Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 890: Tâm nhãn nhỏ như hạt bụi (1)

Edit: Long Hoàng
(Note: Tâm nhãn nhỏ = lòng dạ hẹp hòi!)
Nơi phi thăng.
Cuồng phong đang gào thét, Đế Binh băng diệt, mặt kính sụp đổ từng khúc, hóa thành từng khối mảnh vỡ, tạo ra một đám hỏa hoa, bay về bốn phía.
Dường như mưa sao băng, lít nha lít nhít bao trùm bốn phương.
Luồng sóng khí đáng sợ xông vào mấy trời kia mới làm cho người ta chú ý nhất, ẩn chứa khí tức Đạo Uẩn mạnh mẽ, hóa thành một hồng lưu màu trắng, không ngừng phun trào, không ngừng xoay tròn.
Tất cả mọi người xem đến ngây người.
Đế binh. . . thật sự vỡ nát rồi!
Đây là chuyện mà mọi người chưa từng nghĩ tới, Đế Binh trân quý bực nào a, trừ phi là Đại Đế đích thân đến, nếu không ai có thể phá hủy được Đế binh?
Các tu sĩ hạ tam trọng thiên kinh hãi, mà đồng dạng, đám thiên nhân Ngũ Hoàng cũng khiếp sợ không thôi.
Đế binh chi uy, bọn hắn đã được cảm nhận qua, khi mà đế binh này bị tước đoạt từ trong tay Thánh Tổ, rơi vào trong Thiên Môn đã dấy lên sóng cả đáng sợ, kém chút đã hủy diệt toàn bộ phi thăng chi địa này.
Đế uy phá tán ra kia, càng làm cho người ta phải rùng mình!
Bỗng nhiên.
Thân thể Lục Cửu Liên lay động một hồi, bỗng nhiên phóng ra.
Một khối mảnh vỡ của Đế Kính bị bắn chụp được trong tay.
Oanh!
Lục Cửu Liên đáp xuống đất, lại có chút đứng không vững, liên tục quay cuồng, lăn mấy ngàn dặm trên mặt đất mới khó khăn ổn định được thân thể của mình.
Mà trong tay hắn, thì đang ôm lấy một khối mãnh vỡ của Đế Kính.
Trong lòng bàn tay, đã sớm máu thịt be bét.
Cử động của Lục Cửu Liên làm cho đám người Bá Vương đột nhiên lấy lại tinh thần!
Không sai!
Mảnh vỡ của Đế Binh, đây chính là chí bảo a!
Mặc dù, mọi người đều hiểu rõ, dòng sông đạo uẩn xông vào mây trời kia mới là thứ quý giá nhất, nhưng mà, thứ này chỉ giúp đỡ trong vô hình, mảnh vỡ của đế kính mới là bảo vật có thể nắm được trong bàn tay.
Nếu như có thể lấy được, nhờ luyện khí đại sư A Lỗ giúp luyện chế, nhất định có thể luyện thành chí bảo đỉnh cấp!
Tất cả mọi người trong phi thăng chi địa đều giật mình.
Sau một khắc, con mắt đều là biến thành đỏ bừng!
Đây là chí bảo a!
Hưu hưu hưu!
Tiếng xé gió bắt đầu bắn ra không ngừng, từng bóng người lần lượt hiện lên tận trời, truy đuổi những mảnh vỡ Đế Binh đang bay đi kia.
Nhưng mà, cũng không phải ai cũng có thực lực như Lục Cửu Liên.
Rất nhiều người muốn ra tay bắt lấy mảnh vỡ Đế Binh, kết quả bị nó va trúng, thân thể nát bét, suýt chút nữa bỏ mạng.
Dù cho có là ngũ khí tiên túc cũng giống như vậy.
Cho nên, rất nhiều người tỉnh táo lại, bắt đầu yên lặng đi theo mảnh vỡ Đế Binh, chờ sau khi nó hạ xuống mới tới nhặt.
Về phần trung tâm vụ nổ kia, chẳng ai dám lại gần.
Dù sao, bọn hắn chẳng thể biết được ở trung tâm vụ nổ kia đã xảy ra cái gì, tại vì sao mà đường đường là Đế Binh lại sụp đổ?
Dưới bụi mù cuồn cuộn.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ, uy áp tràn ngập chẳng thể ảnh hưởng hắn chút nào.
Cảm nhận được lực lượng của Đạo Uẩn đang xông vào mây trời, dung nhập vào phi thăng chi địa, đôi mắt của Lục Phiên không khỏi sáng lên.
Số lượng Đạo Uẩn này… thật là nhiều quá! Mười vạn hay là trăm vạn đạo đây?
Lục Phiên cũng không biết chính xác được.
Đạo Diễn Kính là dựa theo Đế Kính mà chế ra, thực chất nguyên lý đều giống nhau.
Đạo Uẩn ẩn chứa trong Đế Kính rất có thể là Đạo Uẩn của thượng giới thánh tộc.
Nói cách khác, những đầu Đạo Uẩn đang dung nhập vào phi thăng chi địa này chính là số lượng đạo uẩn tích súc hàng trăm vạn năm của thánh tộc thượng giới.
Lục Phiên tặc lưỡi, nhịn xuống cảm xúc muốn nở nụ cười tươi như hoa.
Đế binh hỏng rồi, hắn rất là bi thương.
Bản y của hắn, chỉ là mở Đế Binh ra nghiên cứu chút thôi.
Những đạo uẩn này dung nhập trong phi thăng chi địa, cuối cùng đều thuộc về Ngũ Hoàng, dù sao đây cũng là chỗ phi thăng của Ngũ Hoàng.
Thế nhưng, trong lòng của Lục Phiên có một ý nghĩ.
Nhân gian có thời gian đại trận bao phủ Ngũ Hoàng, Minh Thổ có quan tưởng pháp.
Vậy phi thăng chi địa có cái gì?
Bây giờ, những tu sĩ trong phi thăng chi địa đều đang tự tìm tòi mà tiến lên, trên thực tế, bọn hắn cũng không có pháp môn tu hành hoàn chỉnh.
Mà lại tu hành hệ thống cũng giống hệt như của thượng giới.
Lục Phiên cũng chẳng có ý chê bai hệ thống tu hành của thượng giới, chẳng qua hắn thấy rằng, Ngũ Hoàng đã có thiên đạo độc lập, vậy thì cũng nên có hệ thống tu hành riêng cho mình.
Do đó, việc cải tiến pháp môn tu hành cho phi thăng chi địa rất trọng yếu.
Cũng không thể cứ để cho phi thăng chi địa trở thành một cái “tiểu hạ giới” khác được a?
Lục Phiên nhìn vào bầu trời trong phi thăng chi địa kia, tựa như một thác nước đang chảy ngược, đôi mắt hắn lóe lên tinh quang.
Đương nhiên, ý nghĩ này của hắn, nói thì dễ, làm mới khó, vẫn cần phải suy tính kỹ hơn nữa.
Giơ tay lên, nắm lấy khung kính thanh đồng.
Đế binh băng diệt, ý chí của Đại Đế ẩn chứa bên trong nó cũng bị Lục Phiên dùng truyền đạo đài xóa đi.
Cho nên, bây giờ khung kính này trở thành vật liệu luyện khí cực kỳ trân quý.
Lực lượng không gian ba động, sau một khắc, Lục Phiên cuốn lấy Đế binh rời đi phi thăng chi địa.
Việc hắn đến, cùng rời đi, trong phi thăng chi địa cũng không có mấy người biết.
Ầm ầm!
Trên bầu trời phi thăng chi địa, đạo ý đang cuồn cuộn lấy, khiến cho toàn bộ bầu trời đều biến hóa màu sắc, dường như có thất thải tường vân bao phủ.
Đáng tiếc duy nhất chính là, cảm ngộ Đạo Uẩn không có tác dụng với Tiên Túc cảnh.
Không thể nào quan tưởng để trực tiếp tăng thực lực lên.
. . .
Thượng giới đại lục bao la.
Nhìn xem thần miếu sụp đổ, thánh tổ Đạo tộc vô lực ngã ngồi, trở nên già nua vô cùng mà nhìn vùng phế tích trước mắt.
Hắn cảm nhận được Đạo Uẩn của Đạo tộc đang bị hao mòn.
Thân thể run rẩy, trong đôi mắt của thánh tổ Đạo tộc hiện lên vẻ bi phẫn.
“Đến cùng là tên súc sinh nào, Đế Binh bị rơi xuống Ngũ Hoàng chỉ mới nửa năm, vì sao lại bị phá giải rồi? !”
Đạo tộc Thánh Tổ đứng thẳng người lên, hắn cảm thấy không thể chờ tiếp nữa.
Xuyên qua hư không, nhìn thấu bản chất, từ việc Đế Binh bị phá diệt mà nói, Ngũ Hoàng mang đến uy hiếp, Hư Vô Thiên mang đến uy hiếp đã đạt tới mức độ làm hắn khiếp sợ.
Đạo tộc thánh tổ có một suy nghĩ to gan. . .
“Có phải là cổ đế kỳ thật đã trở về rồi không? Phía sau Thiên Môn trong Hư Vô Thiên, còn có Minh Thổ cùng Ngũ Hoàng, đều là do đại đế ra tay, đều do đại đế ở phía sau màn bày mưu hết thảy?”
“Việc Đế Binh rơi xuống, cũng là ý định của đại đế, hắn muốn dùng năng lượng của đế binh… giúp cho Minh Thổ cùng Thiên Môn triệt để hoàn thiện?”
Nghĩ đến nơi này, đạo tộc Thánh Tổ càng ngày càng xác định.
Đế binh bị đánh rơi xuống, quá mức trùng hợp.
Ngũ Hoàng dám nhảy nhót như thế, bắt đầu từ khi thi đấu thiên địa, đã liên tục đi khiêu khích thượng giới, mục đích ngay từ đầu đã nhắm tới Đế Binh.
Việc nhảy nhót, không ngừng khiêu khích chính là vì để cho cường giả thượng giới đứng ngồi không yên, dẫn tới mâu thuẫn, cuối cùng là Thánh Tộc xuất quân chinh phạt.
Mà tên Lục Bình An kia, chính là khôi lỗi do đại đế đẩy ra, vả mặt thượng giới, khiến cho Thánh Tộc phải kiêng kị Ngũ Hoàng, cuối cùng, xuất ra đế binh đi hủy diệt Ngũ Hoàng.
Mà một khi thánh tộc dùng tới đế binh, liền đã thua.
. . .
P/s: Đã 2h41 sáng rồi, ta vẫn kiên định đăng chương mới lên, mọi người đã thấy được sự tận tâm của ta chưa??? Chỉ tiếc, hiện tại chỉ có thể đăng phần 1 của chương này, còn dư hơn 3000 chữ ngày mai sẽ đăng sau vậy!!!!
Tiện thể nói tới việc viết hoa các tên riêng, ừm trừ tên nhân vật thì ta sẽ lưu ý nhiều, đôi khi tốc độ gõ chữ quá nhanh, khó mà kiểm soát được in hoa hay in thường, ta chú ý nhiều về chính tả hơn, nếu phải đảm bảo đúng khuôn in hoa của nhiều chữ nữa thì tốc độ dịch sẽ giảm đi đáng kể, mà nó cũng không mang lại quá nhiều lợi ích thiết thực vì ta biết mọi người chắc không để tâm nhiều về vấn đề in hoa này nhỉ??? Hẳn là mọi người sẽ hạnh phúc hơn nếu có nhiều chương đúng không nào???
Cái ta đang nói tới là: “Thánh Tổ” và “thánh tổ”, rộng hơn sẽ là “cổ đại đế”, “đế binh” so với “Cổ Đại Đế”, “Đế Binh” “Đạo Uẩn”... vân vân và mây mây, nhiều lắm… khi tay ấn nhanh nút Shift được sẽ in hoa, tay mà lướt qua nút Shift không ăn thì nó sẽ là in thường!! Nói đến đây thôi, chúc mọi người ngủ ngon!
Bạn cần đăng nhập để bình luận