Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 360: Bản nguyên vỡ, tiên, xuất thế

TN: Thành thật xin lỗi mọi người, có lẽ hôm nay chỉ có một chương, hoặc các chương sau sẽ hơi trễ (có khi 23h :((). Rất xin lỗi mọi người.
Người dịch: Duy Cường
Tu hành đến cảnh giới Nguyên Anh, có thể cảm ngộ bản nguyên, thậm chí có thể tích lũy bản nguyên cho mình dùng.
Đối với bản nguyên, mặc kệ là Đỗ Long Dương, hay là Nữ Đế, đều rất rõ ràng một điều, muốn từ bên ngoài đánh vỡ bản nguyên, là một điều cực kỳ khó khăn. Tiên cũng biết rõ điều này, cho nên mới ẩn giấu bên trong bản nguyên.
Khi Lục Phiên nói không có cách nào từ bên ngoài đánh vỡ bản nguyên, đám người Đỗ Long Dương mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì, bọn hắn đem hy vọng gửi gắm ở chỗ Lục Phiên, thực ra là bệnh cấp loạn cầu y.
Nhưng Lục Phiên lại cho bọn hắn một tia hy vọng mới.
Thiên Nguyên đại lục sẽ bị kéo lùi ngàn năm, thậm chí vạn năm?
Dùng một cái giá lớn để ép tiên phải xuất hiện…
Có đáng giá hay không?
Đối với đám người Đỗ Long Dương mà nói, đáng giá.
Sự tồn tại của tiên, đã uy hiếp đến sự phát triển của Thiên Nguyên đại lục, những cường giả đạt đến Nguyên Anh cực hạn, Anh Biến cảnh giới, độ kiếp phi thăng, đều lọt vào sự tính toán của tiên, chết thảm trước bản nguyên.
Nếu không diệt tiên, sớm muộn toàn bộ Thiên Nguyên đại lục đều sẽ bị hủy diệt.
Nữ Đế tóc tai bù xù, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Phiên: “Lục công tử, động thủ đi.”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, áo trắng bồng bềnh.
Hắn khẽ vuốt cằm, ánh mắt chăm chú nhìn vào viên bản nguyên như một quả cầu, hắn có thể thấy được, bên trong bản nguyên cầu có một thân ảnh cũng đang nhìn thẳng vào hắn.
Lục Phiên rõ ràng, tên kia, tuyệt đối chính là bá chủ của cái vị diện này.
Đỗ Long Dương, Nữ Đế, Thiên Hư công tử, đều là những nhân vật phong vân trên đại lục, nhưng tất cả đều không phải bá chủ vị diện, Lục Phiên cũng từng suy đoán xem rốt cuộc bá chủ vị diện là ai, đang ở đâu, có điều hắn không nghĩ tới, vị bá chủ này thế mà trốn trong bản nguyên.
Bản nguyên vị diện, chính là căn cơ của một cái thế giới.
Hành động của tên bá chủ vị diện này, chẳng khác nào đang phá hư gốc rễ của thế giới.
Mặt khác, nhiều cường giả trên Thiên Nguyên đại lục bị hút thành thây khô như vậy, Lục Phiên suy đoán, vị bá chủ này, hiển nhiên là đang hiến tế toàn bộ đại lục, vì mục đích của bản thân.
Lục Phiên giơ tay lên.
Từng đường phù văn huyền bí trôi nổi xung quanh thân thể của hắn.
Lục Phiên đem những phù văn này đánh ra, dường như hóa thành một cái trận pháp kỳ dị.
Trận pháp này, Lục Phiên rất quen thuộc, dù sao đây chính là căn cơ giúp cho Ngũ Hoàng đại lục trở nên mạnh như hiện nay.
Lần đầu tiên hắn vận dụng, chính là trộm lấy bản nguyên của một thế giới trung võ mới sinh ra, thông qua hấp thu bản nguyên của trung võ thế giới đó, mới có thể giúp cho Ngũ Hoàng đại lục phát sinh lột xác.
Tuy nhiên, lần kia, trong lòng Lục Phiên cũng có một cái giới hạn, mặt khác cũng là bởi vì Ngũ Hoàng đại lục vừa mới sinh ra bản nguyên, không cách nào hấp thu quá nhiều, cho nên Lục Phiên cũng không làm ảnh hưởng đến căn cơ của thế giới kia, chẳng qua chỉ là trộm đi một chút.
Nhưng lần này…
Lục Phiên chuẩn bị làm một món lớn.
Ba chỗ liên thông với bản nguyên, hóa thành một cây côn tròn, giống như một cái hống hút.
Ngón tay của Lục Phiên nhô ra, điểm vào bên trên cây côn tròn mới hình thành, khiến cho nó đâm vào trên bản nguyên cầu.
Soạt!
Bên trong bản nguyên cầu, có xiềng xích bắn ra.
Xiềng xích nhanh chóng quất về phía Lục Phiên.
Hắn cũng không thèm quan tâm, chỉ khống chế Phượng Linh kiếm bay ra ngăn chặn.
Oanh!
Cây côn tròn đập vào trên bản nguyên cầu.
Trong mơ hồ, dường như có tiếng hét giận dữ vang lên.
Thân thể của đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế run lên, bọn hắn phát hiện tốc độ hấp thu trên xiềng xích đang xuyên thủng thân thể của bọn hắn trở nên chậm lại.
Đương nhiên, Viên Thượng tương đối thảm, lúc này, tu vi của hắn đã bị hấp thu đến chỉ còn có thể duy trì cảnh giới Trúc Cơ.
Cả người cũng trở nên già nua, gần đất xa trời.
Tu hành có thể kéo dài tuổi thọ.
Khí Đan cảnh, nếu như không gặp phải điều gì ngoài ý muốn, tuổi thọ đại khái có thể đạt đến một trăm năm mươi năm.
Mà Trúc Cơ cảnh còn dài hơn, đại khái có thể đạt đến ba trăm năm mươi năm.
Kim Đan cảnh cố bản bồi nguyên, tuổi thọ lại lần nữa gia tăng, có thể đạt đến chín trăm năm.
Viên Thượng vốn là cường giả Anh Biến cảnh, tuổi thọ dài dằng dặc, có thể đạt đến mấy ngàn năm, nhưng mà theo tu vị hạ xuống, tuổi tác cũng dần dần đi đến phần cuối.
Thân thể vốn dĩ cực kỳ cường tráng, lập tức hóa thành một lão hòa thượng bảy, tám mươi tuổi.
Hắn thờ phụng tiên, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng lại rơi xuống kết quả như thế này.
Lục Phiên điều động bản nguyên của Ngũ Hoàng đại lục, kết nối với bản nguyên của Thiên Nguyên đại lục.
Thiên Nguyên đại lục chính là đỉnh cấp trung võ thế giới, bản nguyên vô cùng mạnh mẽ.
Nếu như là Ngũ Hoàng trước kia, còn ở vào cấp độ đê võ, đương nhiên là không dám hút, sợ no bể bụng chính mình.
Nhưng mà, hiện nay Ngũ Hoàng đại lục cũng là trung võ thế giới, nên không có gì phải e ngại.
Ầm ầm.
Một luồng sức mạnh bản nguyên cực kỳ mênh mông, bắt đầu điên cuồng từ trong bản nguyên cầu thoát ly, nhanh chóng theo mấy cái ống hút, tràn vào một đầu khác.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, trên mặt còn mang theo nụ cười kỳ dị.
Giống như là lấy nước từ con sông này, dẫn tới một con sông khác.
Tuy nhiên, bản nguyên của Thiên Nguyên đại lục quá lớn, hấp thu một ít căn bản nhìn không ra sự thay đổi.
Lục Phiên cũng không thèm để ý, bĩnh tĩnh chờ đợi.
Trước người hắn, thậm chí còn hiện ra linh áp kỳ bàn.
Lục Phiên khoan thai bày cục thế.
Xắn tay áo hạ cờ, vẻ mặt nhàn hạ thoải mái.
Xoạt xoạt xoạt xoạt…
Xiềng xích đâm xuyên thân thể của đám người Đỗ Long Dương bắt đầu đứt đoạn.
Đỗ Long Dương đầu tiên thoát khỏi ràng buộc, thân thể lảo đảo rút lui mấy bước.
Thiên Hư công tử cùng Tuyệt Đao môn môn chủ Diệp Thủ Đao, cùng các cường giả còn lại cũng đều thoát thân, tất cả dồn dập lui lại.
Nữ Đế bởi vì bản thân độ kiếp phi thăng, gặp đãi ngộ thê thảm nhất, là người sau cùng tránh thoát trói buộc.
Nàng nhìn Lục Phiên đang nhàn hạ đánh cờ, sắc mặt trở nên thâm thúy.
“Có phải Lục công tử đã sớm nhớ thương tới bản nguyên…”
Nữ Đế nhớ lại, ban đầu trong bản nguyên thế giới nhìn thấy tình huống của Lục Phiên, hiện tại xem ra, ánh mắt của Lục Phiên đã sớm nhìn chằm chằm vào nơi này.
Bây giờ, vừa vặn có cớ để hắn đường đường xuống tay.
Nhưng mà, bọn hắn cũng không thế nói cái gì.
Lục Phiên hấp thu bản nguyên, chính là vì tốt cho bọn hắn, vì cứu vớt bọn hắn.
Lục Phiên chỉ cười cười, tiếp tục đánh cờ.
Tu vi của đám người Đỗ Long Dương đều hạ xuống tới Kim Đan, may mà còn không rơi xuống Trúc Cơ, một khi hạ xuống Trúc Cơ, sẽ giống như Viên Thượng, thương tổn tới căn cơ.
Căn cơ hủy, muốn khôi phục tu vi, không phải là một chuyện dễ dàng.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế, chỉ cần có đủ thời gian, có thể trở lại Nguyên Anh cảnh.
. . .
Ngũ Hoàng đại lục.
Khi Lục Phiên bắt đầu hấp thu bản nguyên của Thiên Nguyên đại lục.
Bản nguyên của Ngũ Hoàng đại lục liền phát triển điên cuồng, toàn bộ bầu trời đều phát sinh biến hóa.
Phảng phất có hào quang bay màu lan tràn giữa thiên địa.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Rất nhiều người đang đọc sách trong Thư lâu, đều đồng loạt ngẩng đầu, cực kỳ kinh hãi nhìn biến hóa trên bầu trời.
Trong mơ hồ, dường như có gợn sóng của bản nguyên đang sôi trào, nồng độ linh khí trong trời đất bắt đầu tăng lên.
Rất nhiều có cảm ngộ, nhanh chóng ngồi xếp bằng, không bỏ lỡ cơ hội tu hành hiếm có như thế này.
Ngưng Chiêu đứng lặng ven hồ, váy trắng tung bay như tiên tử.
Mái tóc bị gió thổi tung, nàng khẽ đưa tay vén mấy sợi tóc che trước mắt.
Xung quanh thân thể nàng, linh khí đang hội tụ dày đặc.
Theo bản nguyên biến hóa, lúc này, bình cảnh một mực cản trở nàng, cũng trở nên buông lỏng.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời.
Chậm rãi triển khai hai tay.
Oanh!
Trên chín tầng trời, mây đen cuồn cuộn.
Giữa tầng mây, dường như có lôi đình đang ấp ủ, gào thét.
Thiên Tỏa kiếp!
Hạ xuống.
Bên trong Bắc Lạc thành, rất nhiều tu hành giả đồng loạt kinh hãi, bọn hắn nhìn về vị trí của Ngưng Chiêu.
Không chỉ là nàng, vào lúc này, rất nhiều người đều đột phá cảnh giới.
Toàn bộ Ngũ Hoàng đại lục, vào thời khắc này, giới hạn tu hành dường như được nhấc cao lên một đoạn.
Bá Vương đứng lặng trên mặt hồ Bắc Lạc, một tat cầm sách, ánh mắt lập lòe, hắn hơi nghi hoặc, đồng thời có chút mờ mịt
Ngưng Chiêu đều sắp đột phá Thiên Tỏa.
Nhưng mà, hắn vẫn như cũ còn ở vào Thể Tàng đỉnh phong, liền bình cảnh của Thiên Tỏa đều chưa từng sờ đến.
Ma đạo… Chẳng lẽ thật khó đi như vậy?
Bá Vương có chút hốt hoảng, mê man.
Hắn phát hiện, hiện nay, tốc độ tu hành của bản thân càng ngày càng chậm.
Là vì không bị ăn đòn sao?
Tư Mã Thanh Sam một thân thanh y, tay cầm một quyển thư tịch, cất bước đi ra, thân hình dừng lại trên mặt hồ.
Hắn nhìn về phía Ngưng Chiêu ở xa xa.
Nàng phảng phất đang cùng thiên địa kêu gọi lẫn nhau, trong lòng của hắn đột nhiên có chút cảm ngộ.
Cầm bút, bày giấy, vẽ tranh.
Tờ giấy bồng bềnh giữa không trung, hắn lấy linh khí làm mực, muốn vẽ một bức cẩm tú họa tác.
Lôi phạt của Thiên Tỏa kiếp hạ xuống.
Thiền Dực kiếm trong tay Ngưng Chiêu hiện ra, thân hình phóng lên tận trời, váy trắng bay múa giữa không trung, cùng lôi đình va chạm lẫn nhau.
Tư Mã Thanh Sam nhanh chóng vẩy mực, bút như rồng bơi, hạ bút như có thần trợ.
Theo từng đường nét của bức tranh hiện ra, tinh thần của Tư Mã Thanh Sam dường như cũng đạt được thăng hoa, tâm cảnh không ngừng tăng lên.
Đường Nhất Mặc đứng lặng trước thư lâu, nhìn xem Ngưng Chiêu độ kiếp, bàn tay hơi nắm lại.
Lại nhìn một chút đang vẩy mực vẽ tranh, cả người dường như rơi vào cảm ngộ Tư Mã Thanh Sam, gương mặt hắn không khỏi toát ra mấy phần hâm mộ cùng trầm tư.
Hắn ngồi xếp bằng xuống, nghiêm túc quan sát Ngưng Chiêu độ kiếp.
Bản nguyên chi lực bên trong bản nguyên cầu, bắt đầu điên cuồng bị hút đi.
Đám người Đỗ Long Dương có thể mơ hồ cảm nhận được, hoàn cảnh tu hành của Thiên Nguyên đại lục đang suy giảm dần.
Bọn hắn rốt cuộc cũng hiểu những lời mà Lục Phiên nói.
Muốn áp tiên ra, sự tăng trưởng của Thiên Nguyên đại lục phải thụt lùi ngàn năm.
Vị diện bản nguyên đại diện cho sự phát triển của một thế giới, là căn cơ của một thế giới.
Bản nguyên bị hút đi, đương nhiên sẽ suy thoái.
Đỗ Long Dương yên lặng không lên tiếng.
Thiên Hư công tử cùng Diệp Thủ Đao cũng không nói thành lời.
Bọn hắn chính là những nhân vật hô vân hoán vũ của Thiên Nguyên đại lục, trách nhiệm trên vai của bọn hắn rất nặng, từng nghe nói thực lực càng mạnh, trách nhiệm càng
lớn, câu này vẫn có chút đạo lý.
Đôi mắt đẹp đẽ của Nữ Đế khẽ run, sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn chằm chằm Lục Phiên, có chút hứng thú.
Lục Phiên một bên bày bố thế cờ, một bên khống chế trận pháp, từ từ hấp thu.
Nhưng quá trình này nhất định phải nhẹ nhàng chầm chậm, không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm.
Hắn cần cho hai bên chút thời gian thích ứng.
Bản nguyên Thiên Nguyên đại lục vốn như một tiểu tinh cầu, giờ bắt đầu không ngừng thu nhỏ.
Điểm này, bọn người Đỗ Long Dương đều cảm nhận ra được.
Viên Thượng đại sư cuối cùng cũng phá vỡ được trói buộc.
Nhưng mà…
Căn cơ tu phật của hắn đã bị phá huỷ, cả người gầy gò, giống như một bộ xương khô.
Tu vi cũng chỉ còn lại Trúc Cơ cảnh.
Hắn giãy dụa bắt lấy chân của Đỗ Long Dương.
“Cứu… Cứu ta…”
Hốc mắt Viên Thượng lõm xuống, giọng khàn khàn kêu cứu.
Nhưng mà, Đỗ Long Dương tính khí ngay thẳng căn bản không thèm để ý tới hắn, Viên Thượng suýt nữa đã hại chết bọn hắn.
Hắn làm gì mà còn lòng tốt cứu Viên Thượng.
Hơn nữa, hắn cũng không có cách nào cứu.
Cho nên, hắn một cước đá bay Viên Thượng, Viên Thượng bò tới trước người Thiên Hư công tử, Thiên Hư công tử lập vốn đã tức giận không có chỗ để phát tiết, liền đạp Viên
Thượng một cước.
Diệp Thủ Đao mặt không biểu tình, trường đao trong tay chém xuống.
Phụt bịch một tiếng, Viên Thượng bị chém đi một cái chân.
Thiên Hư công tử bị hù giật mình.
Diệp Thủ Đao, Tuyệt Đao môn môn chủ, người tàn nhẫn không nhiều lời.
Kết cục của Viên Thượng rất thê thảm, hắn không động đậy nữa, ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bản nguyên to lớn kia.
Nhìn thân ảnh bên trong bản nguyên đang động tán loạn, mang theo vài phần không cam tâm… Từ từ khép mắt lại.
“Dừng tay!”
Cuối cùng.
Có âm thanh nổ vang giữa trời đất!
Lục Phiên đôi mắt khẽ động, quân cờ đang chuẩn bị hạ xuống đột nhiên ngừng lại.
Khóe miệng nhếch lên: “Cuối cùng nhịn không được nữa.”
Con ngươi của mấy người Đỗ Long Dương, Nữ Đế cũng co rút lại.
Tiên… Cuối cùng cũng xuất hiện rồi?!
“Nếu ngươi còn hút tiếp… Bản tôn sẽ không tha cho ngươi!”
Âm thanh lạnh băng vang vọng giữa đất trời.
Bề mặt của bản nguyên, mơ hồ hiện ra một gương mặt.
Dường như có người từ bên trong kề sát mặt vào bản nguyên, huớng về bên ngoài, mà phác hoạ thành.
“Ngươi uy hiếp ta?”
Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y, lông mày nháy lên, nói.
“Ta đây, chịu không nổi nhất chính là uy hiếp.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa dứt, Lục Phiên giơ tay lên, trong hư không, tạo thành hình móng vuốt, nhẹ nhàng lắc một cái.
Bỗng dưng, sức hút bản nguyên cầu tăng lên!
Bề mặt bản nguyên dường như hiện ra một vòng xoáy lớn.
“Đủ rồi! Bản nguyên hồ đã bị ngươi lấy đi hơn phân nửa, hiện giờ còn muốn hút vị diện bản nguyên! Lòng ngươi quá tham đi!”
Người bên trong bản nguyên cầu, lạnh lùng mở miệng.
Lục Phiên nhíu mày: “Đừng có mà ngậm máu phun người.”
“Bản nguyên hồ là cái con lừa trọc kia để cho ta lấy… Huống hồ, cái con lừa trọc kia còn đẩy ngã lô của ta, lừa trọc là người của ngươi, phần nước bản nguyên đã hút coi như là
bồi thường.”
“Còn bản nguyên cầu, là bọn hắn kêu ta hút mà.”
“Lục Bình An ta, không bao giờ ép buộc người khác.”
Lục Phiên nói.
Bóng người bên trong bản nguyên cầu, nộ lực công tâm.
Quá vô lại!
Trên đời sao lại có loại người vô lại tới mức này?!
Khóe miệng Đỗ Long Dương giật giật, hắn biết mà… Tên này mới xuất hiện, đã trộm đi thiên kiếp của hắn, còn không ngừng nói là do thiên kiếp tự ngoặt đánh qua.
Tên này, mặt quá dày!
Còn đôi mắt Nữ Đế lại sáng bừng, đối với Lục Phiên càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Thế gian có bao nhiêu kẻ dám nhổ lông tiên?
Cho dù là đám người Đỗ Long Dương, cũng không dám.
Nhưng mà, Lục Phiên dám, thậm chí, hắn còn dám chọc tới tiên đến nỗi phát ra cuồng nộ.
Khiến Nữ Đế vốn không hề có hảo cảm nào với tiên, cảm thấy trong lòng thoải mái.
“Tiên!”
Ở một bên, Đỗ Long Dương mở miệng.
Hắn nắm lấy trường thương, mũi thương chỉ về phía bản nguyên cầu, chất vất :“Độ kiếp phi thăng chỉ là một lời nói dối! Ngươi tại sao lại phải nói dối, giết đi nhiều đỉnh cấp
cường giả của Thiên Nguyên đại lục như vậy!? Ngươi có biết Thiên Nguyên đại lục muốn có môt vị cường giả Anh Biến, khó khăn biết bao không hả?”
“Ngươi mà cũng xứng gọi là Tiên?”
Đỗ Long Dương chất vấn.
Bên trên bản nguyên cầu, hiện ra một vòng xoáy, đó là do Lục Phiên đã tăng sức hút mà tạo thành.
Cường giả bên trong bản nguyên cầu đang tức giận, đang ảo não.
Hắn làm sao mà không tức giận được, chỉ trong một lát…
Bản nguyên của bản nguyên cầu đã bị Lục Phiên hút đi tận một phần!
Hơn nữa, Lục Phiên còn đang tăng mạnh lực hút.
Cái tên này… Đúng thật là cướp mà!
“Im miệng!”
Bên trong bản nguyên cầu phát ra âm thanh chấn nộ.
Lời chất vấn của Đỗ Long Dương, đã triệt để chọc giận hắn.
“Ếch ngồi đáy giếng, thì biết cái gì?!”
“Bản tôn đã không có đường lui rồi!”
“Nếu không phải bản tôn gánh hết toàn bộ áp lực… Các ngươi tưởng Thiên Nguyên có thể phát triển được như giờ sao?”
“Bản tôn cũng chỉ là lấy phần mà bản tôn đáng có, thực lực của các ngươi, tu vi của các ngươi, vốn đều thuộc về bản tôn!”
Âm thanh băng lãnh, từ giữa không ngừng truyền ra.
Lục Phiên đang tăng lực hút khẽ nhíu mày.
Nhìn về phía khuôn mặt dữ tợn bên trong bản nguyên.
Nhàn nhạt nói:” Gánh hết áp lực?”
“Nếu ta đoán không sai… Ngươi thực ra đã tính từ bỏ ‘Thiên Nguyên đại lục’, đem bản nguyên của Thiên Nguyên đại lục trở thành căn cơ ủ ấp sự biến hoá của ngươi, một khi ngươi từ trong bản nguyên ‘nở’ ra, ngươi sẽ đột phá Anh Biến cảnh, phá vỡ gông xiềng xích trung võ.”
“Nhưng, ngươi cũng sẽ vì thế mà trở thành Lưu lạc giả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận