Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 518: Bảo trì giác ngộ mà người công cụ nên có (2)

Người dịch: Duy Cường
Âm Thần kiếp, hoàn toàn rất nguy hiểm, nhưng mà, Diệp Thủ Đao cũng giống như Đỗ Long Dương, tích lũy rất thâm hậu, chỉ thiếu một cái thời cơ đột phá mà thôi.
Hắn vượt qua lôi phạt, bắt đầu tắm gội trong bản nguyên phản hồi.
Vết thương chi chít trên người của Diệp Thủ Đao, cũng từ từ khép lại.
Có tiếng xé gió rít lên.
Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao, Nữ Đế cùng Thiên Hư công tử dồn dập tụ tập đến bên cạnh của Lục Phiên.
Bọn hắn nhìn xem Băng Tháp cao vút trong mây, hai mặt nhìn nhau.
Trúc Lung mang theo Xích Long, yên tĩnh đi theo sau lưng của Lục Phiên.
“Lục công tử. . . Đây là?”
Đỗ Long Dương nhìn xem Băng Tháp, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Phó Thiên La bên trong, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Phó Thiên La cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại bị Lục Phiên tiện tay trấn áp, giống như trấn áp một con giun dế.
Lục Phiên rốt cục mạnh đến mức nào?
Xuất Khiếu cảnh mà Phó Thiên La đã nói lại là cảnh giới như thế nào?
“Ta chỉ là muốn thử một chút minh văn chi đạo của bọn hắn.”
Lục Phiên nói.
Đối với người lập chí muốn chế tạo ra một cái siêu huyền huyễn thế giới như Lục Phiên mà nói, bất kể là đạo thống gì đều không thể bỏ qua, không biết chừng một lúc nào đó, những đạo thống này sẽ mang đến cho hắn linh cảm.
Hiện giờ, trên Ngũ Hoàng, mặc dù tu hành chi đạo không ít, cũng có chút đa dạng, nhưng có thêm một cái minh văn chi đạo, tuyệt đối sẽ càng thêm sáng lạn rực rỡ.
“Người này là ai?”
Đỗ Long Dương hỏi.
“A…Có lẽ là cường giả mà vị đại năng Phật giới cao võ kia phái tới, dù sao, ta phá hủy kế hoạch của Khổ Đồ, giết tín đồ của hắn.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Tinh thần khẽ động.
Lục Phiên giơ tay lên, tụ nước thành băng, hóa thành năm tấm lệnh bài.
Trên mặt lệnh bài có điêu khắc minh văn.
Hắn đem năm tấm lệnh bài vứt cho đám người Đỗ Long Dương.
Trúc Lung cũng thu được một tấm.
“Đây là tín vật để ra vào Băng Tháp, có lệnh bài này, có thể mở ra Băng Tháp, các ngươi có thể vào Băng Tháp, tìm tên này giao thủ, mài giũa thực lực. ”
Lục Phiên nói.
Đám người Đỗ Long Dương nhận lấy lệnh bài, sắc mặt ngơ ngẩn.
Sau một khắc, tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh, nhìn thoáng qua Băng Tháp, Phó Thiên La bên trong vẫn còn đang không ngừng va chạm vách tường, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ đồng tình.
Tên này. . . Quả thực thê thảm!
Tiếng nói của Lục Phiên không có chút nào che lấp, truyền vào bên trong Băng Tháp, Phó Thiên La cũng nghe được.
Hắn bi phẫn, gào thét.
Nhưng mà. . .
Vô dụng, lần này. . . Hắn khó thoát vận mệnh trở thành công cụ.
Trên mặt của Phó Thiên La toát ra nụ cười thảm.
Cái thế giới này. . . Là địa ngục!
Thiếu niên ngồi trên xe lăn, chính là ma quỷ.
Lục Phiên quay đầu nhìn về phía Trúc Lung.
Trúc Lung nhắm hai mắt, hàng mi dài khẽ rung động.
“Thần thông của ngươi vừa bước vào cấp độ thứ hai, cố gắng luyện tập, tranh thủ bước vào tầng thứ ba. . .”
Lục Phiên nói.
Trúc Lung hé miệng, lộ ra hai má lúm đồng tiền, gật đầu.
Sau đó.
Ánh sáng màu bạc lóe lên, phảng phất một trận gió quét qua, thân hình của Lục Phiên biến mất không còn một chút dấu vết.
Trên Hãn Hải.
Chỉ còn lại đám người Đỗ Long Dương đang trôi nổi.
Mấy người vuốt ve lệnh bài trong tay, ánh mắt lấp lánh.
Bọn hắn quay đầu, nhìn thoáng qua Băng Tháp.
Sau đó. . .
Vừa mới đột phá, tu vi còn cần củng cố, Diệp Thủ Đao đã không kịp chờ đợi, kích hoạt lệnh bài, xông vào trong Băng Tháp.
Trong tháp lập tức vang lên tiếng rống giận dữ của Phó Thiên La.
Diệp Thủ Đao cùng Phó Thiên La đại chiến.
Hồi lâu sau.
Băng Tháp mở ra.
Diệp Thủ Đao toàn thân nhuốm máu, khí tức uể oải bay ra, tuy nhiên trên mặt lại tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Hắn khoanh chân ngồi trên Hãn Hải, bắt đầu củng cố tu vi cùng suy tư về trận chiến vừa rồi.
Đỗ Long Dương kích động, xắn tay áo lên, liền chuẩn bị kích hoạt lệnh bài.
Tuy nhiên, Trúc Lung nhanh hơn hắn, kích hoạt lệnh bài trước một bước, mang theo Xích Long bay vào trong Băng Tháp.
Rất nhanh, trong tháp có hào quang màu đen trắng nở rộ, khí tức kinh khủng không ngừng truyền ra, khiến cho Hãn Hải nổi lên từng đợt sóng thần.
Tiếng rống giận dữ của Phó Thiên La vang lên, mang theo vô lực cùng bi ai.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên như một cơn gió, bỗng nhiên trở về.
Trên đảo, cỏ xanh chập chờn, Tử Trúc sàn sạt.
Trước Đạo bia.
Khí tức trên thân của Ngưng Chiêu không ngừng chập chờn, sau đó, đạo ý hùng hồn khuếch tán ra ngoài.
Nàng ngộ đạo.
Đạo ý, cuối cùng nàng cũng ngộ ra được.
Đạo bia đứng lặng ở bên trong vòng xoáy linh hồn của Lục Phiên cũng bắt đầu có vầng sáng hiển hiện.
Trên đó, nổi lên chữ viết.
“Ngưng Chiêu, tứ đẳng danh sách đạo ý, Băng Sương đạo ý.”
Ngón tay của Lục Phiên gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn.
Lông mi nhếch lên, không khỏi có đôi phần kinh ngạc.
“Tứ đẳng danh sách?”
Cũng không nghĩ tới Ngưng Chiêu vậy mà tìm hiểu ra tứ đẳng danh sách đạo ý.
Bởi vì thiên phú của Ngưng Chiêu cũng không tính là rất tốt, thế nhưng, trên đạo ý, thiên phú biểu hiện ra cũng không kém.
Tứ đẳng danh sách đạo ý, rất không tệ.
Sau khi Lục Phiên dung hợp với đạo ý của bản thân, cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Mặc dù không có biến hóa, thế nhưng, trên thực tế, đạo ý của hắn cũng có chút mạnh lên, dĩ nhiên, trừ phi lại một lần nữa xuất hiện tam đẳng danh sách đạo ý, cũng hoặc là nhị đẳng danh sách đạo ý, bằng không, dưới sự dung hợp đạo ý của Lục Phiên, rất khó xuất hiện chất biến.
Thu hồi thần tâm.
Sau khi hắn truyền âm cho Ngưng Chiêu, để cho nàng củng cố đạo ý cho thật tốt.
Lục Phiên lập tức bắt đầu quan sát chiến đấu bên trong Phúc Thiên trận.
Hắn mở một cái lỗ thủng cho Phúc Thiên trận, để cho tu hành giả Trúc Cơ cảnh có thể buông xuống.
Mà trận tỷ thứ thứ ba của Đại Huyền học cung cùng Tây Lương Hạng Gia quân, chính là va chạm với những người này.
Lục Phiên làm như vậy là có thâm ý.
Tu hành giả Ngũ Hoàng, còn cần ma luyện.
Mà thuận theo Thiên Nguyên cùng Ngũ Hoàng dung hợp, mặc dù phân tranh giữa tu hành giả vẫn còn tồn tại, thế nhưng, có Trúc Lung chấn nhiếp, sẽ không xuất hiện chiến đấu đại quy mô.
Ban đầu, Lục Phiên còn cần tìm một số phương thức để bồi dưỡng tu hành giả ngũ Hoàng.
Lại không nghĩ đến, có thế giới tới vây quét Ngũ Hoàng, vừa vặn… Lục Phiên liền lấy những thế giới này làm đá ma luyện, để ma luyện tu hành giả Ngũ Hoàng.
Chiến đấu là phương thức tốt nhất để ma luyện cùng tăng cường thực lực.
Cho nên, Lục Phiên lựa chọn loại phương thức này.
Tựa ở trên Thiên Nhận Y, trong đôi mắt của Lục Phiên có đường cong nhảy lên.
. . .
Bắc Lạc thành.
Diễn võ trường.
Toàn bộ diễn võ trường đều vô cùng an tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Chỉ có ở bên trong đại trận khói mù, thỉnh thoảng có âm thanh đầu lâu lăn ra quanh quẩn ở bên tai mọi người.
Tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ, chiến trường bên trong đại trận đến cùng là có dạng gì.
Bầu không khí đáng sợ mà đè nén để cho không ít thể xác cùng tinh thần của mọi người đều run rẩy.
Những tuyển thủ bị đào thải ra, thì mắt đỏ, siết chặt nắm đấm, đứng lặng ở bên ngoài đại trận khói mù tại diễn võ trường.
Chỉ có bọn hắn mới rõ ràng trận chiến ở bên trong diễn võ trường là thảm liệt cỡ nào.
Cho dù là Nghê Ngọc, cũng có chút hiếu kỳ.
Trận tỷ thí thử ba mà công tử bố trí, đến cùng là cái gì?
Bành!
Từng viên ngọc phù sụp đổ.
Sụp đổ một viên, liền đại biểu một người bị đào thải.
. . .
Đại địa nhuốm máu, thi thể chống chất.
Triệu Tử Húc giết tới đôi mắt đỏ rực, hắn thở hổn hển, giữa khe hở của áo giáp, đều có máu tươi đỏ thẫm chảy xuống.
Bên cạnh hắn, thi thể của chín vị Hạng Gia quân ngã trên mặt đất.
Triệu Tử Húc không biết những binh lính này sống lại.
Hắn chỉ biết, các huynh đệ của hắn, đều chết trận.
Chết tại trong trận chiến này.
Hắn tận mắt thấy những tên Thiên Ngoại Tà Ma có thân thể mạnh mẽ này, bẻ gãy đầu của huynh đệ mình, mặt mũi tràn đầy nhe răng mà cười.
“Giết!”
Triệu Tử Húc nhảy lên một cái, lấy thương đổi thương, một thương đâm xuyên qua mi tâm của một tráng hán khôi ngô, trường thương xỏ xuyên qua đầu của đối phương, đâm trên mặt đất.
Đây là chiếc thuyền thanh đồng thứ hai, tráng hán cuối cùng bên trong mười tên.
Triệu Tử Húc đỏ mắt, thở hổn hển.
Địch mà bọn hắn giết… Hai mươi vị!
Nơi xa.
Trên bầu trời, lại có một chiếc chiến thuyền, ung dung bay đến, chiến thuyền rơi trên mắt đất màu đỏ ngòm.
Từng vị tráng hán khôi ngô đi ra.
Triệu Tử Húc rút ra trường thương, trong nháy mắt lao ra, thương ra như rồng, vậy mà ở thời khắc này có dấu hiệu phá vỡ gông cùm xiềng xích.
Nhưng mà.
Bên trong chiếc chiến thuyền này.
Một vị tráng hán nhíu mày, mặc dù chỉ là thực lực Trúc Cơ cảnh, thế nhưng lại đánh ra một quyền cực kỳ huyền ảo.
Oanh!
Trường thương của Triệu Tử Húc đứt đoạn, cả người đều bị đánh tan biến.
Vị tráng hán này chính là linh thức phân thân của vị cường giả ở Kim Thân đại lục.
Trên mặt đất huyết sắc, thi thể của đám người Triệu Tử Húc biến mất không thấy ig2 nữa.
Tráng hán nhíu mỳ.
“Ảo ảnh?”
. . .
Diễn võ trường.
Nghê Ngọc quay đầu nhìn về phía ngọc phù bên người.
Bành!
Viên ngọc phù cuối cùng của một phương Tây Lương Hạng Gia quân, nổ tung.
Bá Vương đứng lên từ trên ghế ngồi, thân hình lập tức lướt đi, xuất hiện ở bên ngoài trận pháp.
Thân hình của Triệu Tử Húc từ bên trong lăn ra.
Chỉ là bộ dáng của Triệu Tử Húc rất thê thảm, trường thương đứt đoạn, ngực giống như là bị đánh sập vậy.
Hứa Sở cũng vụt đến, thấy Triệu Tử Húc thê thảm, con mắt lập tức trở nên đỏ bừng.
Hắn lấy dược ra cho Triệu Tử Húc ăn vào.
Triệu Tử Húc chậm rãi mở mắt ra, hắn có chút ngơ ngác.
Hắn thấy được Bá Vương, thấy được Hứa Sở, cũng thấy được những chiến hữu đã từng chết trận.
Hắn ngẩn người.
Sau đó giật mình, tất cả cũng chỉ là giấc mộng.
“Không… Không phải mộng! Mọi thứ đều trông quá chân thực!”
Hô hấp của Triệu Tử Húc dồn dập.
“Ổn định thần tâm, tụ khí tại tâm, cảm ngộ thiên địa bản nguyên.”
Bá Vương bỗng nhiên giơ tay khoác lên bờ vai của hắn.
Triệu Tử Húc sững sờ.
Ánh mắt của Bá Vương lấp lánh, trong lời nói mang theo vẻ nghiêm nghị.
“Tu vi của ngươi, cần đột phá.”
. . .
Mặt đất màu đỏ ngòm.
Thi thể của đám học cung học sinh khắp mặt đất.
Ngoại trừ thi thể của học cung học sinh, còn có thi thể của sa di.
Áo bào trên người Lục Cửu Liên bị nhuốm máu, trong tay nắm kiếm, nhẹ nhàng thở ra.
Đối diện với hắn, một tên Sa Di, áo không dính bụi, trong đôi mắt mang theo kỳ dị, nhìn chằm chằm Lục Cửu Liên, thế gian lại có Trúc Cơ cảnh mạnh mẽ như vậy.
Sa Di này, chính là linh thức phân thân của hòa thượng Bàn Nhược đại lục, vậy mà chiến đấu không phân thắng bại với Lục Cửu Thiên.
Gió thổi phần phật, cuốn lên mùi huyết tinh gay mũi trong đại địa.
Lục Cửu Liên chống kiếm mà đứng, nhìn chằm chằm Sa Di, khí tức trong cơ thể đang không ngừng nổ vang, xương sống nhưr ồng, phát ra tiếng nộ long gào thét.
Sống lưng như rồng, thoát khỏi Thiên Tỏa!
Huyết sắc chiến trường.
Lục Cửu Liên, nhất trận phá Thiên Tỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận