Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1012: Từ nay về sau thiên hạ không còn Nhân Hoàng (2)

1694 chữ
Trúc Lung nhắm mắt lại, hàng lông mi dài khẽ run, khuôn mặt sạch sẽ của nàng hơi ngước lên “Áp lực vẫn chưa tản đi, mơ hồ dường như còn có lực lượng khủng bố đáng sợ nào đó đang chú ý tới chúng ta..”
Tư Mã Thanh Sam cũng nói.
Bản thân là Huyền Tiên, tâm thần của hắn có thể tiếp xúc với thiên đạo, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ đang sống lại.
Mọi người vốn tưởng rằng lần này trận chiến đấu chinh phạt bạo quân có thể kết thúc dễ dàng.
Hiện tại xem ra chuyện này cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng.
Ram…
Giữa trời đất bỗng nhiên nổi lên một cơn gió.
Con gió gào thét, thổi bay sạch sẽ cát bụi trong hố sâu.
Hố sâu đó chính là chiếc hố mà Đạm Đài Mạc Kiệt chống đỡ tám dòng ánh sáng khí vận. Chiếc hố sâu khổng lồ này được tạo thành chờ nước mưa tích tụ, sau này sẽ trở thành một cái hồ
nước lớn.
Nhưng hiện giờ nó vẫn chỉ là hố sâu.
Trong hố sâu bất ngờ xuất hiện một tia sáng vàng.
Đồng tử của Bá Vương, Đường Nhất Mặc và các cường giả Huyền Tiên đều ngưng tụ, tập trung nhìn vào trung tâm hố sâu, họ nhìn thấy được một giọt máu màu vàng đang bay lơ lửng.
Trong giọt máu màu vàng này phóng thích ra một năng lượng sức mạnh khổng lồ đến cực điểm. “Đây là cái gì?!
Bá Vương hỏi rất cẩn thận.
“Một giọt máu?”
“Là máu của bạo quân Đạm Đài Mạc Kiệt sao?”
Nhiếp Trường Khanh cũng nhíu mày.
Đột nhiên, bọn họ cảm giác được linh hồn rung động giống như có một tồn tại mạnh mẽ nào đó vừa quét qua nguyên thần của bọn họ.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy giọt máu màu vàng kia bắt đầu nhúc nhích vặn vẹo, không ngừng giãn nở
to lớn lên.
Ánh sáng màu vàng từng chút từng chút một tụ lại xung quanh giọt máu.
Cuối cùng…
Từ một giọt máu màu vàng kia bắt đầu nhân lên biến ra xương cốt, kinh mạch, da thịt…
Hóa thành một bóng người mơ hồ!
“Tái sinh từ một giọt máu?”
“Không thể nào, sao có thể như vậy? Đạm Đài Mạc Kiệt chỉ là Thánh Cảnh, Thánh Cảnh không có cách nào từ một giọt máu có thể tái sinh, đó là lực lượng chỉ ở cấp bậc Cổ Đế mới làm được!” Đây chẳng lẽ là nguồn gốc căn nguyên dẫn đến việc Đạm Đài Mạc Kiệt bạo ngược như vậy?”
Sắc mặt của từng vị Ngũ Hoàng Huyền Tiên đều rất nghiêm túc, trong đôi mắt đều ẩn chứa sự kinh ngạc.
Lúc này cho dù là Trúc Lung cũng có biểu hiện nghiêm túc quan sát.
Cuối cùng, bóng người mơ hồ dần dần rõ ràng, từ một giọt máu chuyển hóa thành bóng người mờ ảo rồi dần dần trở nên rõ ràng.
Một lần nữa hóa thành bộ dáng của Đạm Đài Mạc Kiệt.
Đôi mắt của Đạm Đài Mạc Kiệt vẫn đang nhắm nghiền, thân thể trôi nổi tự do trong hố sâu, tư thế nằm ngửa như một cái xác ướp.
Đột nhiên, xác ướp mở mắt.
Hai mắt hắn giống như chứa đầy chất lỏng màu vàng đang không ngừng chảy xuôi xuống!
Một luồng khí vô hình, lấy nơi này làm trung tâm lan toả ra bốn phía.
Trên mặt nước rộng lớn đột nhiên nổi lên sóng lớn, từng đợt sóng lớn cuồn cuộn, mạnh mẽ va chạm vỗ vào hòn đảo.
Hòn đảo thần tiên mơ hồ, tràn ngập tiên khí lượn lờ.
Trong lúc con cá voi lớn chìm xuống nổi lên còn thoáng nghe được tiếng gầm của quái thú khổng
lồ.
Trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Trước giờ Lục Phiên luôn duy trì tư thế lười biếng cuối cùng lúc này cũng ngồi thẳng người dậy, đôi mắt hắn tập trung, thần sắc trên mặt nghiêm túc.
Bàn cờ trước mặt hắn tản ra ánh sáng nhạt.
Hắn không ngờ Đạm Đài Huyền lại đích thân đi ra từ Minh Thổ, liều mạng nhận lấy hậu quả bị khí vận cắn trả, tước đi phần khí vận nhân tộc cuối cùng trên người của Đạm Đài Mạc Kiệt.
“Thật đúng là Đạm Đài Huyền, quả nhiên tính nết hắn vẫn là như vậy”.
Những ngón tay khẽ gõ lên trên thành xe lăn.
“Đã đến rồi thì vào đảo đi”.
Hắn giơ tay lên, vạt áo trắng tung bay, ống tay áo phất phơ nhẹ nhàng theo chiều gió.
Ngay lập tức, màn sương mù dày đặc mơ hồ trên tiên đảo bắt đầu tiêu tán đi, dần dần hiện ra một con đường quanh co.
Nước biển từ từ bị bốc hơi.
Một con quái vật Địa Ngục khổng lồ mờ hồ hiện ra trong tầm mắt.
Quái vật Địa Ngục run rẩy lẩy bẩy, nó bước đi từng bước từng bước, không dám quá huyênh hoang. Trên đỉnh đầu quái vật Địa Ngục, Đạm Đài Huyền đang ngồi khoanh chân
Nhìn thấy hòn đảo giữa hồ, hắn nhảy xuống đi tới lầu các Bạch Ngọc Kinh. “Không hổ là Lục thiếu chủ, vẫn thần bí khó lường như trước”.
Đạm Đài Huyền vui vẻ hào nhã cười nói.
Hán quay – đầu liếc nhìn quái vật Địa Ngục định để quái vật này ở ngoài đảo chờ, nhưng lại không ngờ quái vật Địa Ngục không cần hắn dặn dò đã rất tự giác đứng ở ngoài đảo, không dám nhúc nhích.
Giống như nó gặp phải một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.
Đạm Đài Huyền hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Trên đảo giữa hồ có Lục Phiên, sức mạnh thần dị của Lục thiếu chủ khiến cho ngay cả tuyệt thế hung thú này cũng phải vô cùng sợ hãi.
Hắn đi tới lầu các
Vẫn như mọi khi có một làn gió mát thổi qua.
“Lên đảo có chuyện gì vậy?”
Lục Phiên nhìn Đạm Đài Huyền nở nụ cười, rót cho hắn một chén Thiên Tiên tửu.
“Uống đi, nó có thể khôi phục thương thế và căn cơ ngươi khi ngươi đã tước đi khí vận nhân tộc của Đạm Đài Mạc Kiệt”.
“Đa tạ Lục thiếu chủ”
Đạm Đài Huyền cười to, cũng không khách khí, không xấu hổ ngượng ngùng, cầm chén rượu lên một ngụm uống cạn.
Thiên Tiên tửu vừa vào cổ họng đã khiến sắc mặt hắn đăng tái nhợt trở nên tốt hơn rất nhiều.
“Lần này đến đây là có chuyện gì?”
Tầm mắt Lục Phiên rơi vào trên bàn cờ, từ cảm giác của hắn tự nhiên là phát hiện tất cả mọi chuyện xảy ra trong đế kinh.
Sau khi Đạm Đài Mạc Kiệt chết, bộ mặt thật sự của giọt máu màu vàng cũng lộ ra.
Tái sinh từ một giọt máu không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là là phương pháp của Cổ Đế.
Quả nhiên máu vàng này là thủ đoạn của các Cổ Chi Đại Đế.
“Họ làm thế để làm gì?”
“Chiếm lĩnh Ngũ Hoàng?”
Thành thật mà nói, nếu không có Lục Phiên âm thầm bố trí, âm thầm tính kế…
Đạm Đài Mạc Kiệt có máu vàng hỗ trợ thật sự có thể dễ dàng chiếm giữ toàn bộ Ngũ Hoàng.
Huyết Đế có vốn để làm được như thế.
Bởi vì bản thân Đạm Đài Mạc Kiệt là Nhân Hoàng, khí vận trên người hắn rất khó bị tước đoạt, cơ bản là đứng ở thế vô địch.
Chính là thiên mệnh chi tử chân chính.
Đáng tiếc, Lục Phiên không thể để Đạm Đài Mạc Kiệt làm loạn như vậy.
Ngũ Hoàng đi từ thấp yếu võ công, đến trung võ công, rồi đến cao võ công…
Lục Phiên đã tốn quá nhiều tâm huyết.
Đương nhiên, Lục Phiên cũng tò mò quan sát Đạm Đài Huyền, hắn không rõ Đạm Đài Huyền xuất hiện ở đây là có mục đích gì.
Muốn hắn ra tay cứu Đạm Đài Mạc Kiệt sao?
Tuy nhiên, Lục Phiên cảm thấy khả năng này không lớn.
15:19
Đạm Đài Huyền ngồi đối diện Lục Phiên, hắn liếc nhìn bàn cờ Linh Áp, không hiểu sao trong lòng chấn động.
Hắn bây giờ chính là cấp bậc Huyền Tiên, thực lực mạnh mẽ, có thể nói là đứng ở vị trí đỉnh phong bên trong Cửu Trọng Thiên.
Thế nhưng, hắn mới chỉ liếc mắt nhìn ván cờ trên bàn cờ Linh Áp, hắn lại có một loại cảm giác tâm linh bị chấn động.
Hắn thu hồi lại tâm trí.
Đạm Đài Huyền nhìn về phía Lục Phiên.
“Lục thiếu chủ, ban đầu Lục thiếu chủ lấy hắc long làm nền tảng cơ sở, hóa long khí, dựa vào long khí lập ra Đại Huyền Thần triều, sinh ra Nhân Hoàng…
Có thể nói, Nhân Hoàng là tín ngưỡng và là biểu tượng cho nhân tộc..”
Đạm Đài Huyền chậm rãi nói, trong mắt mang theo một chút hoài niệm.
Hàng trăm năm đã trôi qua Đại Huyền Thần triều đã không còn là Đại Huyền Thần triều trước đây, ngày nay nó gặp phải bạo quân tẩy lễ mà gần như sụp đổ.
Đúng là có loại cảm giác cảnh còn người mất, thương hải tang điền.
“Ngươi không phải đến cầu ta cứu Đạm Đài Mạc Kiệt sao?”
Lục Phiên tò mò hỏi.
Đạm Đài Huyền lắc đầu: “Nhân quả tự có báo ứng, nghiệt chướng kia đều do chính hắn làm ra thì tự hắn phải gánh vác, tiến vào Minh thổ, chôn mình sâu xuống đáy bể khổ tự trải qua kiếp nạn.
Nhưng mà…Đạm Đài Mạc Kiệt có tội nhưng Nhân Hoàng vô tội..”
Bạn cần đăng nhập để bình luận