Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 492: Lầu nhỏ thính phong vân, Nhân bảng chấn thiên hạ (2)

Người dịch: Duy Cường
Theo Hãn Hải đi bộ về trên bờ.
Âm Thần cảnh. . . Hắn cũng sắp đạt tới!
. . .
Thiên Cơ các truyền tin thiên hạ.
Trận chiến trên Bất Chu phong cực kỳ thảm thiết, làm cho cả thế gian đều khiếp sợ.
Bất kể là Ngũ Hoàng hay là Thiên Nguyên, sau khi nhận được tin tức đều choáng váng, hoảng sợ vạn phần.
Một trận chiến, chết hai mươi bảy vị Nguyên Anh cảnh.
Thậm chí còn có một vị lâm trận đột phá đến Anh Biến cảnh, nhưng cũng đồng dạng không thoát khỏi kiếp nạn.
Một ngày này, rất nhiều nhị tam lưu thế lực trên Thiên Nguyên vực đều dồn dập phát ra tiếng gào khóc vô cùng thê thảm, bởi vì trong môn phái của bọn hắn, hoặc là Tông chủ hoặc là trưởng lão đều chiến tử trong trận chiến này.
Thế cục thiên hạ, triệt để biến hóa.
Đối với những thế lực tam lưu này mà nói, một vị Nguyên Anh cảnh ngã xuống, mang ý nghĩa trong thời gian tiếp theo, môn phái sẽ mất đi sức lực để cạnh tranh tài nguyên tu hành với các môn phái khác, đi về hướng suy sụp là điều khó tránh khỏi.
Thiên Nguyên vực loạn.
Trong nội bộ của rất nhiều thế lực, không ít cường giả bắt đầu ngoi lên, tranh quyền đoạt vị, thậm chí vì tranh quyền còn bộc phát ra rất nhiều cuộc chiến đấu.
Không chỉ có như thế, giữa rất nhiều thế lực cũng phát sinh va chạm lẫn nhau, một số thế lực bất nhập lưu, khi nhìn thấy Tông chủ, trưởng lão của các thế lực nhị, tam lưu dồn dập ngã xuống, tựa như nhìn thấy ánh rạng đông, bắt đầu phát động chiến tranh, muốn thay thế vào đó, trở thành tam lưu lưu thế lực.
Loạn lạc vừa nổi lên, kéo dài gần nửa tháng.
Được gọi là, tông phái náo động.
May mắn là, bốn đại thánh địa phản ứng cũng rất nhanh, dồn dập phái Nguyên Anh cảnh ra ngoài, tiếp nhận các thế lực nhị tam lưu, mới có thể khiến cho tranh đấu ngừng lại, tình hình cũng dần dần được ổn định.
Bất Chu phong, nơi này cơ hồ trở thành một vùng đất cấm kỵ.
Trong mắt của tu hành giả Thiên Nguyên vực, nơi này thậm chí so với Thiên Nguyên Yêu Vực ngày xưa còn đáng sợ hơn nhiều.
Sau khi đại chiến kết thúc một tháng.
Võ Đế thành truyền lời.
Đem Bất Chu phong liệt vào hàng cấm địa.
Từ đây về sau, tu hành giả của Thiên Nguyên vực, không dám bước vào Bất Chu phong nửa bước, cho dù là Nguyên Anh cảnh viên mãn cũng như vậy.
Thiếu nữ trên Bất Chu phong, được gọi là Cấm Địa Ma Nữ.
Đại Ma Đầu giết Nguyên Anh không nháy mắt!
Mà đối với Ngũ Hoàng mà nói, kết quả của một trận chiến này, lại là tin tức vô cùng tốt.
Cường giả của Thiên Nguyên dị vực vốn dĩ cực kỳ càn rỡ, ngông cuồng, trải qua trận chiến này, cũng bắt đầu thu mình lại.
Nhờ đó, các thế lực trên Ngũ Hoàng đại lục giành lại không ít tài nguyên tu hành.
Thế cục trên thiên hạ, lâm vào một đoạn thời gian ổn định cực kỳ hiếm hoi.
Đương nhiên, trong âm thầm, các cuộc phân tranh vẫn như cũ, không ngừng diễn ra.
Bên ngoài dãy Ngọa Long, trên một mỏm núi nhỏ.
Thiên Cơ các.
Từ khi Bạch Ngọc Kinh quy ẩn, Lữ Động Huyền triệt để làm vung tay chưởng quỹ, bắt đầu cùng Tạ Vận Linh với Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu du lịch thiên hạ.
Trên bậc cầu thang đá lạnh lẽo, lá khô rơi đầy.
Mạc Thiên Ngữ cùng Lữ Mộc Đối ngồi xếp bằng, trước mặt có một bình trà nóng.
Hai người ngồi đối diện, nói chuyện rất lâu.
Hiện nay, Mạc Thiên Ngữ đã bước vào Thiên Tỏa cảnh, lại thêm Nghịch Mệnh đạo ý, quẻ của hắn, trở nên vô cùng đáng sợ.
Mà Lữ Mộc Đối thì có truyền thừa của Thiên Cơ các Thiên Cơ Thôi Diễn thuật.
Hai người đàm đạo với nhau, lẫn nhau đều có thu hoạch.
Khi Mạc Thiên Ngữ kết thúc trò chuyện cùng Lữ Mộc Đối, bước chân tiêu sái rời khỏi Thiên Cơ các, Lữ Mộc Đối nhẹ nhàng gõ gõ gậy trúc, để mỹ phụ mang tới một cái bát bằng sứ, bên trong tràn đầy máu heo.
Hắn cầm bút, chấm máu, lấy giấy Huyền Hoàng, bắt đầu múa bút.
Từng cái danh tự, dồn dập xuất hiện trên mặt giấy.
Một bên viết, một bên bấm ngón tay tính toán.
Mỹ phụ đứng một bên, mắt hạnh tròn vo vì ngạc nhiên.
Nàng nhìn xem Lữ Mộc Đối không ngừng viết ra từng cái tên, không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Lão Lữ, ngươi làm gì vậy?”
Lữ Mộc Đối nâng bút nhuộm mực, trên trán có mồ hôi rịn ra, vẻ mặt cười cười.
“Sắp xếp lại Nhân bảng.”
. . .
Ba ngày sau.
Trải qua trận chiến khốc liệt làm cho hai mươi bảy vị Nguyên Anh ngã xuống.
Thiên hạ lâm vào một đoạn thời gian bình tĩnh khá dài.
Tu hành giả của Thiên Nguyên vực cũng không còn dám ngang ngược như trước, bắt đầu nỗ lực tu hành.
Bởi vì có cấm địa uy hiếp, làm cho bọn hắn hiểu rõ, dù cho không có Bạch Ngọc Kinh, Ngũ Hoàng cũng không phải là nơi mà bọn hắn có thể hung hăng càn quấy.
Mặc dù Thiên Nguyên cũng có bốn đại thánh địa.
Nhưng mà bốn đại thánh địa xưa nay bo bo giữ mình, sẽ không đối với cấm địa động thủ.
Cho nên, tu hành giả của Thiên Nguyên vực, trở nên cực kỳ điệu thấp.
Còn tu hành giả của Ngũ Hoàng đại lục, đồng dạng cũng trở nên điệu thấp, bởi vì bọn hắn rõ ràng, so với Thiên Nguyên vực, bọn hắn vẫn còn có chênh lệch không nhỏ.
Trên Thiên Nguyên vực, Kim Đan cảnh rất nhiều, mà bên phía Ngũ Hoàng, Kim Đan Thiên Tỏa tu hành giả có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Có điều, đoạn thời gian bình tĩnh này cũng không duy trì được bao lâu.
Trên Thiên Cơ phong, từng cánh chim bồ câu trắng giương cánh bay vào bầu trời, tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên không dứt.
Một lần nữa Thiên Cơ bồ câu đưa tin thiên hạ, mang theo một bảng danh sách, bắt đầu điên cuồng truyền bá trên Ngũ Hoàng thậm chí Thiên Nguyên vực.
Nhân kiệt thiên hạ bảng!
Còn gọi là, Nhân bảng.
Trên Huyền Hoàng giấy, từng hàng chữ bằng máu, như thiết họa ngân câu, chiếu sáng rạng rỡ.
“Bí cảnh hiện thế, linh khí thức tỉnh, mở lại tu hành. . .”
“Thiên Nguyên, tứ thánh trấn thế.”
“Ngũ Hoàng, Bạch Ngọc Kinh vô song.”
“Thiên hạ, phong thái tu hành hưng thịnh.”
“Từ xưa, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. . .”
“Nay, Thiên Cơ các sắp xếp Thiên Hạ Nhân bảng, cười xem nhân kiệt thiên hạ tranh phong.”
“. . .”
Một cái Nhân bảng hoàn toàn mới, trong nháy mắt điên cuồng lưu truyền trên thiên hạ.
Các thế lực lớn, cơ hồ mỗi người đều có một phần.
Trên Huyền Hoàng giấy, từng câu chữ bằng máu, phảng phất đem cơn sóng của thời đại tu hành đẩy lên đến đỉnh cao.
Cũng tượng trưng cho, Thiên Nguyên cùng Ngũ Hoàng, hai cái tu hành giới đang chậm rãi dung hợp lẫn nhau.
Thiên Cơ các chính là thế lực xuất từ Bạch Ngọc Kinh.
Bắc Lạc Lục thiếu chủ mang theo Bạch Ngọc Kinh quy ẩn, nhưng không mang đi Thiên Cơ các, còn để lại trên thế gian, khiến cho các phương đều có phần kiêng kị.
Mặc dù Thiên Cơ các không có đỉnh cấp cường giả.
Thậm chí, ngay cả cường giả Thiên Tỏa cảnh đều không có.
Nhưng mà, bất kể là Ngũ Hoàng hay là Thiên Nguyên, đều không có bất kỳ thế lực nào dám đắc tội với Thiên Cơ các.
Bắc Quận.
Thái Lĩnh, Vấn Thiên phong.
Trong lầu các.
Đạm Đài Huyền đi chân trần, đứng ở giữa căn phòng, bên cạnh hắn là Mặc Củ, vẫn một thân y phục nho sinh, hào hoa phong nhã, quạt lông phe phẩy, Mặc Bắc Khách dáng vẻ đã cực kỳ già nua, lưng còng xuống, khóe mắt nặng nề.
Ngoài ra, còn có một người, tư thế hiên ngang, trên thân khoác một bộ giáp bạc phảng phất đang tỏa ra hào quang.
Người này chính là Giang Li.
Cuối cùng Giang Li vẫn rời đi Cửu Hoàng viện, một lần nữa đến trong quân của Đạm Đài Huyền.
Trong tay của Đạm Đài Huyền đang cầm một trang giấy Huyền Hoàng.
“Nhân bảng lúc trước, chẳng qua chỉ là kiểu nói của bên phía Thiên Nguyên vực, hiện tại… Bản danh sách này, liên quan đến toàn bộ thiên hạ, đem Ngũ Hoàng cùng Thiên Nguyên đều bao quát ở bên trong.”
Trong miệng của Đạm Đài Huyền không ngừng phát ra tiếng chắc lưỡi.
Ánh mắt của Mặc Củ hơi lóe lên, quạt lông nhẹ nhàng lay động:“Từ khi Trúc cô nương tru diệt hai mươi bảy tên Nguyên Anh cảnh của Thiên Nguyên vực trên đỉnh Bất Chu phong, tình hình căng thẳng giữa Ngũ Hoàng cùng Thiên Nguyên cũng hòa hoãn lại không ít.”
“Đặc biệt là bốn đại thánh địa trên Thiên Nguyên vực đều không đứng ra, làm cho tình huống của hai bên lâm vào trong một hoàn cảnh hòa bình cực kỳ quỷ dị.”
“Thiên Cơ các sắp xếp lại Nhân bảng, làm cho hai bên mơ hồ có xu hướng cạnh tranh trở lại.”
Mặc Củ nói.
Đạm Đài Huyền như có điều suy nghĩ.
Tầm mắt rơi vào trên trang giấy Huyền Hoàng.
“Nhân kiệt thiên hạ bảng (bao hàm Ngũ Hoàng, Thiên Nguyên) ”
“Nhân bảng thứ nhất: Hạng Thiếu Vân!”
Thấy danh tự đệ nhất trên Nhân bảng, Đạm Đài Huyền không khỏi hít sâu một hơi.
Quả nhiên là Bá Vương sao?
Bá Vương đánh với Chu Hải Sinh một trận, chém giết Nguyên Anh cảnh, chiến tích bực này, làm cho thiên hạ chấn động.
Trên Bất Chu phong, Bá Vương cùng Tư Mã Thanh Sam hợp lực trấn áp Tông chủ của Nam Đấu sơn, cường giả Nguyên Anh cảnh tiểu thành, mặc dù không thể chém giết, nhưng cũng đại biểu một điều, một khi Bá Vương lấy đầu xuống, có thể có được sức chiến đấu của Nguyên Anh cảnh.
Được liệt vào Nhân bảng thứ nhất, danh chính ngôn thuận!
Trong căn lầu nhỏ, bầu không khí cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Sắc mặt của Mặc Bắc Khách hơi lờ đờ, ánh mặt khẽ híp, phảng phất muốn rơi vào giấc ngủ.
Bốn người tiếp tục nhìn xuống.
Nhưng mà, sau khi nhìn xuống, một cái tên xuất hiện, hoàn toàn vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
Nhân bảng thứ hai: Lý Tam Tư!
Nhân bảng thứ ba: Chung Nam.
Nhân bảng thứ tư: Nhiếp Trường Khanh.
Nhân bảng thứ năm: Phong Nhất Lâu.
Nhân bảng thứ sáu: Lục Trường Không.
Nhân bảng thứ bảy: Bạch Thanh Điểu.
Nhân bảng thứ tám: Tư Mã Thanh Sam.
Nhân bảng thứ chín: Yêu Hầu vương.
Nhân bảng thứ mười: Đạm Đài Huyền.
. . .
Bảng danh sách rất dài, tổng cộng có một trăm cái tên, thế nhưng, có thể làm cho mọi người quan tâm, chỉ có mười vị trí đầu.
Chỉ có điều, mười vị trí đầu này, lại làm cho mọi người cực kỳ rung động.
Cái này là yêu ma quỷ quái gì?
Có thể nói, mười vị trí đầu, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Trên đó, nhân kiệt của Thiên Nguyên vực chỉ có hai vị, Chung Nam cùng Phong Nhất Lâu, tám vị còn lại, trong đó có bảy người là nhân kiệt của Ngũ Hoàng đại lục, còn có một vị cũng không ai biết là từ trong góc nào nhô ra.
Trọng yếu nhất chính là. . .
Vị nhân kiệt thứ mười, làm cho tất cả mọi người đều choáng váng.
Bên ngoài căn lầu nhỏ, mưa gió gào thét.
Trong lầu, yên tĩnh vạn phần.
Mặc Củ có chút đờ đẫn nhìn xem danh tự trên trang giấy Huyền Hoàng.
Mặc dù trầm ổn như Mặc Bắc Khách, vào lúc này cũng hơi có vẻ kinh ngạc.
Hắn cùng Mặc Củ đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người đi chân trần, tay cầm trang giấy Huyền Hoàng, cười đến mức không khép miệng lại được.
Một mặt ngơ ngác.
Bắc Huyền vương, Đạm Đài Huyền.
Nhân bảng thứ mười!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận