Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 397: Cải biến tiền tệ tu hành giới. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Âm thanh quân cờ rơi trên bàn cờ cũng không lớn, có chút giống như giọt nước rơi vào trong thùng nước vậy.
Thế nhưng, ngay sau đó, trên bàn cờ, mơ hồ truyền đến một đợt nổ vang.
Thanh âm tựa như sơn băng địa liệt.
Tiếng vang giống như đại địa bị xé nứt, sập chìm.
Trong đôi mắt của Lục Phiên có từng sợi đường cong đang nhảy nhót, hắn cực kỳ chăm chú hạ cờ, loại tình huống hạ cờ này, có chút giống với thời điểm Tư Mã Thanh Sam vẽ tranh đến nhập thần.
Bắc Lạc thành.
Ven hồ, từng chiếc từng chiếc thuyền hoa dập dờn.
Thiên Hư công tử cùng với bốn vị lão ẩu Kim Đan của hắn, ngồi chung một chiếc thuyền hoa, trên mặt thuyền được bày biện rất nhiều hoa quả.
Hắn bóp lấy một quả mứt táo, ngẩng đầu, híp mắt nhìn lầu các Bạch Ngọc Kinh có vòng xoáy quấn quanh.
Lông mi không khỏi nhảy lên.
Nữ Đế thì lại ngồi chung một chiếc thuyền hoa với Nghê Ngọc, nàng nắm lấy một viên Tụ Khí đan được bọc vỏ đường, liếc nhìn bầu trời, ý cười trong mắt nàng càng ngày càng nồng nặc.
Đỗ Long dương cùng Diệp Thủ Đao cũng cảm ứng được, dù sao thì, đến tầng thứ này của bọn hắn, linh thức vẫn rất nhạy bén.
Đương nhiên, trừ bọn họ ra.
. . .
Bên ngoài Bắc Lạc thành.
Bởi vì do đại đại khuếch trương, nên khoảng cách giữa các nơi đều trở nên vô cùng xa xôi.
Bí cảnh dãy Ngọa Long.
Đây là bí cảnh đầu tiên mà Lục Phiên xây dựng.
Làm một bí cảnh cơ sở, nơi này vốn là nằm trong sự khống chế của Đại Chu triều.
Nhưng mà, thuận theo Đại Chu triều hủy diệt, về sau Đại Huyền cùng Tây Lương làm chủ Đế Kinh, thì Tây Lương tiếp lấy quyền quản lý bí cảnh dãy Ngọa Long.
Hiện tại, có rất nhiều tu hành giả Tây Lương tọa trấn ở bên trong bí cảnh dãy Ngọa Long.
Tuy nhiên, dãy Ngọa Long dù sao cũng là bí cảnh xuất hiện sớm nhất, mà công năng lại có chút chồng lên với Long Môn.
So với áp lực mà tiểu quái mang đến từ bên trong dãy Ngọa Long, thì binh tượng ở trong Long Môn lại mang áp lực lớn hơn một chút.
Vì lẽ đó, tu hành giả càng có khuynh hướng lợi dung Long Môn để tu hành cùng bồi dưỡng quân đội tu hành giả hơn.
Nhưng mà, hôm nay.
Thống lĩnh Hạng Gia quân tọa trấn ở dãy Ngọa Linh, bỗng nhiên mở mắt ra.
Đây là một vị thống lĩnh có tu vi Khí Đan đỉnh phong.
Ở thời điểm mặt đất bắt đầu có tiếng nổ vang, vị thống lĩnh này chỉ cảm thấy nội tâm chấn động.
Ngay lập tức.
Cảm giác chấn động biến mất không thấy gì nữa.
Hắn cấp tốc lao vào đại trường, có binh sĩ Tây Lương hốt hoảng chạy đến.
“Thống lĩnh! Phía trước xuất hiện một cái hố sâu.”
“Đột nhiên sụp đổ, không hề có điềm báo trước.”
Binh sĩ nói.
Lông mi của vị thống lĩnh này nhướng lên, hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Cho nên, hắn nhanh chóng chạy về phía trước dưới sự dẫn đầu vị binh sĩ này.
Cuối cùng, đi tới phía trước cái gọi là “Hố sâu”.
Đây là một cái hố to tròn có đường kính đại khái chừng ba thước.
Xung quanh hố to, có những hòn đá sỏi không ngừng lăn xuống, để lại bóng dáng sâu không thấy đáy.
Tựa như phía dưới cái hố to này, là một cái vực sâu vạn trượng vậy.
Vị thống lĩnh này nhíu mày.
Hắn tìm tới một tảng đá to bằng nắm tay, tự mình thả vào trong hồ lớn kia.
Nhưng mà, tảng đá rơi vào trong đó, lại thật lâu không có hồi âm.
Chuyện này khiến cho sắc mặt vị thống lĩnh càng lúc càng ngưng trọng, hắn nhìn xem cái hố sâu, mơ hồ có chút sợ hãi, dường như phía dưới hố sâu kết nối với một thế giới luyện ngục vậy.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Hồ Tâm đảo nổi bồng bềnh giữa không trung, càng lộ ra vẻ thần dị, phảng phất như có tiên khí bao phủ vậy.
Lục Phiên xắn tay áo, tiếp tục hạ cờ.
Trên bàn cờ của hắn đang bày ra một ván cờ kỳ dị, giữa mỗi một quân cờ đều có liên hệ với sự huyền diệu.
Bí cảnh xây dựng ở bên trong Truyền Đạo đài, bắt đầu hơi hiện ra.
Âm thanh hạ cờ lạch cạch của Lục Phiên kéo dài không dứt.
Cuối cùng, đợi cho một quân cờ hạ xuống.
Thế cờ trên bàn cờ đột nhiên biến đổi, trở nên có đôi phần kỳ quái.
“Cục này tên là 《 Cửu Ngục 》”
Lục Phiên cười một tiếng.
. . .
Oanh!
Trên dãy Ngọa Long.
Thống lĩnh Hạng Gia quân hoàn toàn cảm giác có chút đứng không vững.
Đã thấy lăng mộ hãm sâu ở bên trong đại địa dãy Ngọa Long kia, trong nháy mắt hất lên bụi đất động trời.
Tựa như bị một cái miệng to lớn nuốt chửng lấy vậy.
Bụi mù nồng đậm cuồn cuộn.
Sau đó…
Chỗ vốn dĩ là lăng mộ, thì bỗng nhiên có một cánh cửa được khắc lấy hình một con ác quỷ mặt xanh nhanh vàng bay lên.
Hủy bỏ lăng mộ!
“Nhanh! Nhanh truyền tin tức vào Đế Kinh!”
Nội tâm của vị thống lĩnh Hạng Gia quân này chấn động, vội vàng rống lên về phía tùy tùng bên người.
Mà hắn, thì nhanh chóng chạy về phía cửa ra vào ác quỷ kia.
Đã thấy phía trên cửa có treo lấy một tấm biển bắng đá tràn đầy khí tức cổ xưa, trên tấm biển có viết ba chữ “Ngục thứ nhất”.
Tràn ngập âm u, tựa như sẽ ảnh hưởng đến tâm hồn của người ta vậy, để cho tâm thần người ta cực kỳ hoảng hốt.
Ầm ầm!
Địa chấn vẫn không có đình chỉ.
Vị thống lĩnh này ngơ ngác nhìn bốn phía.
Sau đó lại phát hiện, dưới cái hố sâu hình dạng xoắn ốc kia, cũng có từng cánh cửa bằng đá vụt lên từ mặt đất.
Tựa như là một cái xác ốc sên vậy, cánh cửa cuối cùng, thậm chí khoảng cách hố sâu chỉ có một dặm.
Hồi lâu sau, vị thống lĩnh mới ổn định tâm thần lại, hắn nhìn về phía chín cảnh cửa.
Rồi lại phát hiện ra bên trên mỗi một cách cửa đều có tấm biển bằng đá tràn ngập khí tức cổ xưa.
Theo thứ tự là dùng ngục để phân chia.
Dựa theo trình tự, chia làm “Cửu Ngục”.
Khoảng cách của ngục đầu tiên cách hố sâu hình tròn vừa đủ mười dặm.
Sau đó, mỗi một dặm mở ra một khu vực.
Cự ly của ngục thứ chín vừa vặn chỉ cách hố sâu này còn một dặm.
Mỗi một cánh cửa đều mở ra, bên trong đen kịt vô cùng, dù cho có ánh mặt trời chiếu vào trong đó, cũng không chiếu ra được cái gì cả.
Tĩnh mịch, quỷ dị…
Tựa như là Cánh Cửa Địa Ngục được mở ra.
“Thứ này… Rốt cuộc là cái gì?”
Vị thống lĩnh lấy hết dũng sĩ, linh khí bên trong khí đan lưu chuyển, thực lực Khí Đan đỉnh phong hiện ra, bảo trì vẻ cảnh giác.
Hắn nhanh chóng chạy về phía ngục thứ chín.
Nhưng mà, hắn còn chưa có tới gần ngục thứ chín, sắc mặt bèn biến đổi.
Trong lúc mơ hồ.
Hắn tựa hồ nghe được âm thanh quân cờ hạ xuống bàn.
Nhỏ bé đến không thể nhận ra.
Thế nhưng, hắn thật sự lại nghe được.
Sau đó…
Mặt trước của cái hố sâu mà hắn dò xét không thấy đáy kia, truyền đến tiếng rít.
Bành!
Tựa như là địa địa nổ tung vậy.
Một cây cột đá thô đen đen kịt, vậy mà lao ra từ bên trong cái hố sâu kia!
Ngay sau khi cột đá xuất hiện.
Một cỗ sóng khí cùng uy áp khổng lồ, lấy cột đá làm trung tâm, trùng kích mà ra, cuồng phong gào thét, tựa như tạo thành một vực trường không gì sánh được.
Vị thống lĩnh này có chút giật mình.
Hắn nhớ tới thời điểm bí cảnh dãy Ngọa Long chỉ vừa mới được mở ra vào lúc trước, bên ngoài tiên cung, cũng bộc phát ra linh áp kinh thiên, chỉ có chiếm được “Thiên Địa khí lệnh” mới có thể xông qua linh áp này.
Mà tình huống hiện tại, lại rất tương tự với trước đó a!
Càng đến gần cái vật hình trụ đen kịt kia, linh áp càng trở nên đáng sợ.
Dù cho vị thống lĩnh này cũng chỉ là khí đan, nhưng hắn cũng cảm thấy không tầm thường, bên trong cảm giác áp bách đáng sợ lần này, không chỉ có linh áp.
Còn có…
Một loại lực lượng kỳ dị mà khó nói rõ được.
Phốc phốc!
Vị thống lĩnh này tai bay vạ gió.
Hắn phun ra một ngụm máu.
Bởi vì hắn tiếp cận “Ngục thứ chín”, cự ly của cánh cửa này cách bia đá gần nhất.
Cho nên, hắn thừa nhận áp lực đáng sợ bắn bay hắn.
Một ngụm máu, giương vẩy mà ra.
Vị thống lĩnh Khí Đan đỉnh phong này, trực tiếp bị đẩy lùi lại mười dặm, liên tục nhấp nhô mấy mét trên mặt đất, mới ổn định thân hình được.
Mặt hắn tràn đẩy vẻ kinh khủng, thở hồng hộc.
Thủ quân Hạng Gia vội vàng chạy nhanh đến, đỡ hắn dậy.
“Nhanh… Nhanh đưa tin cho vương thượng… Lại… Lại có bí cảnh tiên nhân mở ra!”
Lời nói vừa ra, vị thống lĩnh này trực tiếp lệch đầu.
Thủ quân ôm lấy vị thống lĩnh, tâm thần run lên, nước mắt nước mũi phun ra ngoài, phát ra âm thanh khóc rống.
Một vị thủ quân khác không nhìn nổi nữa, quăng cho hắn một bàn tay.
“Khóc cái gì, thống lĩnh cũng chỉ bị ngất thôi!”
“Nhanh thông tri vương thượng.”
. . .
Mặc dù thiên địa đại biến, khiến cho khoảng cách từ dãy Ngọa Linh đến Bắc Lạc thành trở nên vô cùng xa xôi.
Thế nhưng, trong nháy mắt “Cửu Ngục bí cảnh” xuất hiện.
Đặc biệt là lúc Đạo bia xuất hiện, gợn sóng kỳ dị được bắn ra, để cho đám người Đỗ Long Dương ở bên trong Bắc Lạc thành phía xa đều giật mình.
“Cảm thấy sao?”
Đỗ Long dương ngồi ngay ngắn trên thuyền hoa, quay đầu nhìn về phía dãy Ngọa Long.
Diệp Thủ Đao nhìn về phía hắn, khẽ vuốt cằm: “Gợn sóng kỳ lạ này có chút giống với lúc trước bản tọa lĩnh ngộ đao ý.”
Nữ Đế có chút kinh hỉ, nàng đè xuống đầu của Nghê Ngọc, vò mạnh một hồi: “Lục ca quả nhiên không có lừa gạt bản cung…”
“Cái này là… Danh sách đạo ý!?”
Nghê Ngọc thì bị vò có chút ngơ ngác, đại tỷ… Ra tay có thể nhẹ chút không?
Công tử còn không có thô lỗ như vậy!
Đám người Đỗ Long Dương cùng Diệp Thủ Đao nghe Nữ Đế nỉ non, không khỏi nhìn sang: “Danh sách đạo ý… Là cái gì?”
Nữ Đế nhếch môi lên, lười biếng dựa vào thuyền hoa: “Chính là con đường của tương lai chúng ta… Là cánh cửa để đột phá Anh Biến!”
Lời nói của Nữ Đế, không khác gì sấm rền, nổ vang bên tai đám người Đỗ Long Dương.
Đường đi của bọn hắn đã đến bình cảnh, nhưng bây giờ Nữ Đế lại nói, tìm được cửa đột phá.
“Danh sách đạo ý? Trước đó chưa từng nghe nói qua…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận