Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 497: Tiểu Ứng Long mặt bài (1)

Người dịch: Duy Cường
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, khuỷu tay chống trên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve U Huyền ban chỉ.
“Còn đánh ra một con đường vô địch. . .”
Lục Phiên cười cười lắc đầu.
Nha đầu này cũng thực có can đảm nói.
Nghê Ngọc xem như bị tù túng đến phát hoảng, thả nàng ra ngoài, mang theo Tiểu Ứng Long đi vòng vòng một chút, cũng là một lựa chọn không tệ.
Từng làn gió nhẹ quét qua, làm cho mái tóc cùng y phục của Lục Phiên bay lên.
Ánh mắt của hắn hạ xuống.
Trên thân của Ngưng Chiêu bắt đầu có đạo ý gợn sóng nổi lên, xem ra nàng cũng sắp tìm hiểu ra đạo ý thuộc về bản thân rồi.
Không thể không nói, trên Hồ Tâm đảo, tài nguyên tu hành so với bên ngoài tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Mặt khác, lại còn có Bản Nguyên hồ, sức mạnh bản nguyên bao phủ chung quanh, làm cho tu vi của Ngưng Chiêu tăng lên cực kỳ nhanh chóng.
Dù cho không có Cửu Ngục bí cảnh phụ trợ, tốc độ tu hành so với đám người Nhiếp Trường Khanh cũng không kém cạnh.
Ngưng Chiêu tìm hiểu ra đạo ý, là cơ duyên của chính bản thân nàng, Lục Phiên sẽ không chỉ điểm thêm bất cứ vấn đề gì.
Sắp tới, hắn còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, khóe miệng của Lục Phiên hơi nhếch lên.
“Rốt cuộc đã đến. . .”
Lục Phiên thầm thì trong miệng.
Phật chủng bị hắn giết chết cũng gần một năm, vốn cho rằng đối phương sẽ rất nhanh chóng tìm tới, không ngờ… Tốn thời gian lâu như vậy mới có thể dần dần tiếp cận.
Tinh thần khẽ động, hắn khống chế Thiên Nhận Y bay lên trời, trong không khí phát sinh một tiếng nổ lớn, sau đó thân hình của hắn tan biến ngay tại chỗ.
Trên Hồ Tâm đảo.
Ngưng Chiêu đang ngồi xếp bằng trước Đạo bia, đôi mày hơi cau lại, mái tóc phất phơ, đôi mắt chậm rãi mở ra, nhìn thoáng qua bầu trời, phương hướng mà Lục Phiên vừa tan biến.
Nàng có một loại cảm giác, công tử… Dường như lại muốn gây ra đại sự.
Lục Phiên xông vào mây xanh.
Rất nhanh, liền đi vào bản nguyên thế giới.
Bên trong, bản nguyên của Thiên Nguyên vực vây quanh bản nguyên Ngũ Hoàng đại lục, chậm rãi chuyển động, từng luồng gợn sóng thần bí tản mát ra xung quanh.
Bản nguyên muốn trưởng thành, cần rất nhiều thời gian để diễn hóa.
Một năm, đối với bản nguyên thế giới mà nói, cơ hồ có thể không cần tính tới, căn bản không gây ra một chút gợn sóng nào.
Thân hình dựa vào Thiên Nhận Y, Lục Phiên ngẩng đầu, tiếp tục bay lên cao.
Tầng mây dưới chân hắn không ngừng trôi qua
“Đây chính là hư vô bên ngoài vị diện…”
Lông mày của Lục Phiên hơi nhảy lên một chút.
Hắn đưa tay ra, hướng về bên ngoài thử thăm dò, phảng phất như bàn tay có thể chạm đến hư vô.
Nhưng mà, vừa chạm vào, liền nhận thấy có một bức màng năng lượng mỏng manh vô hình, giống như là gợn sóng khuếch tán ra…
Đây chính là sức mạnh bảo vệ thế giới…
Là một loại quy tắc, hình thành sức mạnh ngăn cản cường giả xâm nhập, loại sức mạnh này tồn tại, chính là vì bảo hộ một ít thế giới nhỏ yếu, có thể phát triển một cách an toàn.
Lục Phiên có thể cảm nhận được, luồng sức mạnh này đang dần dần yếu đi.
Ngũ Hoàng đại lục càng mạnh, lực lượng bảo hộ thế giới sẽ càng ngày càng suy yếu.
Nếu như có một ngày, Ngũ Hoàng tiểu thế giới phá vỡ ràng buộc, trở thành cao võ thế giới, khi đó, e rằng luồng sức mạnh bảo hộ thế giới này sẽ hoàn toàn biến mất.
Đến lúc đó, Ngũ Hoàng sẽ hoàn toàn hiển lộ trong hư vô, trở thành mục tiêu của vô số lưu lạc giả, cùng với rất nhiều cao võ thế giới…
Tuy nhiên, có Lục Phiên, Ngũ Hoàng tấn cấp là điều chắc chắn.
Cho nên, chỉ có thể nói, sự tồn tại của luồng sức mạnh bảo hộ thế giới này, trong giai đoạn tiền kỳ, có thể giúp cho Lục Phiên bớt đi một ít phiền toái.
Đối với lưu lạc giả, thật ra Lục Phiên cũng không quá lo lắng, dù sao, bọn hắn vốn là một đám người thất bại.
Một đám thất bại tụ tập lại với nhau, có thể gây ra sóng gió gì?
Thế nhưng, nếu như lưu lạc giả đại quy mô giáng lâm, e rằng lúc đó Lục Phiên cũng sẽ rất đau đầu, có quy tắc hình thành sức mạnh bảo hộ thế giới tồn tại, có thể sẽ bớt đi không ít việc, có thể giúp cho Ngũ Hoàng tiểu thế giới an ổn trưởng thành.
“Ta giết Phật chủng, cường giả của cao võ Phật giới hẳn là có cảm ứng, Phật chủng cũng nói qua, sẽ có những thế giới trung võ đỉnh cấp do đại năng của cao võ Phật giới khống chế ở lân cận tiến tới, công đánh Ngũ Hoàng.”
“Sức mạnh bảo hộ thế giới, đối với loại thế giới trung võ như thế này, hẳn là có thể ngăn cản được, tuy nhiên, có lẽ sức mạnh cũng sẽ suy yếu đi rất nhiều…”
Lục Phiên suy nghĩ một chút, đối với chuyện này, hắn cũng có chút cảnh giác.
Hiện nay hắn đã đột phá đến luyện khí tầng năm, thực lực thậm chí còn vượt qua Anh Biến cảnh, tự tin có thể ứng đối tất cả những nguy cơ này.
Mặt khác, thường nói cầu phú quý trong nguy hiểm.
Nếu như có thể cắn nuốt bản nguyên của những thế giới này, dung hợp vào bản nguyên của Ngũ Hoàng.
Đến lúc đó, bản nguyên của Ngũ Hoàng hẳn là có thể đạt tới một độ cao hoàn toàn mới.
Dùng thời gian để diễn hóa, là một phương pháp làm cho bản nguyên trưởng thành.
Mà cắn nuốt… Là Lục Phiên nghiên cứu ra được một phương thức trưởng thành khác.
Cắn nuốt, đương nhiên cần phải có mục tiêu.
Mục tiêu này ở đâu ra, khi Phật chủng bị Lục Phiên đánh giết, tản ra phật quang lúc tử vong, chính là mồi câu dùng để hấp dẫn những thứ này.
Dù cho những con cá bị hấp dẫn tới, thì rất có thể cũng là thế giới do đại năng của cao võ thế giới khống chế, hành động của Lục Phiên không khác gì đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Nhưng mà…
Mục tiêu của hắn là đem Ngũ Hoàng chế tạo thành thế giới siêu huyền huyễn, đoạt thức ăn trước miệng cọp lại có ngại gì?
Lục Phiên giơ tay lên, linh thức phun trào.
Linh thức mạnh mẽ, dùng tư thế cực kỳ dã man xé rách màng năng lượng đang bảo hộ thế giới.
Lục Phiên khống chế Thiên Nhận Y, lơ lửng trôi ra ngoài.
Vô tận hư không, phảng phất một mảnh biển sao, vô cùng vô tận.
Ánh mắt của Lục Phiên quan sát khắp nơi…
Trong mơ hồ, hắn cảm nhận được một loại khí tức khiến người ta kính sợ.
Lục Phiên híp mắt.
Trong đáy mắt, tựa như có vòng xoáy đang chuyển động, hắn nhìn ra khắp nơi.
Thấy được từng cái thế giới đang lơ lửng trong hư không.
Rất nhanh, Lục Phiên nhắm hai mắt lại, không tiếp tục quan sát, ở trong hư vô dòm ngó các thế giới khác, linh thức tiêu hao cực kỳ nhanh chóng.
Cho dù là Lục Phiên, cũng không cách nào duy trì quá lâu.
“Hư vô. . . Bao hàm rất nhiều thế giới.”
“Thế nhưng, hư vô này, có chút giống với khái niệm vũ trụ ở kiếp trước, cũng có thể nói, hư vô chính là vũ trụ. . .”
Lục Phiên trầm tư nói.
Tuy nhiên, ở kiếp trước, trong vũ trụ có vô số ngôi sao, hành tinh, nhưng mà, những ngôi sao đó phần lớn đều là hình cầu, hơn nữa, đều rất tĩnh lặng.
Khác với nơi này, hư vô vũ trụ ở đây, dường như càng thêm sinh động, sức sống bừng bừng.
Lục Phiên nhẹ nhàng vuốt ve U huyền ban chỉ.
Tám viên ngọc phù nổi lên, Lục Phiên nhẹ nhàng ném ra ngoài, những viên ngọc phù này nhanh chóng bay đi, trốn vào hư vô, giống như là những vệ tinh quanh quẩn chung quanh Ngũ Hoàng tiểu thế giới.
Lục Phiên lại từ trên ngọc quan, gỡ xuống một thanh tiểu kiếm màu ngà sữa, thanh kiếm này chính là Phúc Thiên kiếm.
Phúc Thiên trận, một trong Tru Thiên tứ trận, có tác dụng phòng ngự.
Phúc Thiên kiếm này chính là trận nhãn của Phúc Thiên trận.
Khi Phúc Thiên kiếm xuất hiện.
Tám viên ngọc phù phân tán xung quanh Ngũ Hoàng tiểu thế giới dường như sống lại, tản mát ra hào quang rực rỡ.
Sau một khắc, có một cái đồ án kỳ lạ từ trong ngọc phù bắn ra, đan xen lẫn nhau, hình thành một tấm lưới lớn.
Lúc này, Phúc Thiên kiếm trong tay của Lục Phiên, bắt đầu tỏa ra một luồng gợn sóng huyền bí.
Bày trận hoàn thành.
Lục Phiên cũng không tiếp tục lưu lại trong hư vô.
Hắn xé rách chiếc màng năng lượng bảo hộ thế giới, trở về Ngũ Hoàng, sau đó thân hình mơ hồ một thoáng, cả người đã về tới Hồ Tâm đảo.
. . .
Trong vô tận hư không.
Một khối đại lục khổng lồ hoành hoành trong bóng tối, đè ép hư không, lướt qua từng cái thế giới nhỏ bé, yếu ớt.
Rất nhiều thế giới nhỏ yếu, nằm trên đường đi của mảng đại lục này, bị vô tình nghiền nát, vô số sinh linh bị tiêu diệt.
Trên mảng đại lục khổng lồ, có một ngọn núi vô cùng nguy nga, thẳng vào vân tiêu.
Gió tuyết tràn qua, khí lạnh tràn ngập.
Giữa đỉnh núi, từng dãy đá nhọn lởm chởm phân bố xung quanh, như những cây trường mâu cực kỳ sắc bén đâm thẳng vào bầu trời.
Trên ngọn núi.
Có một tòa miếu thờ cô độc trong gió tuyết.
Trong miếu.
Có một vị hòa thượng ngồi xếp bằng, trên thân không có cà sa, chỉ mặc một bộ tăng bào màu trắng, đang tụng niệm Phật kinh.
Từng chữ phảng phất như hóa thành thực chất, trôi nổi lơ lửng xung quanh..
Bỗng nhiên.
Hòa thượng mở mắt ra.
Hắn lấy ra một cái kim bát.
Bưng lấy kim bát, đi tới sân sau, đựng một bát tuyết trắng.
Tuyết nhanh chóng tan chảy, chỉ một lát liền hóa thành một chén nước lạnh.
Hòa thượng ngồi ngay ngắn trong đất tuyết.
Nhìn xem kim bát.
Từ từ, mặt nước trong chén nổi lên gợn sóng, bên trong có một hình ảnh mơ hồ hiện lên.
Chính là hình ảnh của Ngũ Hoàng thế giới.
Phật quang nở rộ chung quanh Ngũ Hoàng tiểu thế giới.
“A di đà phật.”
“Cuối cùng cũng sắp đến.”
Hòa thượng cười khẽ.
Hắn giơ tay lên, cầm phật chỉ, điểm vào bên trong kim bát, dường như muốn đem đóa hoa sen vàng đang nở rộ hào quang từ trong hình ảnh cầm ra.
Chỉ thấy, hình ảnh trong chén không ngừng biến hóa, đóa hoa sen đang chậm rãi trôi về hướng bầu trời.
Sau đó, rất nhanh tán đi.
Thế nhưng, trong vô hình, lại có một luồng sức mạnh, đang dẫn dắt mảng đại lục khổng lồ này nhanh chóng hướng về một phía cố định tiến lên.
“A di đà phật.”
“Phật Tổ còn dẫn dắt hai cái thế giới khác. . . Hy vọng có thể trước một bước tới mục tiêu.”
Hòa thượng đứng người lên, tăng bào tung bay trong gió.
TN: Vậy là sắp chuyển map lên hư vô rùi :3333
Bạn cần đăng nhập để bình luận