lưng Nghê Ngọc, nhìn lấy Luyện Đan đại sư này cầm lấy một cái nồi đen để luyện đan, không khỏi để cho tầm mắt nàng mở rộng ra.
Trong lúc mơ hồ, nàng cảm giác được cái nồi đen này, tựa hồ là một cái pháp khí không tầm thường.
Luyện đan, nàng đương nhiên biết rõ, dù sao, ở Thiên Nguyên đại lục, địa vị của Luyện Đan sư cũng không thấp.
Bản thân Nữ Đế cũng là một vị Luyện Đan sư, dùng nội luyện đan, để cho nàng cảm thấy cực kỳ mới lạ. (TN: Vậy tỷ tỷ chưa thấy Bá Tống rồi.)
Ở thời điểm Nghê Ngọc luyện đan, Nữ Đế có mở miệng chỉ bảo vài câu, điều này để cho Nghê Ngọc có chút thể hồ quán đỉnh.
Sau đó, Nghê Ngọc đối mặt với Nữ Đế chỉ bảo nàng, khẳng khái lấy ra một viên Tụ Khí đan được bọc đường, đưa cho Nữ Đế.
Nữ Đế tiếp nhận, nhét vào trong miệng, vỏ đường ngọt ngào, để cho Nữ Đế sáng mắt lên.
Nữ nhân hữu nghị, liền là vô cùng đơn giản.
Không có quấy rầy Nghê Ngọc nữa, Nữ Đế tiếp tục đi dạo ở trên Hồ Tâm đảo, không biết vì sao, mặc dù thực lực của những tu hành giả trên đảo này không cao, lại cũng để cho nàng cảm giác kỳ quái, loại không khí tu hành thoải mái dễ chịu này, khiến Nữ Đế có chút lưu luyến không muốn về.
Nữ Đế ngẩng đầu, nàng về phía Thí Luyện tháp cao vút trên tầng mây, nàng vừa đi ra Long Môn, kỳ thật đã lập tức chú ý tới Thí Luyện tháp này.
Thí Luyện tháp là pháp khí, thế nhưng khí tức mà nó tản ra, còn mạnh hơn so với nhất phẩm pháp khí.
Bỗng nhiên.
Nữ Đế lòng có cảm giác.
Nơi xa.
Gió nhẹ chậm rãi.
Có một bóng người đi xuống từ lầu các.
Nữ Đế quay đầu trong lúc múi đào bay tán loạn, nàng thấy được Ngưng Chiêu.
Váy trắng của Ngưng Chiêu bị gió thổi bay nhẹ, cũng bình tĩnh nhìn Nữ Đế, ánh mắt của hai người va chạm lẫn nhau, mơ hồ có hào quang lạ thường phun trào ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận