Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 461: Bá Vương đại chiến Nguyên Anh (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Cỏ xanh dập dờn trong gió.
Nghê Ngọc cầm Thông Thiên kính, khuôn mặt lo lắng, nhìn Ngưng Chiêu đang ngồi xếp bằng phía xa.
Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện mỗi ngày, đang rất chờ mong được quan sát Thông Thiên kính.
Dù sao thì sắp tới sẽ là một cuộc chiến căng thẳng giữa Bá Vương và vị cường giả Nguyên Anh kia.
Nghê Ngọc rất muốn biết kết quả cuối cùng của trận chiến này.
“Ngưng tỷ làm sao còn chưa kết thúc a?”
Ngưng Chiêu tựa như con kiến bò trên chảo hắnng, chỉ là, nàng không có linh thức, không cách nào kích hoạt được Thông Thiên kính cả.
Tiểu Ứng Long chợt xuất hiện, hắn hạ cánh trên bờ vai của Nghê Ngọc, phồng lên miệng, định phun một ngụm nước.
Tuy nhiên khi thấy dáng vẻ lo lắng của Nghê Ngọc.Trailer
Tiểu Ứng Long không khỏi ưỡn ngực thể hiện rằng hắn cũng có linh thức. . .
Nghê Ngọc khẽ giật mình, sau đó mừng rỡ.
Nàng muốn Tiểu Ứng Long tới kích hoạt Thông Thiên kính.
Thế nhưng. . .
Lúc này Tiểu Ứng Long lại bắt đầu kiêu ngạo.
Nó tỏ vẻ là hắn có linh thức, thế nhưng. . . Nó không muốn kích hoạt.
Thậm chí còn phun một ngụm nước vào Nghê Ngọc, sau đó cười “Khanh khách” một hồi, kế tiếp định vỗ cánh bay đi.
Nghê Ngọc bị chọc tức.
Con rồng thối này lại bắt đầu ra vẻ ta đây, quả thực là đáng ghét mà.
Nghê Ngọc nhìn về phía Lục Phiên đang bế quan, con mắt láo liên một hồi.
Sau đó, lấy ra một viên Tụ Khí đan bọc đường, liếm một cái, nhét vào trong miệng, tiếng vang rôm rốp.
Tiểu Ứng Long nhìn vậy ngây người ra.
Nó thấy Nghê Ngọc cầm một viên Tụ Khí đan, quơ quơ trước mặt hắn.
Nước miếng từ miệng Tiểu Ứng Long chảy ra, bắn tứ tung, vỗ vỗ đôi cánh, nhanh chóng lao xuống.
Nghê Ngọc chỉ chỉ vào Thông Thiên kính.
Tiểu Ứng Long vốn nên thà chết chứ không chịu khuất phục, thế nhưng khi thấy đồ ăn trước mắt, hắn vẫn chịu khuất phục.
Linh thức phun trào, trong Thông Thiên kính bắt đầu hiện lên hình ảnh, đây là quang cảnh phía bên ngoài Tây Lương.
Nghê Ngọc trực tiếp ném Tụ Khí đan cho Tiểu Ứng Long.
Tiểu Ứng Long chỉ với một ngụm đã nuốt hạt đan dược xuống.
Vui vẻ ngồi ăn.
Tuy nhiên. . .
Sau khi hắn nhai vài cái, thì phát hiện mùi vị này dường như không giống Tụ Khí đan bình thường.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Ứng Long phát hiện bờ môi của mình. . . Sưng to lên.
Giống như hai cây lạp xưởng vậy.
Nghê Ngọc đang ngồi nhàn nhã, nàng vừa bốc Tụ Khí đan bọc đường ăn, vừa quan sát hình ảnh trong Thông Thiên kính, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn qua, thấy tình trạng đôi môi của Tiểu Ứng Long, nàng lập tức nhịn không được cười to lên.
Nơi xa.
Ngưng Chiêu đã tu hành xong, váy trắng bay nhẹ nhàng, từ từ đi tới.
Thấy Tiểu Ứng Long che đôi môi, khuôn mặt tội nghiệp, nàng nhịn không được hé miệng cười một tiếng.
Nghê Ngọc thấy Ngưng Chiêu, vội vàng kêu nàng tới quan sát hình ảnh chiến đấu bên trong Thông Thiên kính.
Trong kính, bầu không khí cực kì căng thẳng, bọn họ dường như cảm thấy bản thân đang đứng ở tận nơi xem cuộc chiến vậy, chiến đấu hết sức căng thẳng.
Tiểu Ứng Long cũng tò mò trườn lên đầu Nghê Ngọc rồi nhìn hình ảnh trong Thông Thiên kính.
. . .
Lục Phiên thì vẫn nghiên cứu Phúc Thiên trận.
Phúc Thiên trận chính là một trong “Tru Thiên Tứ Trận”, phẩm cấp địa giai, còn đây là cấp độ gì trong địa giai thì còn tùy vào phẩm chất của trận nhãn.
Việc bày Phúc Thiên trận đối với Lục Phiên mà nói, cũng không có gì khó cả.
Thậm chí, hắn còn đem phù văn trong trận pháp đưa vào bên trong quân cờ.
Hai loại cờ trắng đen, ẩn chứa các phù văn trận pháp khác nhau, nếu Lục Phiên muốn bố trí trận pháp, chỉ cần nhẹ nhàng vung quân cờ ra thì có thể bày trận rồi.
Thế nhưng. . .
Thứ duy nhất làm Lục Phiên thấy khó giải quyết vẫn là trận nhãn.
Cần phải có linh cụ cấp độ địa giai làm trận nhãn.
Đối với Lục Phiên mà nói, cũng không phải là dễ, dù sao thì, Lục Phiên cũng mới chỉ chế tạo ra linh cụ huyền giai, còn linh cụ địa giai, Lục Phiên vẫn chưa thử qua.
Chủ yếu là bởi vì độ khó vô cùng lớn.
Lục Phiên suy tư một lúc.
Quyết định muốn làm thử một chút.
Hắn tiến vào trong Truyền Đạo đài, không gian nhanh chóng thay đổi nha.
Hóa thành một cái lò lửa to lớn.
Lục Phiên vẫy tay, bên trong Bản Nguyên hồ, từng tài nguyên khoáng sản trân quý từ trong đấy chậm rãi bay ra.
Có một khối thiên thạch ngoài vũ trụ, đây là viên đá Lục Phiên cố ý thu thập, nó đã được ngâm trong Bản Nguyên hồ rất lâu rồi.
Bộ dáng của thứ này giống như là một khối kiếm phôi, tuy nhiên, vẫn còn cần cẩn thận rèn luyện lại.
Lục Phiên đem khối đá này bỏ vào trong lò lửa.
Cốt U hỏa màu trắng bừng lên, lập tức bao trùm kiếm phôi.
Lục Phiên ngồi khoanh chân trong hư không.
Phương thức luyện chế của hắn khác với Công Thâu Vũ.
Công Thâu Vũ thì truyền linh khí vào trong chuỳ sắt, tay cầm chùy đập liên hồi.
Mà phương thức rèn của Lục Phiên thì gọi là “Kỳ Tinh Lạc Tử”, từng quân cờ từ trên trời giáng xuống, đập lên trên kiếm phôi.
Mỗi một lần trùng kích, đều sẽ làm cho kiếm phôi chấn động không thôi, khiến kết cấu bên trong kiếm phôi thay đổi.
Lục Phiên ung dung hạ từng quân cờ xuống, giống như những ngôi sao băng trong tinh không đang rơi xuống, sáng lóa mà chói lòa, phóng ra hào quang cực hạn.
Sau khi quân cờ rơi trên kiếm phôi, bắn ra vô số tia lửa.
Ngọn lửa màu trắng bệch bao phủ, mang theo vẻ rét lạnh.
Lục Phiên liên tục hạ cờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhíu mày.
Dù cho chất lượng của kiếm phôi rất tốt, đã ngâm thật lâu trong Bản Nguyên hồ, thế nhưng. . . Muốn hắn thành linh cụ địa giai vẫn quá khó khăn.
Chuyện này, không phải Lục Phiên muốn là có thể làm được.
Địa giai. . .
Cấp độ tương đương với Thí Luyện tháp, Đạo bia, hoặc là tám chuôi Phượng Linh kiếm.
Loại linh cụ cấp độ này, muốn chế tạo thì vô cùng khó khăn.
Lục Phiên mặc dù có 《 Bản chép tay về cách Luyện Khí》 trợ giúp, trình độ luyện khí khá cao, thế nhưng. . . Nếu chỉ như vậy mà muốn rèn đúc linh cụ địa giai thì không khác gì người si nói mộng.
Lần lượt hạ cờ, Lục Phiên vẫn cảm giác như đang thiếu một chút gì đó.
Muốn để kiếm phôi đạt cấp độ địa giai, chỉ kém một chút xíu mà thôi.
Nhưng khoảng cách một chút đó lại giống như đường lên trời!
Kiếm phôi vẫn đang tỏa ra hào quang óng ánh.
Bộ dáng kiếm phôi chậm rãi biến mất, hóa thành một thanh trường kiếm kỳ dị.
Kiếm này, Lục Phiên đặt tên là Phúc Thiên kiếm, chính là trận nhãn của Phúc Thiên trận.
Dùng Phúc Thiên kiếm này làm trận nhãn, Phúc Thiên trận có lẽ cũng có thể hoàn thành, thế nhưng, chỉ có thể coi là Phúc Thiên trận cấp thấp nhất.
Cấp độ vừa đủ để đạt địa giai mà thôi.
Với Lục Phiên thì như vậy vẫn là chưa đủ.
“Làm thế nào để tăng phẩm chất kiếm phôi lên, để cho Phúc Thiên kiếm bước vào cấp độ địa giai đây?”
Lục Phiên nhíu mày.
Phương thức chế tạo của hắn không có vấn đề.
Vấn đề nằm ở nguyên liệu, chủ yếu là kiếm phôi. . . Vẫn còn kém một chút.
Bỗng nhiên.
Vẻ mặt Lục Phiên khẽ giật mình.
Vấn đề nguyên liệu sao?
Đôi mắt của hắn gợn sóng, trong lòng chợt nổi lên một ý nghĩ to lớn.
Hắn giơ tay lên, lực lượng hỗn độn to bằng móng tay lơ lửng trong lòng bàn tay của Lục Phiên.
Nếu đem lực lượng hỗn độn truyền vào trong kiếm phôi rồi chế tạo, Phúc Thiên kiếm. . . Có thể tăng cấp được không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, rồi từ từ lớn dần.
Cuối cùng, Lục Phiên không do dự nữa.
Cong ngón tay búng ra.
Một hách lực lượng hỗn độn từ từ bay ra, như một đóa bồ công anh, rơi trên kiếm phôi đỏ bừng.
. . .
Tông chủ Thương Kiếm phái, Chu Hải Sinh tự mình xuất hiện ở Tây Quận.
Đồng thời đưa ra thời hạn ba ngày, nếu sau ba ngày Bá Vương không xuất hiện, hắn sẽ đồ diệt mười hai thành trong Tây Quận.
Tin tức này vừa xuất hiện, lập tức được truyền khắp thiên hạ.
Thế lực khắp nơi đều giật mình.
Có thế gia gia chủ chấn nộ, vỗ bàn gầm thét, Chu Hải Sinh đang ỷ thế hiếp người hay sao, không coi Ngũ Hoàng ra gì, vậy mà dám làm càn như thế.
Hoàn toàn không đem tu hành giả của Ngũ Hoàng để vào mắt.
Thế nhưng, mọi người lại cảm thấy bất lực, vì Tông chủ Thương Kiếm phái Chu Hải Sinh, chính là một vị cường giả Nguyên Anh cảnh.
Nguyên Anh, đó là cảnh giới bên trên Thiên Tỏa!
Ai biết hắn mạnh bao nhiêu!?
Nếu Bạch Ngọc Kinh còn tại thế, có Lục thiếu chủ tọa trấn, Chu Hải Sinh sao dám làm càn như thế.
Nhưng bây giờ, Bạch Ngọc Kinh đã quy ẩn, Ngũ Hoàng thì không có bất cứ ai có thể đối đầu với Chu Hải Sinh cả.
Nguyên Anh cảnh, đúng là cho người ta cảm giác không thể ngăn cản.
Tiếng xé gió vang vọng không dứt.
Lần lượt từng bóng người bay nhanh trên đường, bọn hắn đi về hướng Tây Lương, muốn quan sát trận chiến này.
Trên đường lớn, Phong Nhất Lâu mặc tử bào, mang một cây thương, mỗi bước hắn đi đều khiến cho người ta cảm thấy mặt đất đang không ngừng rút nhỏ lại.
Biết được tin tức Chu Hải Sinh xuất hiện.
Tu hành giả bên trong bí cảnh Ngọa Long đều ngồi không yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận