Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 173: Quân đội tu hành giả (2)

Dịch: Mèo rừng
Tên thủ vệ bị bắn bay ngược trở lại, đè vào tên thủ vệ ở phía sau lưng, ầm ầm gục ngã.
Nam Phủ quân đội mũ rộng vành, dồn dập hội tụ ở bên cạnh xe ngựa.
“Rút lui.”
Đường Nhất Mặc lời ít ý nhiều.
Mục đích của bọn hắn là lao ra khỏi Đế Kinh.
Không phải dây dưa cùng với thủ quân ở trên đường dài, dây dưa càng lâu, càng để tình thế của bọn hắn trở nên bất lợi.
Tu hành giả Nam Phủ quân là người, không phải những con quái vật ở Bạch Ngọc Kinh kia.
Linh khí cũng có lúc sẽ khô kiệt.
Cho nên, Đường Nhất Mặc chuẩn bị cưỡng ép phá thành.
Chỉ có phá thành, mới có thể rời khỏi.
Thủ quân Đế Kinh kêu giết mà tới, lưỡi đao lạnh lẽo trong tay chợt tỏa ra hàn mang lấp lánh ở bên dưới đêm mưa.
Thứ mà Đường Nhất Mặc để ý, cũng không phải những người này, mà là những Hắc Long vệ ở xung quanh nóc nhà, những tên Hắc Long vệ này tựa như một con rắn độc chờ người mà cắn, rình mò lấy thời cơ.
Âm thanh ngựa hí vang lên.
Một vị Nam Phủ quân siết chặt dây cương lại, khiến cho con ngựa bắt đầu di chuyển.
Đường Nhất Mặc ngăn đường lui lại, một người đối mặt với thủ quân đang xung phong mà đến.
“Giết!”
Âm thanh bén nhọn của lão thái giám vang lên.
Cây dù trong tay bị hắn vứt bỏ, rồi vung phất trần, lao vụt ra.
Lão thái giám được linh khí, nên thực lực tăng lên rất nhiều.
Phối hợp với Hắc Long vệ ở xung quanh, cùng nhau ngăn cản Đường Nhất Mặc lại.
Đường Nhất Mặc thì khóa chặt lão thái giám.
Hắc Long vệ ở xung quanh nóc nhà cũng động, dồn dập nhảy xuống từ trên đấy, sau lưng mỗi người đều vác Ly Đao.
Đây là lần va chạm đầu tiên giữa Nam Phủ quân cùng Hắc Long vệ, đồng thời cũng là hai nhánh quân đội tu hành giả đương thời đầu tiên đối đầu với nhau.
Tiếng leng keng vang lên!
Hắc Long vệ đồng loạt rút Ly Đao ra.
Theo đó là linh khí bùng nổ thật lâu mới dứt.
Thanh âm lấn át cả sấm sét trên bầu trời, ánh đao sáng chói cùng lóa mắt.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên về tới lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Đường cong trong con ngươi của hắn chợt nhảy lên, có chút hăng hái nhìn xem.
Trong mắt hắn, cảnh tượng đang dần xa xôi hơn, rồi hiện ra trận huyết chiến ở bên dưới cơn mưa đêm tại phố dài Đế Kinh.
Đây là hai nhánh quân đội tu hành giả đầu tiên giao phong với nhau, cho nên Lục Phiên mới càng có thêm hứng thú.
Hắc Long vệ cùng Nam Phủ quân.
Hắc Long vệ do Giang Li huấn luyện, Khổng Nam Phi phụ trợ, dùng phương thức quân đội để rèn luyện, dựa theo sự lý giải của Lục Phiên, cái này khá tương tự với lính đặc chủng.
Mà Nam Phủ quân, mặc dù cũng là quân đội, thế nhưng lại dùng phương thức tu hành của Đường Nhất Mặc, đây giống với tu hành tán nhân hơn, dĩ nhiên, bởi vì bản thân bọn hắn là quân binh, cho nên cũng mang theo đặc tính quân đội.
Vốn dĩ Lục Phiên không có quá nhiều hứng thú với cuộc chiến này.
Bởi vì đây là một cuộc chiến để cho Đường Hiển Sinh đào vong.
Đường Hiển Sinh hố Giang Li xong thì bèn chạy.
Thế nhưng chạy được hay không, khó mà nói.
Mà trận chiến quân đội tu hành giả này, có cho Lục Phiên một ít kinh hỉ.
“Thật thú vị, mặc dù chỉ là tu hành giả nhất, nhị đoạn Khí Đan cảnh, thế nhưng… Bởi vì là quân đội, nên khí thế khi chiến đấu, lại cực kỳ mạnh mẽ.”
Chiến đấu dưới đêm mưa, tràn ngập mùi huyết tinh.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, một tay chống cằm, một tay bưng lấy chén rượu thanh đồng.
Hắn quan sát trận chiến.
“Khí thế quân đội có khả năng hợp thành một thể, cũng có thể bộc phát ra áp bách giống với linh áp, đánh vào thần tâm…”
Khóe miệng Lục Phiên có hơi cong lên.
“Thú vị, một vị cửu đoạn Khí Đan, thì quân đội bình thường muốn vây giết được, phải cần đến ít nhất tám ngàn đến một vạn người thì đã có thể.”
“Nhưng nếu một vị cửu đoạn Khí Đan bị lọt vào vòng vây giết của Nam Phủ quân, thì chỉ cần hai ba mươi người là đủ.”
“So với Nam Phủ quân thì Hắc Long vệ mạnh hơn một chút, nếu như bị Ly Đao do Giang Li sáng tạo tiếp cận được, thì chỉ cần một nhát chém thôi là đã có thể lấy đầu địch nhân, nhân số cũng ít hơn.”
“Khó trách vì sao lại nói, Long Môn xuất sẽ cải biến thế cục thiên hạ, quân đội kiểu như Hắc Long vệ cùng Nam Phủ quân, nếu không phải đối đầu trực diện với tu hành giả, thì khi đối phó với quân đội bình thường, quả thực là y hệt một cây đao cắt gọt tờ giấy.”
Lục Phiên uống một ngụm rượu mơ, nói.
Giang Li bị vây giết bởi mười vạn đại quân Nam Quân liên hợp với đại quân Bắc Quận, nhưng có thể thoát vây ở trong tuyệt cảnh, e là dựa vào Hắc Long vệ.
. . .
Bắc Quận.
Bên trong vô danh sơn cốc.
Ngoài sơn cốc, có binh mã hội tụ lại, đen nghịt như kiến.
Đường Bạch Vân cưỡi bạch mã, mặc giáp bạc, nhìn chằm chằm vào cái sơn cốc đen kịt kia.
Giang Li cùng với quân đội hơn năm ngàn người còn sót lại đều đang ẩn trốn ở bên trong cái sơn cốc kia.
Tuy nhiên, cửa vào sơn cốc, mặc dù bọn hắn đã xung phong rất nhiều lần nhưng vẫn không tài nào đột phá được.
“Dưới trướng Giang Li có nhánh quân giáp đen, gọi là Hắc Long vệ, đều được tổ kiến bởi tu hành giả, chiến lực cao cường, giữ vững lấy cửa ải sơn cốc kia, quân đội chúng ta e là khó mà đột phá nổi.”
Một vị võ tướng chắp tay, nói.
“Ở một bên khác của sơn cốc chính là đại quân Bắc Quận… Giang Li trốn không thoát, nhưng mà, tên Đạm Đài Huyền này cũng rất cẩn thận, chậm chạp không chịu động thủ, hắn đang chờ đợi chúng ta đánh nhau tới lưỡng bại câu thương với Giang Li, rồi kiếm tiện nghi sao?”
Đường Bạch Vân nheo mắt lại.
“Cũng hoặc là, hắn đang e sợ, Giang Li chính là miếng mồi nhửdo chúng ta ném ra, sợ trong đấy có bẫy?”
“A… Đây nhất định là chủ ý của lão già Mặc Bắc Khánh kia.”
Con bạch mã dưới thân Đường Bạch Vân liên tục phát ra tiếng xuỵt có quy luật, sau đó hắn chợt dắt dây cương, ánh mắt hơi nheo lại.
“Đại công tử, có muốn xuất động Nam Phủ quân hay không?”
Một vị võ tướng chắp tay hỏi.
“Nam Phủ quân? Không, đây là át chủ bài, một con át chủ bài chuẩn bị cho Đạm Đài Huyền, Giang Li hiện đang trong tình thế chắc chắn phải chết, phương thức tác chiến của Nam Phủ quân không thể bại lộ được.”
Đường Bạch Vân nói.
Nói xong, hắn lại cảm khái một câu.
“Tu hành giả… quả nhiên là tồn tại có thể sáng tạo kỳ tích.”
Nếu không có Hắc Long vệ, chỉ có Giang Li cùng với tàn quân dưới tay hắn, căn bản không thủ được cửa ải này.
“Chúng ta không thể kéo dài thời gian quá lâu ở chỗ này được, phải phòng ngựa lão già Đạm Đài Huyền lén lút dò xét Long Môn, lệnh một người đi đại doanh Bắc Quận, hỏi xem rốt cuộc Đạm Đài Thái Thú muốn như thế nào?”
“Hắn tiến vào bằng một lối khác ở mặt bắc, Giang Li chắp cánh cũng khó thoát được, nhưng hắn lại chậm chạp không động binh, cái này không thể không nói.”
Bỗng nhiên.
Một vị võ tướng bước nhanh tới.
Chắp tay về phía Đường Bạch Vân, nói: “Đại công tử, man nhân Xi Lê tộc thiếu tế tự cầu kiến.”
Đường Bạch Vân căm ghét nhíu máy, khoát tay áo: “Không gặp.”
Tuy nhiên, hai mắt hắn chợt tỏa sáng.
“Không… Cho hắn vào đi, trong sơn cốc có nhiều chướng mộc, man nhân thích ứng với loại hoàn cảnh này nhất, hẳn là có không ít thủ đoạn, để xem bọn hắn có thể bức Giang Li ra không!”
Vị võ tướng kia nghe vậy, bèn có hơi do dự.
Nhưng mà, hắn vẫn lĩnh mệnh.
“Vâng.”
. . .
Đạm Đài Huyền đứng lặng ở trên một tảng đá lớn, gió đêm thổi làm cho lá cờ xí bay bồng bệnh.
“Hắc Long vệ do Giang Li bồi dưỡng, quân đội được xây dựng bởi tu hành giả, cơ hồ phá hủy quy tắc trong chiến tranh, một nhánh Hắc Long vệ, có thể ngăn cản ngàn quân.”
Đạm Đài Huyền cảm khái nói.
Quạt lông của Mặc Củ khẽ lay động, quần áo trên người bị gió đêm quét ngang.
“Chúa công, Giang Li có Hắc Long vệ, dưới trướng Đường Bạch Vân cũng có Nam Phủ quân… Cùng là quân đội tu hành giả, nhưng cho tới thời điểm hiện tại thì Nam Phủ quân vẫn chưa hề ra tay, rất hiển nhiên, Đường Bạch Vân không muốn cho chúng ta thấy được phương thức tác chiến của Nam Phủ quân, giữ lại ở phía sau để chuẩn bị cho chúng ta.”
“Giang Li chắc chắn phải chết, vì thế, hắn muốn giữ át chủ bài lại.”
“Giữ át chủ bài để âm chúng ta.”
Mặc Củ nói.
Đạm Đài Huyền khẽ vuốt cằm.
“Nam Quận có Nam Phủ quân, Giang Li có Hắc Long vệ, Tây Quận cũng có Long Môn, dùng tính nết của Bá Vương, không có khả năng không thành lập quân đội tu hành giả… Bắc Quận ta nhất định phải thành lập một nhánh mới được, bằng không, thiên hạ tranh đấu, thì Bắc Quận ta có cái vốn liếng gì để tranh?”
Nơi xa.
Có một thiết kỵ chạy vụt mà tới.
“Báo.”
“Đại quân Nam Quận lại phái một chi quân đội tấn công vào sơn cốc…”
Trinh thám nói.
“Ồ? Lại tấn công? Là xuất động Nam Phủ quân sao?” Áo bào đỏ lớn của Đạm Đài Huyền chợt xoay tròn, hỏi.
Trinh thám lắc đầu, cũng không nói là chi quân đội gì.
Đạm Đài Huyền nheo mắt lại.
Không phải Nam Phủ quân, chẳng lẽ Đường Bạch Vân còn dùng quân đội bình thường đi chịu chết?
Tên này là óc bã đậu sao?
“Không phải Nam Phủ quân… Vậy thì là quân đội gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận