Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 887: Lục Bình An đến cùng đã làm gì đế binh rồi (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Nguyên thần mạnh mẽ chấn động khuếch tán, tựa hồ như khiến cho biển rộng ngừng gợn sóng.
Lục Phiên mở mắt ra, thối lui ra khỏi truyền đạo đài.
Dựa vào thiên nhận ỷ, xoa xoa giữa lông mày, để cho thần sắc đang căng thẳng của mình hơi lắng lại.
Trong truyền đạo đài, dùng lý luận《cao đẳng luyện khí》, tiến hành các loại phân tích cùng lý giải đế binh.
Đế binh, rất cường đại, đan xen giữa đạo cùng lý, cho dù là Lục Phiên cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Thậm chí, dùng cảnh giới bây giờ của hắn, muốn chế tạo ra đế binh, còn có vài phần khó khăn.
Hắn cũng chỉ có thể chế tạo ra những loại linh cụ bằng với thánh tổ đạo binh.
Gió nhẹ thổi bay.
Lục Phiên nâng chén rượu thanh đồng, đổ rượu vào miệng.
Tâm thần khẽ động, trong mắt lập tức hiện lên hình ảnh của thiên đạo thụ.
Tiền căn hậu quả nhanh chóng lướt qua trước mắt hắn một lần như một cuốn phim.
“Hay cho một Lý Tam Tư.”
“Mượn nhờ đặc tính đằng yêu thể, tương dung cùng thiên đạo thụ……”
Lục Phiên buông chén rượu xuống, lông mày khẽ nhíu lại.
Dùng thực lực của Lý Tam Tư, dung nhập thiên đạo thụ, đối với thiên đạo thụ không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
“Muốn mượn thiên đạo thụ tu hành, thế nhưng, thiên đạo thụ cắm rễ ở bổn nguyên, sao có thể bị một tạo hóa tôn giả dao động……thiên đạo thụ này chỉ có thể biến thành cái lồng giam của Lý Tam Tư ngươi, trọn đời cũng khó mà rời khỏi được.”
Lục Phiên lắc đầu.
Hắn ngược lại có thể mang Lý Tam Tư ra được, bất quá……hắn không tính làm như vậy.
Đây là lựa chọn của Lý Tam Tư hắn, Lục Phiên cũng không muốn nhiều chuyện xen vào.
Ô ô ông……
Ánh sáng bạc lập lòe.
Lục Phiên biến mất ở bổn nguyên hồ.
Lần nữa xuất hiện, chính là ở đỉnh núi Bất Chu phong, từ bên trong không gian áo nghĩa xuyên qua, Lục Phiên từ trong chậm rãi đi ra.
Tiếng sáo trúc ưu thương nhàn nhạt của Trúc Lung, lập tức dừng lại.
Quả nhiên, cha xuất hiện rồi, muốn trách mắng sự thất trách của nàng.
Lục Phiên nhìn bộ dạng nha đầu Trúc Lung, dáng vẻ chuẩn bị thật tốt để nghe mắng, nhịn không được mà bật cười.
Lục Phiên ngược lại cũng không có mắng gì Trúc Lung.
Lần này hắn đến, tất nhiên cũng không phải vì mắng Trúc Lung, nàng vốn là tri kỉ tiểu áo bông của hắn, là đứa con gái mà hắn thích nhất, làm sao nỡ mắng nàng?
Mục đích Lục Phiên đến lần này, là vì để tu hành của Trúc Lung càng tiến thêm một bước.
Giơ tay lên, Lục Phiên dùng trận ngôn bát quái, một đường vân đan xen kỳ dị, đường vân đánh ra, nhẹ nhàng bắn ra, liền điểm lên mi tâm Trúc Lung.
“Đây là tư cách thông đến bổn nguyên không gian, sau này, con muốn tu hành, cứ nhập bổn nguyên không gian mượn nhờ thiên đạo tu hành.”
“Khoảng cách tiếp xúc càng gần, hiệu quả càng tốt.”
Lục Phiên cười nói.
Trúc Lung giật mình, vốn nàng còn chuẩn bị thật tốt nghe mắng, thật không ngờ Lục Phiên không những không mắng nàng, mà ngược lại còn thưởng cho nàng lớn đến vậy.
Ba ba là tốt nhất!
Trong lòng Trúc Lung cảm động.
Vỗ vỗ đầu Trúc Lung.
Lục Phiên không ở lại đỉnh Bất chu phong quá lâu, ánh sáng bạc lóe lên, biến mất không thấy đâu nữa.
Trúc Lung đứng lặng trên đỉnh Bất chu phong, nhắm hai mắt lại, đôi lông mi dài run rẩy.
Nàng nhất định phải cố gắng tu hành.
Không để cha thất vọng!
Ô ô ông……
Đường vân trong tâm mi lóe lên, sau một khắc, nàng hóa thành thân thể chúc long, chui vào bổn nguyên không gian.
Không gian bổn nguyên trùng trùng điệp điệp, từ sau khi bị Lục Phiên khống chế, người tu hành trên căn bản là rất khó đến được đây.
Chúc long dùng phương thức đầu người thân rắn xuất hiện, che khuất bầu trời, nhìn vào vòng xoáy thiên hà khổng lồ trong thiên đạo Ngũ Hoàng, theo vòng xoáy, toàn thân hiện ra hai loại quang mang đen trắng, hai đạo quang mang biến thành cối xay, dường như khí âm dương bẩm sinh, tạo thành một tiếng gầm quái dị.
Theo cối xay xoay tròn, đạo uẩn trong thiên đạo Ngũ Hoàng dần dần dẫn dắt ra, vào trong cơ thể chúc long.
……
Thiên môn, phi thăng chi địa.
Lục Phiên xé rách không gian xuất hiện, hắn bây giờ, khống chế không gian áo nghĩa, tự nhiên có thể nhẹ nhàng xuyên qua tam giới.
Tất nhiên, cho dù không có không gian áo nghĩa Lục Phiên cũng có thể thuấn di vô cùng nhẹ nhàng, dù sao, Lục Phiên hắn cũng là người không chế sau màn của tam giới.
Trong phi thăng địa, từng đạo khí tức hừng hực, dù thế nào thì, có thể tiếp dẫn thiên môn nhập phi thăng địa, trên cơ bản cũng là hóa tiên cảnh, tiên túc cảnh.
Lúc này, trong phi thăng địa, tiên túc của hạ tam trọng thiên và thiên nhân Ngũ Hoàng cộng lại, số lượng cũng đến mấy ngàn.
Lục Phiên xuất hiện, lặng yên không một tiếng động.
Cũng chỉ có Lục Cửu Liên tựa hồ thoáng có cảm giác, những người khác thì hoàn toàn không phát giác gì.
Ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ, ánh mắt Lục Phiên lướt qua một lượt, đám thiên nhân Ngũ Hoàng, càng ngày càng nhiều, không ít gương mặt quen thuộc đều ở trong đó.
Đám thế hệ trẻ Đường Quả, Nhiếp Song có thể chất đặc thù, cũng đã thành công phi thăng.
Lục Phiên cũng không có đánh tiếng với họ, thậm chí ẩn nấp thân mình, trực tiếp vắt ngang đến trước đế binh trong phi thăng địa.
Đế binh có đế uy, cho dù mất đi khống chế thế nhưng trên đế binh, vẫn phóng ra đế uy vô cùng khủng bố như trước.
Cho nên, trong phi thăng địa, lấy đế binh làm trung tâm, tạo thành một khu vực rào cản, không ai có thể dựa gần.
Lục Phiên ngồi trên thiên nhận ỷ, từ từ tới chung quanh đế binh.
Đây là một chiếc gương, một chiếc gương rất lớn, chiếc gương được làm bằng đồng, mà chất liệu của chiếc gương này lại hoàn toàn nhìn không ra.
Tấm gương lớn đến vô cùng, rơi trong phi thăng địa, phảng phất như một mặt hồ lớn.
Lục Phiên nhìn đế binh, híp híp mắt lại.
Hắn đã thôi diễn trong truyền đạo đài vô số lần, đối với việc hóa giải đế binh như thế nào, có chút tâm đắc.
Hắn không có đi hóa giải đế lô trong minh thổ trước.
Dù sao, cũng vừa mới truyền bá tu hành pháp “lục đạo luân hồi”, cần một khoảng thời truyền bá cùng thích ứng, bởi vậy, Lục Phiên cũng không vội động thủ với đế lô.
“Đế binh này, chính là của đạo tộc, một trong thánh tộc thượng giới, nghe nói đạo diễn kính chính là dựa vào đế binh này, mô phỏng nghiên cứu ra.”
Lục Phiên quan sát đế binh, vươn tay ra, vỗ vỗ lên đó.
Chẳng mấy chốc, nguyên thần của hắn bắt đầu khởi động, không hề giữ lại mà mãnh liệt trào ra.
Chuyện phá giải đế binh này, Lục Phiên chưa nói với bất kỳ kẻ nào.
Chuyện này là chuyện hắn một mình tự nghiên cứu, tất nhiên, Lục Phiên hắn cũng có thói quen một mình từ từ nghiên cứu.
Cổ đại đế, rất thần bí.
Dựa theo cách nói của thượng giới, Hư Vô Thiên có quan hệ với sự mất tích của những đại đế chi cổ kia.
Thậm chí còn nói, trong Hư Vô Thiên, mai táng cổ đại đế.
Bởi vậy, cổ đại đế vẫn luôn khiến cho Lục Phiên vô cùng tò mò.
Từ một cái nhìn thoáng qua của đại đế “Hạo”, đến đế binh của bây giờ.
Lục Phiên ôm trong lòng sự hiếu kỳ, bắt đầu nghiên cứu.
Đối với đế binh, Lục Phiên không dám lưu thủ lại chút nào, cho nên nguyên thần của hắn dũng mãnh phun toàn bộ vào trong.
Giơ tay lên, chín chuôi phượng linh kiếm xông thẳng lên trời, thiêu đốt lên ngọn hỏa diễm, còn có tiếng phượng gáy to rõ nổi lên, trùng kích trên đế kính.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận