Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 232: Đạm Đài Huyền dường như có rất nhiều nhược điểm. . . (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Gió lạnh lẽo, tuyết tung bay.
Thời tiết ngày càng lạnh giá, nhiệt độ ngày càng thấp, tuyết cũng càng lúc càng lớn hơn.
Giang Li nhìn chằm chằm vào Hắc Long ở trong hồ nước phía xa, đó là một con thú cực kì đáng sợ, dù cho là chỉ nhìn qua một chút nhưng cũng cảm thấy nỗi khiếp sợ đến tận trong linh hồn.
Toàn thân nó được bao bọc bởi một lớp vảy kiên cố, móng vuốt sắc bén của nó khẽ đưa ra đập nhẹ lên thành bờ hồ, mặt đất rắn chắc nơi bờ hồ ở dưới móng vuốt của Hắc Long lại mềm nhũn như đậu hũ.
Dường như nó chỉ cần đụng nhẹ một cái cũng có thể làm tan vỡ nơi đây.
Vũ Văn Tú đứng yên bên cạnh Hắc Long, long bào của hắn bay phần phật, trên tóc còn dính tuyết trắng, hắn hung phấn đứng nhìn Giang Li.
“Hắc Long. . .”
Giang Li nhìn Hắc Long, còng tay còng chân của hắn rung động không ngừng.
“Đây là Hắc Long của Trẫm.”
Vũ Văn Tú nói.
Từng tia khói đen từ trong thân thể Hắc Long tuôn ra, chui vào trong cơ thể Vũ Văn Tú.
Giang Li chưa bao giờ thấy tình huống kì lạ như vậy, thế nhưng hiện tại đã là thời đại của tu hành giả, tình huống này cũng xem như là việc bình thường.
Dù sao, lúc đầu ở trên chiến trường Bắc Quận, đầu của Tây Nhung vương còn có thể bốc lửa, gà con cũng có thể biến Phượng Hoàng.
Một màn này đối với Giang Li mà nói, cũng không có gì kinh ngạc lắm.
Lão thái giám cúi đầu đứng ở một bên, không mở miệng, chưa từng nói một câu gì.
Những Hắc Long vệ đứng xung quanh bảo vệ an toàn cho Vũ Văn Tú lúc này có hang hái đứng xem.
Bọn hắn biết Giang Li, người này đã từng là thống soái huấn luyện Hắc Long vệ bọn hắn, tuy nhiên, từ khi bọn hắn được chọn làm Hắc Long vệ, thực lực cũng càng ngày càng mạnh hơn, sự kính sợ trong lòng bọn hắn đối với Giang Li cũng dần dần biến mất.
Bởi vì Giang Li cũng chưa từng vào trong Long Môn, vẫn là phàm nhân, mà bọn hắn, Hắc Long Thập Tam giáp, chính là. . . Tu hành giả.
Vũ Văn Tú cũng không tới gần Giang Li, chỉ đứng ở xa nhìn.
“Giang ái khanh a. . . Quốc sư chết ngươi biết không?”
Vũ Văn Tú nói.
Giang Li lập tức khẽ giật mình.
Phu tử chết trận tại Đông Dương quận, lúc ấy hắn đang ở trong địa lao, thông tin không có truyền đến nên không biết được.
Bây giờ, chính miệng Vũ Văn Tú nói ra, Giang Li mới biết được tin tức này.
Cả người hắn giống như bị đông cứng tại chỗ.
“Đều nói trong có Khổng Tu, ngoài có Giang Li, Đại Chu không cần lo. . . Thế nhưng bây giờ các ngươi hãy nhìn xem, quốc sư thì đã chết, Giang Li lại muốn quy điền, Đại Chu ta sắp sụp đổ sao?”
Vũ Văn Tú đau lòng nhức óc, nói.
“Giang ái khanh a. . . Nếu người tiếp tục phụ tá trẫm thì tốt rồi, Đạm Đài lão tặc tự lập Đại Huyền quốc, Hạng Thiếu Vân cũng tự lập Tây Lương quốc, hai nước suất đại quân, hô hào khẩu hiệu thảo phạt Đại Chu, trẫm. . . Cần ngươi a.”
Vũ Văn Tú nhìn Giang Li, nói.
Sắc mặt Giang Li lại rất bình tĩnh.
Hắn vẫn đang bi thương vì tin tức phu tử qua đời.
Hắn hết sức kính nể phu tử, mặc dù hắn chỉ gặp phu tử ở Đế Kinh vài lần, thế nhưng, hắn biết quốc sư Khổng Tu đã nhiều lần cứu Đại Chu trong những thời khắc nguy nan, phu tử dùng chỉ dùng sức mạnh của mình đã ép toàn bộ thiên hạ thở không nổi, nhân vật mạnh mẽ như vậy ai mà không kính nể.
“Đáng tiếc, đáng tiếc. . .”
Giang Li thở dài.
“Bệ hạ, thảo dân đã cởi giáp quy điền.”
Giang Li nói.
“Trẫm không cho ngươi quy điền, thì ngươi không được quy điền!”
Vũ Văn Tú quát lên.
Bầu không khí trong Ngự Hoa viên lập tức trở nên nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận