Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 766: Bồi tội cũng nên có bộ dáng của bồi tội (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Thanh toán, tất nhiên là phải thanh toán.
Bất quá, Lục Phiên không có nóng vội.
Trên bổn nguyên hồ, mặt trời đang ló dạng, ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây dày đặc chiếu xuống, rơi trên linh áp kỳ bàn.
Trên bàn cờ, quân cờ đen trắng khác biệt, thế cờ rộng lớn dường như tạo thành một bức tranh vô song, mỗi một quân cờ, đều giống như một thế giới, đen cùng trắng, cũng giống như ánh sáng và bóng tối của thế giới.
“Cố Mang Nhiên này, kỳ nghệ cũng rất tốt.”
Lục Phiên dựa vào thiên nhận ỷ, cười cười.
Hắn chậm rãi thở ra, nhìn mặt trời mới mọc đỏ rực trên mặt biển rộng lớn, tràn đầy hy vọng, lại trải qua từng lần từng lần luân hồi.
Lục Phiên nhìn những thứ này, không khỏi có vài phần chìm đắm.
Với thực lực hiện tại, hắn từ lâu đã không sợ nhìn thẳng vào mặt trời.
Ánh mặt trời thiêu đốt dường như lấp đầy mắt hắn, mơ hồ có một cảm giác quen thuộc không cách nào giải thích được, như thể mặt trời thiêu đốt đang xếp chồng lên mặt trời của kiếp trước.
Trong mơ hồ, tựa như có vô số hình ảnh, lướt nhanh qua trong đầu Lục Phiên.
Hắn nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, cũng nhìn thấy những chiếc xe ô tô chạy ầm ầm……
Thấy đèn neon nhấp nháy, thấy được… tiếng nổ vang của ngọn lửa đáng sợ
Trong chốc lát.
Hết thảy trôi qua nhanh chóng qua trong mắt Lục Phiên.
Lục Phiên nhắm mắt lại, nghiêng đầu.
Hắn nhíu mày, như thể vào lúc đó, nguyên thần tựa như xé rách một vách ngăn đáng sợ.
Như thể ngay lúc đó, tỉnh khỏi giấc mơ về thế giới đã từng vô cùng quen thuộc.
Thế nhưng, ngay sau đó, hắn lại mỉm cười.
Mở mắt, lại là hồ tâm đảo quen thuộc như cũ.
Những năm hắn ấy ở lại thế giới này đã vượt qua những năm tháng trong ký ức……
Hắn bây giờ cũng có chút không phân định được, những năm tháng đó, liệu rằng có phải chỉ là một giấc mộng hay không nữa.
Ngồi thẳng lưng, Lục Phiên dựa lưng vào ghế.
Rầm rầm.
Hắn tự rót cho mình một chén rượu, rượu trào vào cổ họng, trong lòng gợi lên đầy suy tư.
Đã rất lâu rồi hắn không nghĩ về những thứ này, hắn nhớ lại, rồi lại phát hiện có chút vui vẻ.
Thế giới đó, được tính là thế giới cấp độ nào?
Đê võ? Trung võ?
Hoặc cũng có thể là……cao võ?
Lục Phiên cười cười.
Thượng giới xâm phạm lần này, cùng với cả thi đấu thiên địa, lại để cho tâm cảnh của Lục Phiên xảy ra biến hóa, vốn là hắn tách ra khỏi Ngũ Hoàng, cười xem hết thảy, đây là lần đầu tiên hắn dung nhập với Ngũ Hoàng, hoặc là nói, thừa nhận thế giới này.
Nhưng bây giờ, tất cả những kỷ niệm này lại hiện về trong tim hắn.
Đầu óc Lục Phiên ngập tràn suy tư.
Hắn quét sạch linh áp kỳ bàn.
Kéo tay áo lên, một bên vừa uống rượu, một bên ngón tay kẹp lên quân cờ, đặt lên bàn cờ.
Tinh thần Lục Phiên tập trung, hết sức chăm chú.
Tốc độ hạ cờ càng ngày càng nhanh
Đột nhiên.
Động tác Lục Phiên hơi cứng lại……
Hắn như nhớ ra điều gì đó, lại không thể nhịn được phá lên cười.
Vỗ tay mà cười, có cảm giác chợt bừng đại ngộ.
“Ngũ Hoàng quá yếu?”
Tiếng cười dần ngưng lại.
Lục Phiên hơi nheo mắt lại.
Hắn đưa lòng bàn tay vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào mặt trời thiêu đốt đã ở trên cao.
Ngũ Hoàng đích thật quá yếu, so với thượng giới đỉnh cấp cao võ truyền thừa trăm ngàn năm, triệu năm, chênh lệch quá lớn.
Trong cao võ thế giới cấp tứ diễn tam diễn, có rất nhiều tiên túc, thậm chí là có cả trên tiên túc, Lục Phiên cũng không đoán ra tồn tại của cảnh giới.
Ngũ Hoàng muốn đuổi theo, dù là có đại trận thời gian, cũng cần phải một thời gian dài chán chê nữa.
Lục Phiên cũng không xác định được, lực lượng bảo vệ Hư Vô Thiên lúc nào sẽ biến mất, đế binh thần bí kia lỡ như đột nhiên xuất thế, vậy thì đến lúc đó Hư Vô Thiên sẽ thành chiến trường tất cả các thế giới cao võ đánh tới, Ngũ Hoàng bị ảnh hưởng đến, thậm chí ngay đến cơ hội nói cũng không có, đã gặp phải cường giả đáng sợ xóa sạch rồi.
Cho nên, Lục Phiên cảm thấy……
Hắn có thể phải thay đổi quyết định.
Ít nhất, làm cho Ngũ Hoàng trong một thời gian ngắn có được sức mạnh tự bảo vệ mình, có được lực lượng chống lại những cao võ đỉnh cấp này.
Dầu gì……cũng có được sức mạnh chấn nhiếp đối phương trong thời gian ngắn.
Mắt Lục Phiên sáng lên.
“Chế tạo bom hạt nhân?”
A……
Lục Phiên lắc đầu, uy lực của đầu đạn hạt nhân, cường giả đại năng có lẽ đã có thể cản được rồi.
Thế nhưng, điều này đã tạo cho Lục Phiên một nguồn cảm hứng, biết đâu anh ta có thể sử dụng sức mạnh phi thường để tạo ra một quả “bom hạt nhân” phi thường?
Tuy nhiên, đây chỉ là một ý tưởng Lục Phiên đột nhiên nghĩ ra.
Vụ nổ hạt nhân phi thường các loại… có chút xa xôi.
Lục Phiên có thể nghĩ đến việc chế tạo … một khẩu siêu cấp đại pháo?
Nếu đã có một ý tưởng rồi, thì chỉ cần cố gắng thử nghiệm đưa vào thực tế là được.
Đây cũng là Lục Phiên nhớ đến chuyện của kiếp trước, mà đột nhiên sinh ra ý tưởng diệu kỳ này.
Kết hợp khoa học với huyền huyễn, khi chạm vào nhau sẽ dẫn đến tia lửa thế nào nhỉ?
Lục Phiên có chút chờ mong.
Sức mạnh khoa học kỹ thuật, lại khiến cho người bình thường có được sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Nếu sức mạnh này có thể được mở rộng thông qua sức mạnh phi thường, thì nó sẽ còn đáng sợ hơn nữa!
Có thể để Ngũ Hoàng trong một thời gian ngắn có năng lực bảo vệ chính mình, cũng xem như một loại lực lượng chấn nhiếp, để Ngũ Hoàng có thời gian để tiếp tục phát triển trở nên mạnh mẽ.
Lo lắng duy nhất chính là, trong thế giới cao võ cấp tam diễn nhị diễn, lệu hay không có thủ đoạn giống như vậy?
Bất quá, nói chuyện cùng huyết y Cố Mang Nhiên.
Đẳng cấp cao võ thế giới càng cao, thì lại càng dựa vào sức chiến đấu của một người.
Ví dụ như Cố Mang Nhiên đã từng nói với Lục Phiên, trong cao võ thế giới cấp tứ diễn, một vị ngũ khí triều nguyên tiên túc cảnh, đó liền tương đương với sự tồn tại của một vũ khí hạt nhân.
Một người đủ để uy hiếp cả một thế lực.
Lại nói thí dụ như, trong các thế giới ngang cấp, bên nào có được đế binh, cũng đồng nghĩa với việc có được lực uy hiếp đáng sợ.
Kỳ thật, suy nghĩ của Lục Phiên cũng có chút giống với ý nghĩa tồn tại của đế binh.
Cố Mang Nhiên từng nói, trong Cửu Trọng Thiên, thế lực thật sự có thể thúc giục được toàn lực của đế binh, trên cơ bản là không có.
Người tuy rằng nắm trong tay đế binh, cũng không dám sử dụng tùy tiện.
Vì sợ sẽ gây ra những tai họa khủng khiếp.
Điều này không phải đồng nghĩa với sở hữu bom hạt nhân sao?
Mà ý tưởng giờ khắc này của Lục Phiên cũng giống như vậy.
Bất đồng duy nhất chính là, đế binh cần có cường giả đỉnh cấp điều khiển mới có thể phát huy được uy lực.
Mà Lục Phiên cần tạo ra một loại, không cần đến thực lực cường giả cũng có thể phát huy được uy lực “đạn hạt nhân” siêu phàm này.
Tâm thần khẽ động.
Lục Phiên vào bên trong truyền đạo đài.
Hắn định tiến hành thôi diễn trong truyền đạo đài, ý tưởng này xác thực là rất tốt, thế nhưng độ khí lại không nhỏ.
Nếu như nghiên cứu chế tạo vũ khí, mà uy lực lại quá yếu, thì chỉ có thể uy hiếp được hóa tiên đại năng gì đó.
Vậy thì đối với Ngũ Hoàng hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.
Vì vậy, Lục Phiên cần nghiên cứu thật kỹ càng.
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận