Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 717: Trong từ điển của ta, không có hai từ nhận thua (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Đối thủ của Bá Vương, cảm thấy sự giết chóc đáng sợ giống như con sóng thần dữ dội ép đến, đó là một loại uy năng vô cùng khủng bố.
Búa mang ám sắc, cuốn theo ma khí ngập trời, phát ra lực lượng, thực sự khiến cho tim của độ kiếp tôn giả đập nhanh không ngừng!
Thân hình Bá Vương lay động một hồi!
Độ kiếp tôn giả của Tinh Nguyệt tiểu thế giới lại ném ra từng đạo từng đạo tinh thần, uy năng vô cùng khủng bố, giống như ngọn núi lớn ập tới.
Bá Vương không có tránh né, cứ vậy mà đỡ lại toàn bộ.
Vốn, có không ít người xem trận chiến, còn đang cười nhạo.
Cảm thấy đầu óc người này thật sự là bị ngu luôn rồi.
Thế nhưng, không ai có thể ngờ được rằng, giờ phút này lại xoay chuyển thành như vậy, vị tu hành giả Ngũ Hoàng này, thế nhưng lại trả lại mọi lực lượng tiến đánh của cường giả Tinh Nguyệt tiểu thế giới trong một búa!
Đây là loại thủ đoạn, loại lực lượng gì cơ chứ!
Oành oành oành!
Quảng trường thanh chuyên nát vụn, vô số gạch xanh trong lúc búa hạ xuống đều biến thành hạt bụi.
Đột nhiên bạo phát, giống như long trời lở đất giống như sóng thần dữ dội, lấy thế không thể ngăn cản, dùng uy năng bá đạo vô song, đột nhiên chém ra!
Tam đằng tự liệt đạo ý!
Phốc xuy!
Vị độ độ kiếp tôn giả Tinh Nguyệt tiểu thế giới, đồng tử đột nhiên mở to, thực sự cảm thấy nguy cơ chết chóc của một búa này.
Lão là cường giả bậc nào chứ, là độ kiếp tôn giả đấy, đại năng nhị cảnh đấy, vậy mà lại cảm thấy nguy cơ từ một đại năng hợp thể cảnh trước mặt này sao?
Chỉ là một tên cửu diễn cấp cao võ trong số những người tu hành, hắn dựa vào cái gì lại có áp bách cực lớn của yêu nghiệt thượng giới cơ chứ?!
Búa này có muốn tránh cũng tránh không thoát, tốc độ quá nhanh, không gian dường như bị nát vụn ra vậy!
Người này thực sự vô cùng nghẹn khuất,bởi vì,những uy năng này,đều là dùng uy năng vô cùng đáng sợ mà ném ra tinh thần.
Vốn lão muốn dùng những uy năng này giết quách luôn Bá Vương, kết quả, những uy năng này vậy mà lại trả lại toàn bộ trước mặt lão.
Đối mặt với uy năng đáng sợ của chính mình.
Đây là cái gọi là tự làm tự chịu sao?
Khoé miệng người này nổi lên một trận đắng chát!
Bất quá lão nào có thể ngồi chờ chết được cơ chứ!
Tang!
Oành
Búa đánh xuống.
Bụi bặm tựa hồ cũng như vỡ vụn ra vậy.
Một khe rãnh dài hẹp lan ra trên mặt đất.
Phía xa, tráng hán một tay cầm búa, một tay cầm khiên đi tới, nguyên thần chấn động khuếch tán, một đoá hoa nguyên thần sáng rực, lặng lẽ nở rộ trên đỉnh đầu của hắn.
Nguyên thần chi hoa sao?
Trong nháy mắt búa bổ xuống.
Vị độ kiếp tôn giả đó……trong mắt chỉ có đoá hoa sáng rực rỡ kia.
Hợp thể cảnh, vì sao lại có thể ngưng tụ ra nguyên thần chi hoa được cơ chứ?
Bành!
Quảng trường thanh chuyên triệt để nổ tung, mặt đất bị rạn nứt kéo ra một vết vô cùng khủng bố.
Vị độ kiếp tôn giả của Tinh Nguyệt tiểu thế giới kia quỳ rạp trên mặt đất.
Trong mắt đều là sự phân vân cùng mê man.
Phốc xuy!
Một đạo máu tươi nhanh chóng bắn ra, khoảnh nhắc tiếp theo, nhục thể của vị độ kiếp tôn giả đó, triệt để nổ tung!
Thân thể nổ tung chỉ còn lại vũng máu, đó là vì bị một lực lượng vô cùng đáng sợ đánh vào mà tạo thành!
Trong khe nứt của quảng trường thanh chuyên, có thể nhìn thấy một mảng huyết sắc làm người ta giật mình.
Nguyên thần chấn động khuếch tán, thật sự là có mấy phần kinh sợ.
Độ kiếp tôn giả của Tinh Nguyệt tiểu thế giới, nguyên thần xuất ra, hóa thành một đạo tàn ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi quảng trường.
Đây đều là quái vật gì cơ chứ?
Hợp thể cảnh lại có thể ngưng tụ ra nguyên thần chi hoa, lại càng có thể hoàn trả lại toàn bộ công kích mà lão đánh ra!
Mà điều càng khiến trong lòng lão kinh hãi chính là……
Ý đạo của người này……
Tam đẳng tự liệt!
Đây chẳng phải là yêu nghiệt thiên tài của thượng giới hay sao?
Oành.
Tấm khiên bị Bá Vương hung hăng đập xuống mặt đất, hắn ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn nguyên thần của độ kiếp tôn giả đã lãnh khí bay đi.
“Một búa này, là vì Diệp tông chủ!”
“Người tu hành Ngũ Hoàng không sợ chết, không sợ gây sự……”
“Nếu đã muốn chiến, vậy thì chiến……Hạng Thiếu Vân ta đây, sẽ tiếp toàn bộ!”
Sợi tóc đen nhánh của Hạng Thiếu Vân tung bay, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua.
Đây giống như một lời tuyên thệ.
Chiến đấu cá nhân, hắn nhất định phải xuất hiện đánh trận đầu tiên, chính là vì thời khắc này.
Hắn phải thắng!
Hơn nữa còn phải thắng một cách nhẹ nhàng lẫm liệt!
Thảm trạng của Diệp Thủ Đao kích thích sâu thẳm bên trong hắn, Ngũ Hoàng là nơi mà hắn trưởng thành và quật khởi, nhũng người này muốn hủy hoại cản cơ của Ngũ Hoàng, vậy thì chỉ có một chữ……
Giết!
Cũng giống như tên gia hỏa Đạm Đài Huyền từng nói!
Người phạm vào Ngũ Hoàng, giết!
Trên chiến thuyền ngoài vùng trời Ngũ Hoàng, âm thanh xôn xao triệt để bùng nổ, có tức giận, có cười lạnh, có cả sự khinh thường cùng tiếng khinh bỉ.
“Cuồng vọng!”
“Quá cuồng vọng, người tu hành ở Ngũ Hoàng đều có cái loại đức hạnh này sao?”
“Đạo ý không tồi, nhưng thứ không thiếu nhất trong trời đất này, chính là thiên tài! Sớm muộn gì cũng giết ngươi!”
……
Chiến thuyền, trong linh chu, có vô số lời ra tiếng vào vang lên, đinh tai nhức óc, nổ ran cuồn cuộn.
Bá Vương liếc nhìn xung quanh, cười lạnh một cái.
Búa trong tay đột nhiên ném ra, ma khí ngập trời quẩn quanh, đuổi theo hướng nguyên thần của độ kiếp tôn giả kia.
Hắn ngay đến nguyên thần cũng không buông tha!
Giết lão ngay tại chỗ!
Ô ô ông……
Bỗng nhiên.
Một cỗ khí cơ nổi giận đùng đùng khuếch tán ra.
Bên ngoài vòm trời của Ngũ Hoàng, trong chiến thuyền Tinh Nguyệt tiểu thế giới, một bàn tay cực lớn hội tụ từ vô số sao sa đánh ra.
Nguyên thần chấn động mạnh mẽ, mang theo một sự áp bức vô cùng đáng sợ, giống như núi cao cùng sóng thần trùng kích về phía Bá Vương.
Oành!
Cây búa của Bá Vương bay về phía sau, một tay cầm nó đập xuống đất, kéo ra một khe nứt nhìn thấy mà giật mình.
Nguyên thần của tôn giả Tinh Nguyệt tiểu thế giới kia thì thừa cơ bỏ chạy mất.
Trên chiến thuyền, thánh chủ của Tinh Nguyệt thánh địa, trong ánh mắt mang theo lạnh lùng và băng lãnh, đứng lặng trên chiến thuyền, nhìn chằm chằm vào Bá Vương.
Bá Vương nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên, thể hiện rõ ra vẻ khinh thường.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Phó Tòng đang đứng không xa trên chiến thuyền.
“Người ngoại giới cũng có thể ra tay? Vậy mà ông cũng không có cản lại?”
“Đây chính là công bình công chính trong miệng ông đó sao?”
Bá Vương nói.
Gương mặt Phó Tòng trong sương khói đang quẩn quanh, không cách nào thấy rõ được bộ dạng ra sao.
Hắn ta không trả lời Bá Vương, chẳng qua là nắm thành quyền, đánh một quyền về phía chuông cổ đang trôi nổi.
Đông!
Tiếng chuông du dương vang vọng, quẩn quanh khắp trong trời đất.
“Trận đấu cá nhân, Ngũ Hoàng thắng trận đầu.”
Thanh âm Phó Tòng rất lạnh, tựa như một tòa băng sơn lạnh lẽo.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận