Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 486: Nữ hài tử phải có tính tốt (2)

Người dịch: Duy Cường
Một luồng năng lượng kinh khủng đột ngột nổ tung, trên không trung mơ hồ có tiếng vang truyền ra, âm thanh chấn động bầu trời.
Một luồng gợn sóng giống như thủy triều, cuồn cuộn hướng về phía dưới chân núi lan tràn.
Sắc mặt của Mặc Củ bỗng nhiên đại biến.
Tiết Đào cũng phát ra tiếng gầm thét, mũi thương chỉ thẳng lên bầu trời.
Đông!
Cảm giác áp bách kinh khủng hạ xuống, dường như một ngọn đại sơn nghiêng đổ, muốn đè nát tất cả mọi người dưới chân núi.
Bỗng nhiên.
Một luồng kiếm khí quét tới, giống như trong đêm tới chợt xuất hiện một tia sáng, không ngừng hướng về phía trước, muốn đem màn đêm chém làm hai nửa, chém luồng khí thế kinh khủng đang đè ép tới thành mảnh vụn.
Cảnh Việt nắm Cảnh Thiên kiếm, từ dưới lên trên, tựa như đang dùng sức người đối diện với ngàn vạn thủy triều, muốn đi ngược dòng nước, mạnh mẽ đâm ra một kiếm.
Kiếm ý nổ tung.
Trong lúc nhất thời, Đạm Đài Huyền cùng với rất nhiều Huyền Vũ vệ đột nhiên cảm thấy khí thế áp bách đang đè ép tới, chợt tiêu tán không còn một chút tăm tích.
Thân ảnh của Nhiếp Trường Khanh hạ xuống bên người Cảnh Việt, tay cầm Trảm Long, hướng về không trung bổ ra một đao.
Cùng với kiếm khí của Cảnh Việt giao thoa lẫn nhau.
Khí thế của Nguyên Anh cảnh đang phủ xuống, lập tức bị chém nát, tiêu tán giữa thiên địa.
Trên bầu trời.
Hai đầu lông mày của Lôi Lưu Thủy nhăn lại.
“Đệ tử của Bạch Ngọc Kinh. . .”
Trong ánh mắt của hắn lóe lên một vẻ kiêng kỵ.
Mặc dù Bạch Ngọc Kinh đã quy ẩn, thế nhưng, hắn cũng không dám tùy ý xuất thủ với đệ tử của Bạch Ngọc Kinh, những người này không thể động, cho nên hắn không tiếp tục phóng thích khí thế, tán đi áp lực.
Hắn nhìn về phía Trúc Lung đang xếp bằng ngồi trên tảng đá xanh, nở nụ cười:“Cô nương, có nguyện ý vào liên minh của ta hay không?”
Trúc Lung ngồi yên, hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài hơi khẽ rung động một chút.
Sau một hồi lâu.
Môi đào khẽ mở, thốt ra một chữ
“Lăn.”
Âm thanh trong trẻo, như ngọc rớt mâm vàng, nhưng lại làm cho sắc mặt của Lôi Lưu Thủy đột nhiên cứng đờ, phảng phất trên mặt vừa bị người ta đánh cho một cái tát vang dội.
Nguyên Anh cảnh ở xung quanh, sắc mặt cũng hiện lên vẻ quái dị, thiếu nữ này… Quá ngông cuồng!
Có thể giết được Nam Càng Phong, thực lực quả thực không hề yếu, nhưng mà… Lôi Lưu Thủy như muốn giết Nam Càng Phong cũng không hề khó khăn.
Huống hồ, ở đây có đến hai mươi bảy vị Nguyên Anh, chẳng lẽ nàng không hề sợ hãi hay sao?
Chung quanh Bất Chu phong, từng bóng người lần lượt tìm tới, tụ tập ở xa xa ngắm nhìn thế cục trên đỉnh núi.
Hai mươi bảy vị cường giả trôi nổi trên không, bức bách một thiếu nữ…
“Khi dễ Ngũ Hoàng không người?”
Âm thanh lạnh lẽo mà bá đạo vang lên.
Kèm theo đó là ma khí đen kịt phun trào.
Bá Vương tới.
Toàn thân khoác áo giáp màu đen, ánh mắt sắc bén, tay cầm cự thuẫn, từng bước một hướng về đỉnh núi tiến lên.
Theo bước chân của hắn, tinh khí thần cũng càng ngày càng mạnh mẽ, khí huyết quay cuồng, xương sống lưng như Cự Long đang âm thầm gào thét.
Thực lực của Bá Vương lại tăng lên, đã triệt để củng cố cảnh giới thất cực Thiên Tỏa.
Bên cạnh Bá Vương, Tư Mã Thanh Sam trên lưng mang theo rương sách, chậm rãi bước đi, thân hình tiêu sái ung dung, hầu như gió xuân thổi tới.
Ánh mắt của các cường giả Nguyên Anh trên bầu trời, đều tập trung vào trên thân của Bá Vương.
Tầm mắt hơi ngưng tụ.
Hạng Thiếu Vân… Kẻ đã giết chết Chu Hải Sinh…
“Nam tông chủ, ngươi đi ngăn cản Hạng Thiếu Vân, có thể làm được hay không?”
Lôi Lưu Thủy hướng về Nam Đấu sơn Tông chủ, lên tiếng nói.
Ánh mắt của Tông chủ Nam Đấu sơn hơi híp lại.
Trong lòng phẫn nộ đồng thời có chút bi thương, địa vị của Nam Đấu sơn đã thấp đến mức bị người tùy ý sai khiến.
Mặc dù trong nội tâm không vui, nhưng hắn cũng không có từ chối, hiện tại làm mất mặt Lôi Lưu Thủy đối với hắn không có chút chỗ tốt nào.
Cho nên, thân thể của hắn lướt ngang, trôi về hướng Bá Vương.
Bá Vương cất bước tiến lên, sau đó, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, hắn sải bước phóng chạy, thân thể như một tia sáng màu đen lao tới.
Oanh!
Một cước đạp xuống, núi đá vỡ nát.
Ma khí ngập trời, tựa như một tôn ma đầu đang gào thét.
Xông về Nam Đấu sơn Tông chủ.
Tư Mã Thanh Sam điềm đạm mỉm cười, hắn dừng lại giữa sườn núi, tìm một khối đá xanh bằng phẳng, ngồi xếp bằng.
“Bá Vương, tiểu sinh giúp ngươi một tay.”
Tư Mã Thanh Sam cười nói.
Sau đó, hắn cầm bút, một tờ giấy trắng trôi nổi trước người, dùng linh khí làm mực, bắt đầu vẽ tranh.
Đầu bút rơi vào trên giấy, đi đi về về, dần dần trên đó hiện lên một hình ảnh rất kỳ lạ.
Nam Đấu sơn Tông chủ vốn dĩ trong lòng đang tràn đầy sát khí, Thái Thượng trưởng lão của bản môn thân tử đạo tiêu, làm cho địa vị của Nam Đấu sơn bị suy yếu.
Hạng Thiếu Vân vốn chỉ là tu hành giả Kim Đan, còn thư sinh kia, đồng dạng cũng là Kim Đan cảnh.
Bản thân hắn một là một cường giả Nguyên Anh tiểu thành, chẳng lẽ sẽ bị hai tên tiểu bối Kim Đan ngăn chặn?
Đúng là Bá Vương đã giết chết Chu Hải Sinh.
Thế nhưng, hắn cùng với Chu Hải Sinh không giống nhau, hắn đang vào độ tuổi tráng niên, Chu Hải Sinh lúc đó đã gần đất xa trời, khí huyết suy kiệt, mặc dù tu vi cao thâm, nhưng có thể phát huy được mấy phần thực lực cũng không ai nói rõ được.
Oanh!
Nam Đấu sơn Tông chủ phất tay áo, một luồng linh khí lao ra, như một dải lụa trải ra trên không trung, mỹ lệ nhưng lại nguy hiểm tột cùng, luồng linh khí va chạm vào trên tấm chắn của Bá Vương, cả người cả thuẫn bị đánh bay ngược trở lại, nện trên mặt đất.
Tuy nhiên, ngay lúc Nam Đấu sơn Tông chủ muốn thừa thắng xông lên, triệt để trấn áp Bá Vương.
Trong hư không, một tảng đá lớn do nước mực vẽ thành từ đằng xa gào thét đập tới.
“Hừ! Điêu trùng tiểu kỹ!”
Nam Đấu sơn Tông chủ vung quyền, tiện tay đánh nát tảng đá này.
Phía dưới.
Sắc mặt của Tư Mã Thanh Sam cực kỳ nghiêm túc.
Vận bút như bay.
Ngòi bút quét qua.
Lại có một ngọn núi từ trong bức họa bay ra, hướng về phía Nam Đấu sơn Tông chủ đập tới.
Nâng bút, dời núi.
Bá Vương bị nện xuống đất, thân hình lại lần nữa đứng lên, dưới chân như có lò xo, nhanh chóng lao tới chiến trường, áo giáp trên người phát ra hào quang lập lòe, vô số ma khí bao quanh trên thân thể, cùng với Nam Đấu sơn Tông chủ một lần nữa xáp lại gần nhau.
Tư Mã Thanh Sam nở một nụ cười.
Hắn cùng với Bá Vương hợp sức, đã triệt để ngăn cản được vị cường giả Nguyên Anh này.
Trong Cửu Ngục bí cảnh, Tư Mã Thanh Sam đã điệu thấp rất lâu.
Thế nhưng, điệu thấp không có nghĩa là thực lực yếu kém…
Ánh mắt của hắn sáng lên, vô số tia mực xoay tròn xung quanh thân thể.
Hắn cầm bút, tung hoành ngang dọc trên giấy trắng, đang vẽ một bức Sáng Thế đồ.
Đây cũng là bức họa mà hắn sở trường nhất.
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, vị Nam Đấu sơn Tông chủ có cảm giác như đang đưa thân vào trong một hoàn cảnh cực kỳ khủng bố, không gian đứt gãy, trời sập đất nứt.
Hắn thấy trên không trung, bầu trời bị nứt ra một khe hở, vô số đất đai từ trong khe hở sụp xuống, dòng nước gào thét như đại dương đang trong cơn sóng thần, từng mảng núi cao sụp đổ, cảnh tượng như thế giới đang tiến đến những giây phút cuối cùng.
Đây là cái gì?
Sắc mặt của vị Tông chủ Nam Đấu sơn biến đổi.
Mà lúc này, thừa dịp hắn ngây người, Bá Vương lao xuống.
Tấm chắn quét ngang, hung hăng đập vào trên mặt của vị cường giả Nguyên Anh cảnh này, làm cho thân thể của hắn bay ngược về phía sau.
Nhìn thấy một vị Nguyên Anh cảnh bị đập rơi xuống đất, bầu không khí toàn trường bỗng nhiên rơi vào trong tĩnh mịch.
Trên bầu trời.
Lôi Lưu Thủy nhíu mày, “Phế vật.”
Một vị tiểu thành Nguyên Anh cảnh, thế mà bị hai tên tiểu bối Kim Đan cảnh áp chế.
Nhưng mà, thời điểm này, đây cũng không phải là thứ mà Lôi Lưu Thủy quan tâm.
Hắn nhìn về phía Trúc Lung.
“Lăn.”
Trúc Lung từ trên tảng đá đứng thẳng lên, nói.
Lời nói của Lôi Lưu Thủy còn chưa ra khỏi miệng, lập tức bị nghẹn trong cổ họng.
Sau đó, hắn giận quá thành cười.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trúc Lung, đặc biệt là hai con mắt đang nhắm chặt của nàng, trên gương mặt hiện lên vẻ tham lam không hề che giấu.
Ánh mắt của hắn bắt đầu lưu chuyển, trong đáy mắt dường như có sấm sét hiện lên.
Đây là tuyệt kỹ đồng thuật của hắn, Thiên Lôi đồng tử!
“Liên minh này, ngươi không vào cũng phải vào!”
Lôi Lưu Thủy nói.
Thanh âm của hắn nổ vang trong hư không, sắc trời biến đổi, mây đen kéo tới, cảnh tượng phảng phất như mạt thế, nhân gian đang chuẩn bị nghênh đón lôi phạt tẩy rửa hết tất cả tội nghiệt trên đời.
Từng vị cường giả Nguyên Anh cũng thi nhau tỏa ra khí thế, trong lúc nhất thời gió nổi mây phun.
Sau lưng Trúc Lung, Thanh Long cũng gào lên.
Thân hình uốn lượn bay vào không trung.
Nhưng mà. . .
Một vị cao thủ Nguyên Anh cảnh đại thành, thân hình già nua, trên mặt mỉm cười, chắp hai tay sau lưng cất bước đi ra, ngăn cản Thanh Long.
Hai mươi bốn vị Nguyên Anh còn lại, dồn dập phóng thích uy áp, muốn cùng với Lôi Lưu Thủy, đồng thời trấn áp Trúc Lung.
Bất Chu phong, trên tảng đá.
Trúc Lung tay nắm sáo trúc, hàng mi dài hơi rung động.
“Ngươi, uy hiếp ta?”
Trúc Lung thản nhiên nói.
Lời nói hạ xuống.
Trúc Lung giơ tay lên, ngón tay thon dài chỉ về phía vị Nguyên Anh cảnh đại thành đang ngăn cản Thanh Long.
Một tia sáng màu ngà sữa ẩn chứa sức mạnh hỗn độn cấp tốc bắn ra.
Bành!
Một tiếng nổ trầm đục vang lên.
Vị tu hành giả Nguyên Anh cảnh đại thành còn chưa kịp phản ứng, mi tâm đã bị tia sáng đâm thủng, tạo thành một lỗ máu.
Một tôn Nguyên Anh lớn bằng lòng bàn tay, trên gương mặt mang theo vẻ hoảng hốt từ đỉnh đầu của vị tu hành giả này bay ra.
Nhưng mà. . .
Trên mi tâm của tôn Nguyên Anh này cũng đồng dạng có một lỗ thủng.
Linh thức, linh hồn bắt đầu tan rã… Hóa thành từng luồng năng lượng bản nguyên, bắt đầu tẩm bổ lại thiên địa.
Thanh Long vốn đang đối diện với vị Nguyên Anh cảnh đại thành, trên gương mặt triển lộ vẻ hung thần ác sát, đột nhiên ngơ ngác giống như bị người bóp chặt yết hầu.
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng khiếp sợ, thế nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ bình tĩnh cùng thong dong.
“Cha nói rất đúng, nữ hài tử tính tình phải mềm mỏng dịu dàng.”
Trong miệng của Trúc Lung thầm thì, sau đó, lại lần nữa giơ tay lên, lần này chỉ về hướng Lôi Lưu Thủy.
Khuôn mặt hơi ngước lên, mi mắt hơi rung động.
“Cho nên, giống như cha vậy. . .”
“Giết sạch các ngươi, sẽ không có ai biết rõ tính tình ta không tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận