Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 458: Thăm dò thái độ của Bạch Ngọc Kinh (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Cho nên, thứ năm là một cái bước ngoặt.
Mặc kệ là đối với Kim Đan hay là Thiên Tỏa cảnh đều là như thế.
Chung Nam chính là cửu chuyển Kim Đan, từ ngũ chuyển bắt đầu đã trải qua bốn lần thuế biến, đã bước nửa bước chân vào Nguyên Anh cảnh.
Nhiếp Trường Khanh so với hắn thì vẫn yếu hơn một chút.
Hai người so tài với nhau, khiến cho bầu không khí trong Ngự Hoa viên càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Bá Vương cất bước, lực lượng còn sót lại trên người hắn lại bắt đầu phun trào ra.
“Đến đây mà đánh với bổn vương!”
Ánh mắt Bá Vương sáng chói, nói.
Hắn bước từng bước một, ma khí quanh quẩn.
Nhiếp Trường Khanh nhíu mày, lại lần nữa giương Trảm Long đao lên.
Khổng Nam Phi cười một tiếng, hé miệng, dòng khí màu trắng sữa phun trào, hóa thành một thanh Hạo Nhiên kiếm.
Bầu không khí căng thẳng đến cực hạn. . .
Bỗng nhiên.
Võ Đế thành Phong Nhất Lâu bước ra, hắn cười nhẹ nói vài câu giảng hòa.
“Người chết không thể sống lại. . .”
“Mọi người đều lùi một bước đi.”
“Một trận chiến này, đích thật là do Chu Lưu gieo gió gặt bão.”
Lời nói của Phong Nhất Lâu làm cho bầu không khí nơi đây hòa hoãn hơn rất nhiều.
Tiêu Nguyệt Nhi có chút không hiểu nhìn Phong Nhất Lâu, không nghĩ tới Phong Nhất Lâu thế mà sẽ đứng ra hoà giải.
Trước kia, Phong Nhất Lâu có thể coi là một kẻ cuồng chiến đấu a.
Chung Nam dường như nghĩ ra điều gì đó.
Dường như Phong Nhất Lâu đang nhắc nhở hắn, chú ý rằng sau lưng Nhiếp Trường Khanh chính là Bạch Ngọc Kinh.
Đôi mắt hắn hơi động một chút.
Chung Nam nhìn quanh một vòng.
Hắn giơ đại đao nặng nề lên, nhìn chằm chằm vào Bá Vương.
Nhưng Bá Vương không hề nao núng.
Cuối cùng Chung Nam nhìn vào Nhiếp Trường Khanh.
“Vậy thì. . . Nể mặt ‘Bạch Ngọc Kinh’ một lần đi.”
Chung Nam nói.
Nói xong, hắn đại đao để lại sau lưng.
“Tuy nhiên. . . Chuyện giết Chu Lưu, có thể nói là không lớn cũng không nhỏ, Chu Lưu chính là đệ tử duy nhất của Thương Kiếm phái đứng trong Nhân bảng, là hi vọng của bọn hắn, tông chủ Thương Kiếm phái sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Phải biết rằng. . . Con người một khi bị mất hết hi vọng chính là người điên cuồng nhất.”
Nói xong, thân thể Chung Nam đột nhiên cong lại như dây cung kéo căng, sau đó tan biến ngay tại chỗ.
Thấy Chung Nam rời đi, Tiêu Nguyệt Nhi cũng không có tiếp tục ở lại.
Phong Nhất Lâu thì nhìn Nhiếp Trường Khanh một cái thật sâu.
Hắn và Nhiếp Trường Khanh cũng xem như là người quen biết đã lâu.
Các thiên tài trong Nhân bảng của Thiên Nguyên vực rời đi, bầu không khí căng thẳng trong Ngự Hoa viên từ từ được giải tỏa.
Bá Vương nheo lại mắt, trong đôi mắt hắn như đang có hàm ý gì đó.
Nhiếp Trường Khanh đeo đao, mặt không cảm xúc.
Khổng Nam Phi thì lắc đầu, lẩm bẩm gì đó.
Hai người cũng không nói gì với Bá Vương cả, lần lượt rời đi.
“Đa tạ.”
Bá Vương nhìn Nhiếp Trường Khanh và Khổng Nam Phi rời đi, chắp tay nói.
“Bá Vương, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Khổng Nam Phi quay đầu, cười cười nói.
Bá Vương hơi suy tư một chút.
Mà ở một nơi khác.
Lưu Nguyên Hạo đã chạy trốn.
Ngay lúc một quyền của Bá Vương đấm chết Chu Lưu, Lưu Nguyên Hạo liền cảm thấy sợ hãi, mặc dù sau đó có lẽ Chung Nam cũng sẽ ra tay, thế nhưng hắn cũng không dám dồn hết hi vọng của mình vào đám người Chung Nam.
Tại thời điểm Bá Vương giằng co cùng đám người Chung Nam, hắn lập tức liền chạy trốn, mang theo vài vị Hắc Long vệ thoát khỏi Ngự Hoa viên.
Nếu không có một người có chiến lực mạnh mẽ, Hắc Long giáo không có khả năng chống lại được Bá Vương, tu hành đến cấp độ này, chênh lệch đẳng cấp không thể dựa vào nhân số là có thể bù đắp được .
Bá Vương quay đầu nhìn, binh lính và giáo chúng còn lại của Hắc Long giáo đã không còn một chút ý chí chiến đấu nào cả.
Bọn hắn liên tục bỏ vũ khí quỳ xuống đầu hàng.
Dù gì thì Lưu Nguyên Hạo cũng đã chạy trốn, bọn hắn cũng không cần thiết phải liều mạng.
“Toàn bộ áp giải vào đại lao! Ép hỏi ra toàn bộ cứ điểm của Hắc Long giáo tại Đế Kinh cho ta.”
“Giết người của Tây Lương, không sớm thì muộn đều phải đền mạng.”
Bá Vương lạnh lùng nói.
“Đúng!”
Tây Lương Hạng Gia quân dồn dập đứng thẳng người, gào thét.
Chiến loạn trong Ngự Hoa viên, lập tức liền kết thúc.
Ý nghĩ của Lưu Nguyên Hạo là tốt.
Hắn muốn lợi dụng Chu Lưu tới áp chế Bá Vương, thế nhưng hắn không nghĩ tới, Bá Vương thế mà lại đánh chết Chu Lưu.
Mặt khác, Lưu Nguyên Hạo không ngờ rằng Đạm Đài Huyền lại giúp đỡ Bá Vương.
Phái binh lính tới tiếp viện Tây Lương.
Lưu Nguyên Hạo không cam tâm, nhưng hắn cũng chả thế làm gì hơn.
Hắn bại, thất bại thực sự.
Hắn mang theo cường giả Hắc Long giáo còn sót lại rời khỏi Đế Kinh, thậm chí cũng không dám tới Ngọa Long lĩnh.
Dù sao thì hắn đã đắc tội Bá Vương, nếu như hắn lại tới Ngọa Long lĩnh, sợ là sẽ bị đánh chết.
Tuy nhiên, Lưu Nguyên Hạo cũng không hề từ bỏ.
Hắn đang chờ. . .
Chu Lưu chết, đối với hắn mà nói, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Môn phái sau lưng Chu Lưu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bá Vương.
Cho nên, hắn chỉ cần ngủ đông một lần nữa, chờ đợi thời cơ tới.
Tiết Đào mang theo Huyền Vũ vệ còn lại đi gặp Bá Vương.
“Thay bổn vương mang một câu nói cho Bắc Huyền vương, nói với hắn, nhân tình này. . . Bổn vương nhớ kỹ.”
“Ngoài ra, bảo Bắc Huyền vương cẩn thận một chút. . . Lưu Nguyên Hạo là người hết sức âm độc, lần này các ngươi viện trợ Tây Lương, có lẽ đã làm Lưu Nguyên Hạo ghi hận.”
“Với tu vi của Bắc Huyền vương. . . À, thôi, tốt nhất thì ngươi lo bảo vệ Bắc Huyền vương đi.”
Bá Vương, nói.
Sắc mặt Tiết Đào nghiêm túc, chắp tay dẫn quân rút đi theo hướng Long Môn.
Mà Bá Vương trở về, làm quân Tây Lương yên tâm vạn phần.
Từ trong Long Môn đi ra, thiết kỵ Tây Lương dồn dập tiến vào kinh thành, bọn hắt triệt để quét sạch những kẻ thuộc Hắc Long giáo còn sót lại ở Đế Kinh.
Hắc Long giáo tổn thương nguyên khí nặng nề, Bá Vương cũng không giảng đạo lý gì cả, gặp là giết.
Máu tươi lại lần nữa nhuộm đỏ Đế Kinh.
Những cường giả thế gia quan sát trận chiến này đều liên tục rút đi.
Tin tức truyền về các đại thế gia.
Bá Vương dùng đạo ý tam đẳng đánh chết thiên tài thất chuyển Kim Đan của Thiên Nguyên dị vực, làm thiên hạ khiếp sợ, thế nhân lại lần nữa nhận thức được tầm quan trọng của đạo ý.
Chung Nam là thiên tài cửu chuyển Kim Đan, lại bị tên tuổi của Bạch Ngọc Kinh dọa lui, việc này lại làm thế nhân tán thán về sức mạnh của Bạch Ngọc Kinh.
Mặc dù đã quy ẩn mấy tháng, thế nhưng, Bạch Ngọc Kinh vẫn làm cho người trong thiên hạ kiêng kị.
Bá Vương lại một lần nữa quản lý Đế Kinh.
Bên ngoài Đế Kinh, những thế gia đã cấu kết với Hắc Long giáo có kết cục rất thê thảm.
Bá Vương và thiết kỵ Tây Lương hủy diệt hết thế gia này đến thế gia khác.
Mà sau ba ngày.
Một tin tức làm cho thiên hạ rung động.
Bá Vương đã đưa ra một quyết định khác.
Đó là để toàn bộ đại quân Tây Lương rút khỏi Đế Kinh, lên đường hành quân, trở về Tây Quận.
Mất đi thế lực quản lý Đế Kinh, không thể nghi ngờ gì nữa, Đế Kinh bây giờ là một miếng bánh hết sức hấp dẫn.
Một vài thế gia nơi khác nhịn không được, tiến vào trú đóng trong Đế Kinh, điều này khiến cho tòa thành cổ xưa này tiến nhập vào thời đại do các thế gia quản lý.
. . .
Đông Dương Quận.
Một tòa thành trì được xây dựng ở trên động thiên phúc địa.
Một vị lão giả mặc áo màu tro, đi bộ leo lên tòa thành trì này, hắn quỳ rạp trên mặt đất trước cửa lớn của Võ Đế thành.
“Lão tẩu là Tông chủ của Thương Kiếm phái, Chu Hải Sinh, muốn cầu kiến Đỗ thành chủ của Võ Đế thành! Cầu Đỗ thành chủ lấy lại công đạo cho Thương Kiếm phái!”
Âm thanh thê lương của lão giả vang vọng bên ngoài Võ Đế thành.
Nhưng mà, cửa Võ Đế thành vẫn đóng chặt.
Lão giả quỳ ở bên ngoài thành ba ngày, sau đó, hắn đứng dậy, lưng hơi còng xuống, thất vọng rời đi.
Sau khi lão giả rời đi.
Một vị Nguyên Anh cảnh phiêu nhiên tiến vào trong Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn, như đang tìm hiểu điều gì đó.
“Thành chủ, Chu tông chủ đã rút lui.”
Trưởng lão Nguyên Anh cảnh cung kính nói.
Sau một hồi, Đỗ Long Dương mở mắt ra.
“Ai. . .”
“Việc này, ta không quản được. . . Cự Kình cõng tiên đảo, Bạch Ngọc Kinh quy ẩn trên biển, thế nhưng, thái độ của Bạch Ngọc Kinh là gì, đến bây giờ chúng ta vẫn không rõ, mà trước khi Lục công tử quy ẩn đã cảnh cáo bản tọa, cho nên, việc này. . . Võ Đế thành không quản được.”
“Cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi, ít nhất biết rõ thái độ của Bạch Ngọc Kinh.”
Lời nói của Đỗ Long Dương làm vị trưởng lão Nguyên Anh cảnh này run lên, cúi đầu thấp xuống, càng ngày càng cung kính.
Càn Nữ Cung.
Hôi bào lão giả quỳ ở bên ngoài Càn Nữ Cung, bị hai vị nữ tử ngăn lại.
Hắn cũng tới Càn Nữ Cung để cầu công đạo.
Tuy nhiên, Nữ Đế thật sự là không muốn gặp hắn.
Sắc mặt lão giả hết sức đau thương, từ từ rời đi.
Sau đó, hắn đi tới Thiên Hư cung và Tuyệt Đao môn, kết quả cũng giống như vậy. . .
Tứ đại thế lực mạnh nhất của Thiên Nguyên vực, không một thế lực nào nguyện vì Thương Kiếm phái đi đòi lại công đạo.
Hoặc là nói, không có một cái nào thế lực nào nguyện ý làm chim đầu đàn.
Bên ngoài Đông Dương Quận, nhìn về biển cả mênh mông, lão tẩu nở nụ cười thảm.
Đệ tử kiệt xuất nhất của Thương Kiếm phái, cũng là hi vọng duy nhất giúp Thương Kiếm phái quật khởi, lại chết đi như vậy.
Có lẽ chờ khi hắn chết già, Thương Kiếm phái liền sẽ từ từ suy yếu, thậm chí lưu lạc thành một môn phái bất nhập lưu a.
Lão giả không cam tâm.
Hắn thay áo bào xám ra, mặc một bộ trang phục màu đen, tấm lưng còng cũng từ từ đứng thẳng lên.
Hắn lau sạch thanh kiếm được trả về của Chu Lưu, lau tới khi thanh kiếm sáng lên, không nhuốm bụi trần.
Sau đó, hắn khoanh chân lại từ từ bay lên.
Hắn đem thanh kiếm vừa lau sạch đặt lên trên hai chân.
Trong đôi mắt già nua của hắn mang theo bi thương và sát ý.
Từ từ bay về Tây Quận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận