Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 470: Đầu của vương thượng còn có thể nối liền không? (2)

Người dịch: Duy Cường
Nắng chiều rơi xuống, chiếu sáng mặt biển yên ả, từng gợn sóng lấp loáng dưới những tia nắng cuối ngày.
Thân hình khổng lồ của Cự Kình cùng với cái bóng của
Bản Nguyên hồ, giống như một hòn đảo khổng lồ đang trôi nổi trên mặt biển.
“Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn.”
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, bỗng nhiên cười cười, hắm cầm lấy một quân cờ, gõ nhẹ vào trên chỗ gác tay của xe lăn.
Hằng ngày, cảm nhận được thực lực theo số lượng tu hành giả gia tăng mà không ngừng tăng lên… Hắn cũng bắt đầu cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
Bỗng nhiên, dường như Lục Phiên nghĩ tới điều gì.
Hắn nhìn lên bầu trời.
Lục Phiên còn nhớ, lúc ở Khổng Tước quốc, khi hắn giết chết Phật chủng… Khi đó Phật chủng có nói, nếu giết hắn, sẽ khiến cho Đại Phật chú ý, có thể phái ra những trung võ thế giới ở chung quanh đến tấn công Ngũ Hoàng đại lục.
Nhưng mà, lâu như vậy rồi. . .Làm sao còn chưa tới?
Lục Phiên thở dài một hơi.
. . .
Bắc Quận.
Gió lạnh gào thét.
Cuối đường chân trời, một đám kỵ sĩ thân hình được áo giáp bao bọc kín mít, đang ruổi ngựa chạy nhanh, bụi mù bốc lên cuồn cuộn.
Đằng trước bọn hắn.
Giáo chúng của Hắc Long giáo như chim vỡ tổ, hoảng loạn tháo chạy, hướng về trong rừng rậm chui vào.
Một tên Hắc Long vệ, đầu đội nón rộng vành, thân hình đột nhiên nhảy lên, rơi xuống trên ngọn cây, sau đó liên tục dẫm trên các cành lá cấp tốc lao về phía trước.
Thiết kỵ kiêng kỵ nhất chính là rừng rậm, bởi vì trong rừng, tốc độ của chiến mã sẽ bị hạn chế rất lớn, không thể phát huy hết sở trường.
Tiết Đào dẫn theo một nghìn Huyền Vũ vệ, không ngừng truy sát giáo chúng của Hắc Long giáo.
Đương nhiên, giáo chúng của Hắc Long giáo cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Nhìn tên Hắc Long vệ đang phi thân trên ngọn cây, Tiết Đào lấy thanh cung đang giắt bên hông ngựa ra, giương cung cài tên, dây cung được kéo căng hết cỡ, sau đó ngón tay buông lỏng, mũi tên gào thét lao ra, đâm thủng không khí, phát ra tiếng rít chói tai.
Từ xa nhìn lại, phảng phất, dưới một tiễn này bầu trời cũng phải bị xé làm hai nửa.
“Xuống dưới cho lão tử!”
Tiết Đào gầm lên.
Hắn tung người xuống ngựa, cầm lấy trường thương.
Từng tên Huyền Vũ vệ cũng dồn dập tung người xuống ngựa.
Rút trường đao sau lưng ra.
Bước từng bước một, hướng về trong rừng rậm tiến lên.
Đông đông đông. . .
Mặt đất dường như bị địa chấn, không ngừng rung động.
Huyền Vũ vệ đội ngũ chỉnh tề tiến lên, trên đường đi, gặp cây cối cản đường, đại đao lập tức chém ngang, cây cối ngã đổ, đúng là có khí thế gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu, không gì ngăn cản được.
Toàn đội ngũ giống như một cỗ máy chiến tranh, không ngừng san bằng hết thảy chướng ngại.
Mũi tên do Tiết Đào bắn ra, thẳng tắp bay về phía tên Hắc Long vệ đang lao nhanh trên ngọn cây.
Chiếc nón rộng vành trên đầu hắn bị mũi tên bắn trúng.
Bành!
Mũi tên bị Tiết Đào chứa đầy linh khí, đột nhiên nổ tung thành bốn năm mảnh, biến thành một thứ vũ khí đoạt mạng dồn dập lao về phía tên Hắc Long vệ.
Phốc phốc!
Thân hình của tên Hắc Long vệ trên không trung không ngừng dịch chuyển, né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị mấy mảnh mũi tên bắn trúng, trong miệng phát ra một tiếng rên khẽ, thân thể bị mất thăng bằng, rơi xuống đất.
Tiết Đào xung phong đi đầu, trong tay nắm trường thương, thấy vậy thân hình nhanh chóng lao tới, đầu thương có linh khí quấn quanh, tỏa ra hào quang chói mắt.
Trường thương quét ngang ra, giống như một cơn cuồng phong, cùng tên Hắc Long vệ va chạm với nhau.
Chỉ một thương, tên Hắc Long vệ không chịu nổi sức mạnh khủng bố ập tới, thân hình không ngừng lùi lại.
Tiết Đào vừa nhanh vừa mạnh.
Từng chiêu từng thức, thẳng thắn thoải mái, ép tên Hắc Long vệ ngăn cản cực kỳ gian nan.
Mặc dù tên Hắc Long vệ này cũng đồng dạng là cảnh giới Thể Tàng, nhưng lại hoàn toàn bị Tiết Đào đè lên đánh.
Những giáo chúng của Hắc Long giáo không hề quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ biết cắm đầu chạy trốn.
Tuy nhiên, tốc độ của Huyền Vũ vệ càng nhanh hơn, bọn hắn chia ra từng tiểu đội, không ngừng truy đuổi, đem đám giáo chúng của Hắc Long giáo từng bước ép trở về.
Phốc phốc!
Thương ra như rồng, mũi thương đâm xuyên qua thân thể.
Đem tên Hắc Long vệ ghim trên mặt đất.
Máu tươi chảy ào ạt, thân hình của Tiết Đào thẳng tắp, một tay cầm chuôi thương, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám giáo chúng.
Bỗng nhiên.
Hắn cảm thấy có chỗ không đúng.
“Thiếu người.”
“Lưu Nguyên Hạo đâu?”
“Còn có một tên Hắc Long vệ đâu?”
Tiết Đào nói.
Hắn nhìn qua tên Hắc Long vệ đang nằm trên mặt đất, mặc dù tình trạng của hắn cực kỳ thê thảm, dường như đã đến trình độ dầu hết đèn tắt, máu tươi trên thân thể không ngừng tuôn trào, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười âm u.
Tiết Đào nổi giận, hắn cầm lấy thanh trường thương đang đâm xuyên qua thân thể của đối phương, xoay mạnh một cái.
“Lưu Nguyên Hạo đâu!?”
Tiết Đào như phát cuồng, hét lên.
Hắn cầm lấy trường thương, không ngừng chuyển động.
Đau đớn, làm cho tên Hắc Long vệ phát ra tiếng rú thảm thiết.
Ánh mắt hắn đỏ hồng, nhìn chằm chằm vào Tiết Đào, trong ánh mắt giăng đầy tơ máu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lạnh lẽo.
Làm cho nội tâm của Tiết Đào dần dần phát lạnh.
Điệu hổ ly sơn?
Mục tiêu của Lưu Nguyên Hạo. . . Chẳng lẽ là Bắc Huyền vương?!
. . .
Lưu Nguyên Hạo mang theo mũ rộng vành, bên cạnh hắn đi theo một tên Hắc Long vệ cũng mang theo mũ rộng vành.
Ánh mắt hắn nhìn xem Đại Huyền học cung, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tầm mắt lướt ngang, hướng về trên đỉnh Thái Lĩnh.
Đạm Đài Huyền liền ở nơi đó.
“Bắc Huyền vương quả nhiên là người rất tự tin.”
Thanh âm khàn khàn của tên Hắc Long vệ vang lên.
“Thế mà không lựa chọn ở trong cung điện có thủ vệ nghiêm ngặt, lại chọn ở trên một ngọn núi vắng vẻ… Nếu như bị tập kích, ai có thể cứu được hắn?”
Hắc Long vệ nói.
“Có tự tin là chuyện tốt, nếu như Đạm Đài Huyền không tự tin, cũng không trở thành Bắc Huyền vương của ngày hôm nay.”
“Đã sớm bị mấy lần tiên duyên cách trở đả kích không gượng dậy nổi.”
Dưới chiếc mũ rộng vành, ánh mắt của Lưu Nguyên Hạo sáng lên, nói.
“Dĩ nhiên, tự tin của hắn bắt nguồn từ Huyền Vũ vệ do chính tay hắn thành lập.”
“Tuy nhiên, lần này Bắc Huyền vương thế mà phái ra một nghìn tên Huyền Vũ vệ đuổi giết Hắc Long giáo… Đây là có ý định đuổi tận giết tuyệt chúng ta.”
Vẻ mặt của Lưu Nguyên Hạo dần dần trở nên lạnh lẽo, nói.
“Ta phải đến trước mặt của Bắc Huyền vương hỏi hắn… Tại sao lại căm thù Hắc Long giáo của chúng ta như vậy?”
Đối phó với Bắc Huyền vương, Lưu Nguyên Hạo cũng không chú ý lắm.
Thực lực của Bắc Huyền vương… Chẳng qua chỉ là Khí Đan mà thôi.
Mà lại là nhất – nhị đoạn Khí Đan, trong mắt của Lưu Nguyên Hạo là tên không khác gì sâu kiến.
Dù cho Bắc Huyền vương thân có hoàng triều long khí.
Nhưng mà, hoàng triều long khí lại có thể làm được cái gì?
Chỉ là gân gà mà thôi, đối với tu hành có một chút tác dụng không đáng kể.
Cho nên hiện nay, dưới tình huống Đạm Đài Huyền đã phái phần lớn Huyền Vũ vệ ra ngoài, Lưu Nguyên Hạo không cho rằng kế hoạch ám sát của mình sẽ bị thất bại.
Lời nói vừa xong.
Thân ảnh của Lưu Nguyên Hạo hơi mơ hồ một chút, sau đó lóe lên, đã vô thanh vô tức xông ra ngoài, chỉ còn vài chiếc lá rụng bị gió cuốn bay tán loạn, chứng tỏ ở đây vừa có người rời đi.
. . .
Trên đỉnh Thái Lĩnh.
Một tòa lầu các không quá xa hoa nằm chơ vơ trên núi, nơi đây là tẩm cung của Bắc Huyền vương.
Thoạt nhìn lực lượng phòng ngự nơi đây cũng không yếu.
Ngoài một đám Huyền Vũ vệ làm nhiệm vụ thủ vệ, còn có một vị thống lĩnh có tu vi Thể Tàng cảnh ngày đêm trú ngụ ở nơi này.
Trong lầu các, ánh đèn lấp lánh giữa màn đêm, đem lại một chút ấm áp cho bầu không khí lạnh lẽo trên núi.
Đạm Đài Huyền khoác một chiếc áo khoác mỏng, đang lật xem bài thi của các học sinh trong Đại Huyền học cung.
Bây giờ Đại Huyền học cung đã đi lên quỹ đạo hoàn chỉnh.
Mặc Bắc Khách mang về rất nhiều phương pháp tu hành của Bách gia, làm cho các học sinh trong Đại Huyền học cung có rất nhiều lựa chọn, đồng thời cũng dễ dàng tìm được đạo của bản thân.
Đương nhiên, đối với học sinh, Đạm Đài Huyền yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, không chỉ trên việc tu hành, đối với thư pháp, chính trị, quân sự cũng phải học tập rất khắc khổ, đồng thời còn có sát hạch.
Dù sao, trong tương lai, những học sinh này đều là trụ cột của Đại Huyền quốc.
Hả?
Bỗng nhiên.
Ánh nến trên bàn nhẹ nhàng lay động.
Dường như có một luồng gió lạnh thấu xương quét tới.
Ngoài cửa có thanh âm của lưỡi đao ra khỏi vỏ vang lên.
Động tác của Đạm Đài Huyền hơi ngưng lại, hắn buông một quyển đề thi đang cầm trong tay xuống, ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa, có tiếng hô chợt lóe lên rồi sau đó bầu không khí rơi vào trong yên lặng, tĩnh mịch.
Chỉ thấy trước cửa.
Có một bóng đen xuất hiện tự bao giờ, hai tay của hắn có một ngọn lửa màu trắng đang thiêu đốt, ngọn lửa hóa thành hình lưỡi đao, đâm xuyên qua yết hầu của hai tên Huyền Vũ vệ Khí Đan cảnh…
Mặc dù là lửa, nhưng tỏa ra không phải là ấm áp, mà là một luồng hơi lạnh thấu xương, không khí xung quanh dường như cũng bị thiêu đốt có vẻ hơi vặn vẹo.
Ánh mắt của Đạm Đài Huyền co rụt lại.
Hắn cảm nhận được một luồng sát ý lạnh lẽo ập thẳng vào mặt.
Hai đầu lông mày của Đạm Đài Huyền cau lại.
Ánh mắt rơi vào trên bàn, cẩn thận thu thập bài thi của các học sinh lại, sau đó mới ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía bóng đen.
Đạm Đài Huyền dường như đã đoán được mục đích của đối phương, mặc dù có chút kinh ngạc, thế nhưng nội tâm vẫn rất bình tĩnh, không hề hoảng hốt, nói:
“Ngươi là người phương nào?!”
“Ngươi có biết tự tiện xông vào tẩm cung của bổn vương, chính là tội chết.”
Lời nói vừa dứt.
Dưới chiếc nón rộng vành, bóng người áo đen phát ra một tiếng cười âm trầm.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, chậm rãi rút lưỡi đao do ngọn lửa hóa thành, đang đâm xuyên qua yết hầu của hai tên Huyền Vũ vệ, mỉm cười nhìn về phía Đạm Đài Huyền.
“Bắc Huyền vương, tự giới thiệu một chút. . . Tại hạ, giáo chủ Hắc Long giáo, Lưu Nguyên Hạo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận