Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 873: Đế binh, mất rồi (3)

Edit: Long Hoàng
Lục Phiên nhíu mày, lập tức cảm thấy được có mấy phần khó giải quyết.
Nếu như Thánh Tổ thật sự đánh tới, đúng là có chút phiền phức, mặc dù bên ngoài Ngũ Hoàng đã bố trí Tuyệt thiên trận cùng Phúc thiên trận.
Còn có đủ loại cổ đế trận ngôn được bố trí bên ngoài làm trận nhãn của pháp trận.
Nhưng là Đế binh trên đỉnh đầu bọn hắn mới là thứ khó đối phó nhất.
“Vậy nên làm như thế nào?”
“Nghênh chiến không?”
Lục Phiên hỏi.
“Chiến?”
“Nếu hai kẻ kia không có Đế Binh, ngươi dùng bàn cờ lĩnh vực kia phụ trợ ta, ta nhai một gốc thần dược vẫn có thể chiến một trận… nhưng bọn chúng mang theo đế binh, cho nên chúng ta vẫn là nên tranh thủ chạy đi thôi.”
Cố Mang Nhiên lắc đầu.
Oanh!
Cố Mang Nhiên lời nói vừa dứt.
Bên trong Bình Dương Thiên lập tức có uy năng kinh thiên động địa bộc phát.
Tầm mắt của hai vị Thánh Tổ nhìn chằm vào Hư Vô Thiên.
Tu sĩ Hạ tam trọng thiên, cùng với toàn bộ tu sĩ thượng giới đều chấn động, nhìn bộ dáng này của Thánh Tổ… đây là chuẩn bị đánh vào trong Hư Vô Thiên sao?
“Đạo huynh, ngươi công Thiên Môn, ta công Minh Thổ, phong ấn vào trong Đế Binh, còn Ngũ Hoàng, ngày sau hai tộc chúng ta lại chia cắt sau.”
Trong hư không.
Lời nói trùng trùng điệp điệp của thánh tổ Vân tộc vang vọng.
Cái này khiến cho trong lòng mọi người nổi lên kinh đào hải lãng.
Lông mi của Lục Phiên không khỏi nhăn lại.
Hai cái tên này vậy mà còn định chia cắt Thiên Môn cùng Minh Thổ rồi?
“Có thể.”
Đạo tộc Thánh Tổ bao phủ trong hào quang mông lung, chầm chậm mời miệng đáp lại.
Sau một khắc.
Hai vị cự nhân Thánh Tổ đã hành động.
Khi mà bọn hắn bắt đầu cất bước đi vào trong Hư Vô Thiên, nguyên bản bóng người to lớn phủ kín toàn bộ Bình Dương Thiên bắt đầu thu nhỏ lại giống như một người bình thường.
Đinh linh linh!
Bên trong Hư Vô Thiên, khí tức Thánh Tổ tràn ngập trong nháy mắt.
Vô số quy tắc tựa như là mèo nghe mùi cá dồn dập kéo đến.
Ông. . .
Quy tắc hóa thành một đầu dị thú không lồ, tiếng rống của nó tựa hồ có khả năng hống đến mức Nguyên Thần người khác tiêu tán!
“Quả nhiên đến rồi!”
Vẻ mặt của Cố Mang Nhiên khó coi vạn phần.
Ngũ Hoàng phát triển vẫn là quá chậm… không, nói đúng hơn là Ngũ Hoàng có quá ít thời gian để phát triển.
Căn bản là không có cách nào xây dựng ra phòng ngự hữu hiệu được.
Trên thực tế, Ngũ Hoàng đã phát triển rất nhanh rồi, muốn trách, chỉ có thể trách đối thủ quá mạnh!
“Vậy liền đánh đi.”
Tầm mắt của Lục Phiên phun trào, sau một khắc từ từ đứng thẳng dậy từ trên thiên nhận ỷ.
Ma khí ngập trời bao phủ, khiến cho Lục Phiên tựa như Ma Thần đang đắm chìm bên trong ma khí.
“Khí cơ này, có thể so với nửa bước Thánh cảnh. . . khó trách có khả năng ngăn cản được một kích của Thánh Tổ.”
Cố Mang Nhiên kinh ngạc vô cùng.
Sau đó, hắn nhớ đến khoảng thời gian về phàm trăm năm của Lục Phiên.
Có lẽ, thực lực này có được là do đột phá khi đó.
Cho dù là Cố Mang Nhiên cũng không khỏi không cảm khái, thiên phú của Lục Phiên thật sự quá yêu nghiệt!
Nếu cho Lục Phiên đầy đủ thời gian, tuyệt đối có thể đột phá Thánh cảnh.
Thậm chí có đủ tư cách chứng đạo!
Đáng tiếc. . .
“Đánh không lại, giữ được tính mạng mới có thể đông sơn tái khởi.”
Cố Mang Nhiên nói.
Thương thương thương.
Lục Phiên ma khí mãnh liệt, sau lưng ngân nhận bắt đầu sắp xếp thành song ngân dực.
Hắn trôi nổi tại trong hư vô, sắc mặt lãnh khốc.
“Cố tướng quân, ngươi chỉ cần giữ vững Ngũ Hoàng là được.”
Lục Phiên nói.
Minh Thổ cùng Thiên Môn nếu như thật sự bị phá, vậy cứ để nó bị phá đi, khi nào rảnh lại chế tạo cái khác là được.
Thần tâm khẽ động.
Quanh thân Lục Phiên, áo nghĩa không gian bắt đầu dâng trào ra.
Thân hình lóe lên, bỗng nhiên tan biến tại tại chỗ.
Cố Mang Nhiên ngồi ngay ngắn trong quan tài sắp nát, trong hốc mắt lõm sâu, bộc lộ ra vẻ cảm khái.
Thở dài một hơi.
Hắn biết, Lục Phiên đây là không cam tâm, muốn dùng chữ Hàng trận ngôn đi quấy rầy.
Nhưng mà dù vậy, kết quả sau cùng cũng khó mà thay đổi được.
Oanh!
Toàn bộ Hư Vô Thiên triệt để sôi trào lên.
Trên thân thánh tổ Đạo tộc tựa hồ toát ra vô tận tinh quang.
Tay hắn lắc một cái.
Một cây phất trần vọt lên, hóa thành lưới lớn bao quanh Hư Vô Thiên.
Đinh đinh đinh!
Cự thú do quy tắc hóa thành, trùng kích tại trên phất trần làm cho hào quang của nó trong nháy mắt ảm đạm đi.
“Thánh tổ đạo binh chỉ có thể ngăn cản được mười cái hô hấp.”
“Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng!”
Đạo tộc Thánh Tổ nói.
Vân tộc Thánh Tổ cũng không do dự chút nào, đem thánh tổ đạo binh của mình cũng đánh ra.
Sau trận chiến này, đạo binh của hai người bọn họ chẳng khác nào phế đi.
Nhưng mà, nếu có thể tìm được chứng đạo cơ duyên, vậy thì không có gì thua lỗ!
Ầm ầm!
Hai người dùng Thánh Tổ đạo binh trấn áp quy tắc.
Rồi lại dùng Đế Binh che phủ đỉnh đầu, xông vào trong Hư Vô Thiên.
Bỗng dưng.
Áo nghĩa không gian phun trào.
Lục Phiên toàn thân sôi trào ma khí, lạnh lùng xuất hiện trước mặt hai vị Thánh Tổ.
Tâm niệm vừa động, ném ra Phúc thiên trận.
Đồng thời đánh ra chữ “Giai” trận ngôn, dung nhập vào trong Phúc thiên trận, trong lúc nhất thời Phúc thiên trận uy năng đại thịnh.
Ầm ầm!
Bên trong Hư Vô thiên, sương mù dày đặc nổi lên.
Bao phủ hai vị Thánh Tổ lại.
“Muốn cản trở chúng ta?”
“Hài hước.”
Đế uy rung chuyển phun trào ra đế uy hạo đãng, dùng tư thái uy mãnh vô cùng xé rách phúc thiên trận.
Dù cho có thêm chữ “giai” trận ngôn, cũng chẳng thể nào ngăn cản được.
Vân tộc thánh tổ chấp chưởng đế binh, bỗng nhiên công tới.
Một quyền đánh vào hư không.
Ma Chủ Lục Phiên sắc mặt không đổi, nhìn xem một quyền đang đánh tới.
Hơi bĩu môi.
Không gian áo nghĩa tuôn trào, thân hình bỗng nhiên tan biến.
Oanh!
Công phạt đáng sợ rơi vào hư không, phảng phất như muốn xé ra một hắc động to lớn.
“Chữ Hàng trận ngôn.” (mấy chương trước trận ngôn không gian là chữ “Hành” về sau raw lại đổi thành chữ Hàng nên mình để vậy luôn!)
Vân tộc Thánh Tổ hiểu được, Lục Phiên đây là đang muốn kéo dài thời gian.
Thánh Tổ đạo binh không ngăn cản được quy tắc quá lâu.
Mà khi mất đi Đế Binh thủ hộ, bọn hắn cũng sẽ không dám đặt chân vào Minh Thổ cùng Thiên Môn có cổ đế khí tức.
“Chớ có để ý tới hắn, công kích trực tiếp Minh Thổ cùng Thiên Môn!”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận