Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 210: Đạm Đài Huyền trong mộng trảm Hắc Long (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Quận, Thiên Hàm quan.
Đại chiến kết thúc, để lại thi thể ngổn ngang trên mặt đất.
Đạm Đài Huyền một thân nhung trang, máu trên người đều bị không khí lạnh lẽo đông kết lại, hắn yên lặng đứng trước cửa thành, Mặc Bắc Khách cùng Mặc Củ cũng an tĩnh đứng bên cạnh.
Cửa thành mở rộng, tuyết lớn dày đặc từ trên không trung bay xuống.
Từng tên binh sĩ của Bắc Quận thân hình run rẩy vì lạnh, giữa trời tuyết, dùng vải liệm quấn thi thể của đồng đội lại, khiêng về trong quan.
Đạm Đài Huyền đứng trước cửa thành, không nói một lời, vẻ mặt trang nghiêm, nhìn xem vô số cỗ thi thể được vải liệm bao bọc.
Trong con ngươi của hắn có một luồng chấn động kịch liệt, nắm đấm siết chặt.
Bên cạnh, vài vị võ tướng cũng đứng yên, không hề lên tiếng.
Có câu anh hùng da ngựa bọc thây, dẫu chết cũng bảo vệ quê hương!
Tuy nhiên, rất nhiều nam nhi, cho đến khi chết đều không thể lưu lại một dòng nào tên tuổi trên sử sách, thế nhưng bọn hắn vẫn không oán không hối lao tới chiến trường.
Mặc Củ im lặng không nói.
Hắn thân khoác áo choàng, khuôn mặt đầy vẻ trang nghiêm, hình ảnh như vậy, hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy, tại Bắc Quận, mỗi năm đều có chuyện như vậy xảy ra.
Nhung nhân thời thời khắc khắc loạn biên cương, có thể bảo vệ được biên quan, chỉ có những hán tử này.
Mặc Bắc Khách mặc dù là Cự tử của Mặc gia, thế nhưng, hắn cũng là lần đầu tiên trải qua tình hình như vậy tại biên quan.
Hắn ngẩng đầu, nhìn bông tuyết tung bay trên bầu trời, một lúc sau, mới thở dài một tiếng.
“Cẩn thận một chút, nhấc bọn họ trở về trong quan, gia thuộc của mỗi người đều phải an trí cẩn thận, lương thực dự trữ qua mùa đông của Bắc Quận rất nhiều, phân cho người nhà của huynh đệ chết trận nhiều một chút.”
Đạm Đài Huyền vẫy một vị võ tướng tới gần nói.
Võ tướng lĩnh mệnh mà đi.
Tuyết lớn bay lả tả, làm cho không khí tăng thêm mấy phần bi thương.
Mặc Củ nhìn về phía Đạm Đài Huyền, phát hiện Đạm Đài Huyền tựa hồ già nua thêm mấy phần.
Cửa thành Thiên Hàm quan khép kín, trên cổng thành, binh lính mặc áo giáp, lại nghiêm túc thủ thành, lá cờ treo trên tường thành, bay phần phật trong gió tuyết.
Trong thành, Đạm Đài Huyền bước vào trong một gian nhà nhỏ có không khí ấm áp, hắn cởi khôi giáp ra, chấn động thân thể cho bông tuyết trên người rớt xuống.
Trong hành lang, có rất nhiều người hội tụ ở nơi này.
Đám người La Thành, Giang Li, Xích Luyện đều có mặt ở đây.
“Đa tạ chư vị tương trợ Bắc Quận, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Đạm Đài Huyền hồi phục lại tinh thần, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, chắp tay phía về mọi người.
Lần này đại quân Tây Nhung tiến đánh Bắc Quận, nếu không phải có đám người Bạch Thanh Điểu, La Thành trợ giúp, có lẽ… Bắc Quận thật sự không giữ được.
Tây Nhung Vương kia… Quả thật mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
Bắc Quận thông qua Long Môn Vấn Thiên phong, thành lập quân đội tu hành giả, trong trận chiến này thương vong thảm trọng, nguyên nhân lớn nhất là do đám dũng sĩ điên cuồng không biết đau đớn của Tây Nhung gây ra.
Đến giờ, Đạm Đài Huyền nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nếu như hắn thật sự không giữ được Thiên Hàm quan, hậu quả… Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Tiểu huynh đệ Nhiếp Song vẫn ổn chứ?”
Đạm Đài Huyền hỏi.
Đối với Nhiếp Song, Đạm Đài Huyền là thật sự thưởng thức, tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng lại có vũ dũng mà người bình thường không thể bì kịp.
Trong thân thể nhỏ bé, lại có thế bộc phát ra sức mạnh cường đại như vậy.
Hơn nữa, đối mặt cường địch đều không hề lùi bước, dũng khí như vậy, khiến cho Đạm Đài Huyền không thể không vỗ tay tán thưởng.
Hắn đã mời đại phu giỏi nhất trong quan, nhất định phải trị hết thương thế cho Nhiếp Song.
“Không có gì đáng ngại, chỉ là có chút kiệt sức, cùng với nội phủ chấn thương, an dưỡng một thời gian sẽ không sao.”
La Thành chắp tay nói.
Lúc này Đạm Đài Huyền mới thở dài một hơi.
Để cho người hầu hâm nóng rượu, cùng mọi người cạn ly sưởi ấm thân thể.
Lúc này.
Một con khoái mã đang phi tốc lao nhanh trong gió lạnh, giữa màn mưa tuyết, có một vị Hắc Long vệ từ Đế Kinh mang theo mệnh lệnh mà đến.
Vị Hắc Long vệ này mang theo một bức thư, sau khi trao đổi với quân coi giữ của Thiên Hàm quan.
Trực tiếp giục ngựa vào thành.
“Báo!”
“Có người từ Đế Kinh mang theo tin tức cầu kiến!”
Đạm Đài Huyền đang cùng mọi người uống rượu trong hành lang, đàm luận sự tình, hai đầu lông mày đột nhiên nhíu lại.
Ánh mắt của Mặc Bắc Khách cùng Mặc Củ liếc nhau một cái, dường như hai người cùng nghĩ đến điều gì.
Mặc Củ thở dài một hơi, Mặc Bắc Khách thì thất vọng lắc đầu.
Một tên Hắc Long vệ, thân hình bao bọc trong bộ khôi giáp màu đen cất bước đi vào.
Xuất hiện trước mặt Đạm Đài Huyền.
Hắc Long vệ hướng về phía Đạm Đài Huyền chắp tay, cũng không quỳ xuống, từ trong ngực lấy ra một bản Thiên Tử lệnh do Vũ Văn Tú soạn sẵn, đưa cho Đạm Đài Huyền.
Đạm Đài Huyền chắp tay trả lễ, sau đó nhận lấy, mở ra, ánh mắt nhanh chóng quét nhìn.
Càng xem…
Vẻ mặt càng ngày càng âm trầm.
Trong hành lang, mọi người dường như cũng nhận thấy bầu không khí biến hóa.
Mặc Củ đứng dậy, nhìn về phía đám người Bạch Thanh Điểu cùng La Thành, để người hầu dẫn đường cho mọi người rời đi đại sảnh.
Đám người La Thành dường như cũng cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, nên cũng không nói thêm cái gì.
Rất nhiều chuyện, bọn hắn không biết sẽ tốt hơn.
“Giang tướng quân tạm dừng bước.”
Đạm Đài Huyền mở miệng nói.
Giang Li vốn chuẩn bị rời đi, hơi nhướng mày, bước chân ngừng lại.
Đạm Đài Huyền không hề giấu diếm, đưa tờ Thiên Tử lệnh cho Giang Li.
Giang Li nhận lấy, nhanh chóng nhìn lướt qua, liền hiểu rõ nội dung của Thiên Tử lệnh, hắn thở ra một hơi dài.
Không nghĩ tới Vũ Văn Tú sẽ làm ra quyết định như vậy.
Quốc nạn vào đầu, sao hắn có thể làm ra quyết định như vậy?
Bắc Quận phải giao ra Giang Li, Đế Kinh mới có thể điều động Hắc Long vệ…
Này ngang bằng với một cuộc mua bán.
Dùng quốc nạn làm trao đổi, để Đạm Đài Huyền giận dữ không kềm chế được.
Oanh!
Đạm Đài Huyền đánh một quyền vào chiếc cột bằng gỗ tử đàn, trên cột nhà xuất hiện một vết lõm bằng nắm đấm.
“Phi!”
“Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Còn để ý mặt mũi hay không?”
“Bắc Quận dũng sĩ của ta cho dù chết chỉ còn một binh một tốt, cũng tuyệt đối không bao giờ cầu viện tiểu hoàng đế!”
Đạm Đài Huyền thở hổn hển nói.
Một tờ Thiên Tử lệnh, quả thực làm hắn tức giận không cách nào tả nổi.
“Thiên Tử xem lần này Ngũ Hồ loạn Chu là một cơ hội, làm cho ba quận suy yếu.”
“Căn cứ thám tử báo lại, Tây Quận, Nam Quận cũng đều bị man di công phạt.”
“Đặc biệt là Tây Quận, Quỷ Phương cùng Khổng Tước quốc liên thủ với nhau, nửa thành chìm trong khói lửa, thiết kỵ Tây Quận, thương vong thảm trọng.”
Mặc Bắc Khách nói.
“Từ một trình độ nào đó mà nói, lần Ngũ Hồ loạn Chu này, quả thật làm cho Thiên Tử đạt được chỗ tốt lớn nhất.”
Đạm Đài Huyền hít một hơi thật sâu, sau đó quay người, nhìn về phía Giang Li.
“Giang tướng quân ngươi trở về đi, tiểu hoàng yêu cầu ngươi trở về, ta cũng không giữ ngươi lại, tuy nhiên, từ nay về sau, Bắc Quận ta cùng Đại Chu sẽ không còn có bất kỳ liên quan! Nếu như tái ngộ, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên chiến trường, đao kiếm tương hướng, ai cũng đừng lưu tình!”
Đạm Đài Huyền nói.
Mọi người trong phòng nghe vậy, ánh mắt đều co rụt lại.
Ý của Đạm Đài Huyền là như thế nào?
Đạm Đài Huyền đi tới trước cửa, nhìn bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ, mỗi một mảnh hoa tuyết, dường như cũng mang theo một vẻ bi thương không tên, trong ánh mắt của Đạm Đài Huyền, phảng phất nhuộm thành màu máu.
Mặc Bắc Khách cùng Mặc Củ liếc nhau một cái, trong ánh mắt của hai người đều bùng lên một tia sáng.
Ánh mắt của Giang Li không khỏi ngưng tụ.
“Thái Thú chớ lo, lần này về kinh, Giang mỗ sẽ yêu cầu bệ hạ cho từ quan, cởi giáp quy điền.”
Giang Li nói.
Lời nói vừa xong, hắn liền dứt khoát quay người, cất bước ra khỏi gian phòng, đi vào trong gió tuyết mịt mù.
. . .
Đế Kinh.
Thân hình Vũ Văn Tú yên lặng đứng dưới màn mưa tuyết, bên cạnh đứng một vị tỳ nữ, một tay bung dù, che chắn không cho tuyết rơi xuống trên thân thể của hắn.
Lão thái giám cung kính đứng sau lưng.
“Bệ hạ… Quốc sư ra thư các, đi về hướng đông!”
Thanh âm bén nhọn pha lẫn chút khàn khàn của lão thái giám vang lên, quanh quẩn trong hoa viên lạnh lẽo.
“Ồ?”
“Quốc sư rời kinh, đi về phía đông, chẳng lẽ là chuẩn bị đi Đông Dương Quận hay sao?”
“Tây Quận, Nam Quận, Bắc Quận hắn đều không đi, hết lần này tới lần khác đi Đông Dương Quận, chẳng lẽ quốc sư cho rằng ba quận sẽ không sao?”
Hai tay Vũ Văn Tú chấp sau lưng, nói.
Tầng băng bên ngoài mặt hồ soạt một tiếng nứt ra.
Thân hình khổng lồ của Hắc Long từ trong ao nổi lên, Vũ Văn Tú giơ tay lên, vuốt ve trên vảy rồng lạnh lẽo.
Thân thể của vị tỳ nữ đang che dù cho Vũ Văn Tú run rẩy dữ dội.
Hắc Long mang tới cho nàng cảm giác sợ hãi cùng áp lực cực kỳ khủng bố, làm cho thân là phàm nhân như nàng, trong nội tâm sinh ra đại kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận