Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 441: Hắn tự tay kết thúc thời đại của Bạch Ngọc Kinh. (1)

Dịch: ming ming
Cự Kình cõng lấy tiên đảo.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ, linh khí nồng nặc bao phủ, các cột nước Cự Kình phun ra, rơi xuống như những cơn mưa lớn, cầu vòng bảy sắc hiện ra như một cây cầu bắt ngang qua bầu trời.
Đẹp đến nỗi khiến người say đắm.
Nhưng cảnh tượng này cũng khiến cho lòng người hoảng sợ.
Bắc Lạc thành.
Bá tánh trong thành đều kinh sợ nhìn theo Cự Kình vẫy đuôi trên bầu trời cao, cùng với tiếng sấm nổ vang, từ từ rời khỏi Bắc Lạc thành.
Dân chúng trong lòng đều giật mình.
“Bạch Ngọc Kinh của chúng ta… Sao lại rời khỏi Bắc Lạc thành vậy?”
“Lục thiếu chủ đem Bạch Ngọc Kinh rời khỏi Bắc Lạc thành? Còn trở về nữa không?”
“Lục thiếu chủ đây là đưa cả Bạch Ngọc Kinh đi dạo phố?”

Rất nhiều người đều truyền tai nhau tin này, các bá tánh đều không biết Lục Phiên muốn làm gì, cái cảnh tượng hùng vĩ này, khiến cho mọi người kinh ngạc đồng thời cũng đem tới vô vàn sự tò mò.
Nhưng các tu hành giả trong Bắc Lạc thành cả người cùng nội tâm đều lạnh run lên.
Bọn hắn nhìn nhận sự việc rõ ràng hơn các bá tánh trong thành nhiều!
Lúc trước, khi Hồ Tâm đảo rời khỏi Bắc Lạc hồ treo lơ lửng trên không trung, bọn họ cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là Lục thiếu chủ muốn tạo dựng Bạch Ngọc Kinh thành một tiên đảo.
Nhưng, giờ đây…
Cự Kình từ đông tới, cõng cả hòn đảo rời khỏi Bắc Lạc…
Các tu hành giả trong Bắc Lạc thành lập tức hiểu ra, Lục Phiên đây là muốn đưa cả Bạch Ngọc Kinh rời khỏi Bắc Lạc thành.
La Thành vắt đao ngang hông, hắn ngẩng đầu, nhìn phần bụng trắng nõn của Cự Kình vắt ngang bầu trời, phía trên lưng của Cự Kình là Hồ Tâm đảo được nâng lên với cầu vòng bảy màu treo lơ lửng xung quanh.
Hồ Tâm đảo quen thuộc lúc trước, giờ đây đã cách hắn càng ngày càng xa.
La Thành bỗng cảm thấy trong tim mình như bị nghẹn lại, hắn đấm đấm ngực…
“Công tử, muốn rời khỏi Bắc Lạc thành sao?”
La Thành lẩm bẩm.
Một vị cường giả trong Long Huyết quân dường như đoán ra được gì đó, hét lớn.
“Thiếu chủ đưa Bạch Ngọc Kinh rời khỏi Bắc Lạc thành rồi.”
“Từ nay Bắc Lạc thành… Không còn Bạch Ngọc Kinh!”
Lời nói vừa dứt.
Bá tánh vốn đang còn ngơ ngác tò mò bỗng khựng lại.
Nhờ vào Bạch Ngọc Kinh, bá tánh trong thành Bắc Lạc đã nhận được vô số ích lợi và vinh dự.
Bọn họ tự hào là dân chúng của Bắc Lạc thành.
Cho dù là một cường giả tu hành từ ngoài tới, đối mặt với bọn họ cũng sẽ có phần kiêng dè.
Các bá tánh đều hiểu rất rõ, tất cả niềm vinh dự này đều là do trong Bắc Lạc thành có Bạch Ngọc Kinh, có vị Lục thiếu chủ áo trắng phất phơ ngồi trên xe lăn kia!
Nhưng mà, giờ đây, cả Bạch Ngọc Kinh và Lục thiếu chủ đều rời đi…
Các bá tánh đột nhiên khóc thét một tiếng.
Quỳ rạp xuống mặt đất.
Bọn họ hướng về phía hòn đảo trên Cự Kình kia quỳ bái, dập đầu…
“Lục thiếu chủ! Đừng đi mà, đừng rời khỏi Bắc Lạc!”
“Bắc Lạc không thể không có Bạch Ngọc Kinh, không thể không có Lục thiếu chủ a…”
“Thiếu chủ, ở lại đi, ở lại…”
Từng vị từng vị bá tánh đều khóc ròng rã.
Cảm xúc của các Long Huyết quân cũng rất phức tạp, nhưng bọn họ không biết phải biểu lộ cảm xúc của mình như thế nào.
Bọn họ không hiểu.
Tại sao Bạch Ngọc Kinh lại phải rời khỏi Bắc Lạc thành.
Cái Bạch Ngọc Kinh từng đem tới biết bao huy hoàng cho thành Bắc Lạc, mà giờ đây… Bạch Ngọc Kinh lại như một tiên đảo, cưỡi gió rời đi.
Rất nhiều người đều khó mà chấp nhận được chuyện này.
Các bá tánh đều ùa ra từ trong nhà, bọn họ hoang mang, bọn họ quỳ lạy, bọn họ van cầu.
Nhưng, Cự Kình vẫn từ từ đưa Bạch Ngọc Kinh trôi đi rời khỏi Bắc Lạc thành.
Bá tánh bắt đầu chạy theo, bọn họ men theo đường phố dài gần mười dặm của Bắc Lạc mà chạy.
Nhìn theo Cự Kình trên vòm trời cao kia, đuổi theo bên dưới.
“Mở cổng thành đi.”
La Thành đứng lặng trên đầu thành, giọng nói khàn lại.
Long Huyết quân lập tức mở toang cổng thành ra.
Từng người từng người chạy theo Cự Kình, ùa ra khỏi Bắc Lạc thành…
Chen chúc trên đỉnh núi Bắc Lạc.
Bọn họ trơ mắt dõi theo, nhìn Cự Kình đỡ lấy Hồ Tâm đảo, từ từ rời xa trong vầng thái dương đỏ ửng kia, trong lòng tự dưng có chút buồn bã.
Bọn họ hiểu rõ…
Từ hôm nay trở đi, Bắc Lạc… Không còn Bạch Ngọc Kinh nữa.

Trên lưng Bạch Ngọc Kinh, Hồ Tâm đảo.
Đôi mắt Lục Trường Không khẽ gợn sóng, hắn nhìn bá tánh đang đuổi theo bên dưới, thở dài.
“Tiểu tử ngươi, còn có uy vọng hơn thành chủ ta…”
Lục Trường Không nói.
Hắn biết, hắn không giữ được Lục Phiên, cho nên, hắn nhìn thoáng rồi.
Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y, tà áo trắng tung bay trong gió.
Đối với những bá tánh đuổi theo, đối với dân chúng khóc ròng đưa tiễn kia.
Tâm trạng của hắn, thật ra cũng có chút dao động.
Bạch Ngọc Kinh bảo hộ cho Bắc Lạc, đồng nghĩa với việc bảo hộ cho những bá tánh này.
Nếu như không có Bạch Ngọc Kinh , vốn là một trong sáu đại hộ thành của Đại Chu như Bắc Lạc thành, e là đã ngập trong lửa chiến và các cuộc xâm lăng.
Những bá tánh này, cũng sẽ trở thành những người dân lưu lạc khắp chốn.
Nhưng, giờ đây, bọn họ thậm chí được xưng tôn là những bình dân tôn quý nhất thiên hạ.
Chỉ bởi vì bọn họ sinh ra tại Bắc Lạc, bởi vì Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên không biết sau khi Bạch Ngọc Kinh biến mất, Bắc Lạc sẽ phải gánh chịu những gì.
Nhưng, Lục Phiên tin tưởng, chỉ cần có Lục Trường Không, có Long Huyết quân, Bắc Lạc thành… Sẽ không gặp phải mối nguy hiểm lớn nào.
“Thiên hạ không có tiệc nào không tàn, rồi cũng phải từ biệt thôi.”
Lục Phiên nhàn nhạt nói.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế trong lòng đều chấn động.
Nhìn con Cự Kình bá chủ thời nào của vùng hải vực Thiên Nguyên, giờ đây lại bị Lục Phiên dùng để khiên vác căn cứ… Cứ có cảm giác quái lạ.
Nhưng, thứ khiến bọn hắn kinh hãi là, Bạch Ngọc Kinh nơi Lục công tử ở, chuẩn bị ẩn cư?
Tuy rằng bọn hắn mới vào Ngũ Hoàng đại lục không lâu, nhưng đối với bố cục thiên hạ hiện nay bọn họ lại hiểu rất rõ.
Liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt mọi người đều tràn ngập sự kinh ngạc.
Nếu như mất đi sự trấn áp của Bạch Ngọc Kinh.
Thế lực của bọn họ trong Thiên Nguyên vực, nếu toàn bộ tràn vào trong Ngũ Hoàng đại lục, sợ là sẽ trở thành bá chủ một phương đi!
Bố cục trong thiên hạ, sẽ do sự tham gia của bọn họ mà thay đổi.
Dù sao, Ngũ Hoàng đại lục hiện tại, trừ Lục Phiên ra, dường như vẫn chưa có Anh Biến cảnh nào.
Lục Phiên biết rõ đám người Đỗ Long Dương nghĩa gì.
“Cảnh giới sau Anh Biến cảnh, con đường tu hành cũng đều nói cho các ngươi rồi, có lẽ các ngươi nên nắm bắt lấy cơ duyên, tập trung tu hành, nếu không… Bị những người phía sau đuổi kịp, đó là các ngươi tự vả mặt mình.”
Lục Phiên nhìn bốn người một cái, nói.
Bốn người đều khẽ giật mình, đều hiểu rõ là Lục Phiên đang cảnh cáo bọn họ.
Bờ môi đỏ cùa Nữ Đế khẽ mím lại, đôi mắt lớn khẽ nheo lại.
“Lục ca, bản cung có thể ở lại trên Hồ Tâm đảo không?”
“Về tu hành của Tam Thần cảnh… Bản cung vẫn còn rất nhiều điều không rõ, muốn cùng Lục ca trao đổi.”
Nữ Đế che miệng cười nói.
Lục Trường Không vuốt vuốt bộ râu, đôi mày khẽ nháy lên, nhìn nhìn Nữ Đế Nghê Xuân Thu.
Ưm…
Sau đó, lại nhìn nhìn Lục Phiên một cái.
Rồi lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Con trai, cũng đã lớn rồi nhỉ.
“Không được.”
Từ chối cực kỳ dứt khoát, không hề lôi thôi dài dòng.
Đôi mắt Nữ Đế tối sầm lại.
Đôi mày Lục Trường Không nhíu chặt lại, cảm thấy có gì đó không tầm thường.
Phiên nhi đây là định cô đơn tới già!?
Một bên khác, Thiên Hư công tử cũng che miệng, nở nụ cười: “Lục ca, đừng để ý tới nữ nhân này, mục đích của ả không đơn thuần, bản tọa thì không như vậy, mục đích của bản tọa cực kỳ thuần túy.”
Lục Phiên nhàn nhạt lườm qua bên Thiên hư công tử, cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng mà nhìn.
Nhìn tới nỗi Thiên Hư không hiểu sao đột nhiên chột dạ.
“Đừng, Lục ca, ta tự cút đi.”
Thiên Hư nói.
Cự Kình vẫn không dừng bay đi.
Rất nhanh, liền biến mất trong tầm mắt những người đang đứng trông theo trên đỉnh Bắc Lạc.
Cự Kình đã bay tới vùng trời phía trên bí cảnh dãy Ngọa Long.
Cửu Ngục bí cảnh, bên trong ngục môn thứ nhất.
Mặc Thiên Ngữ đang ngâm mình bên trong Vãng Sinh trì bỗng nhiên mở mắt ra.
Hắn nhẹ nhàng bấm tay, bỗng cảm thấy chuyện không bình thường.
Hắn lấy ra ba cái đồng bảo cùng một cái mai rùa, nhẹ nhàng hất lên, đồng bảo phía trên mai rùa đột nhiên bị bắn văng ra.
“Phốc!”
Ngay sau đó Mạc Thiên Ngữ mắt liền tối sầm lại, một ngụm máu phun ra, bắn tung toé xa tận ba thước.
“Bói không được, bói không được.”
Hắn leo ra khỏi trì, sau khi thay lại quần áo, liền rời khỏi bí cảnh.
Bên trong Tần Quảng thành.
Khổng Nam Phi cùng Nhiếp Trường Khanh toàn thân đầy thương tích, đang gội rửa trong Vãng Sinh trì, đột nhiên trong lòng chấn động.
Bọn hắn mở mắt ra, không hẹn mà cùng, đều hướng về phía ngoài bí cảnh mà đi.
Bên ngoài bí cảnh, những người vốn đang ở bên trong bí cảnh đều đi hết ra ngoài.
Bá Vương, Tư Mã Thanh Sam, Lưu Nguyên Hạo, đám người Lý Tam Tư đang quấn lấy một thân áo đen, đều im lặng xuất hiện.
Bọn hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Ngưng Chiêu một thân váy trắng, thướt tha đứng đó, nàng tựa hồ có chút ảm đạm nhìn lên một hướng của bầu trời, nơi đó, Cự Kình đang cõng tiên đảo bay tới.
Nghê Ngọc cùng Bạch Thanh Điểu cùng lúc leo ra từ bên trong ngục môn.
Nghê Ngọc nhét một viên Thối Thể đan vỏ bọc đường vào trong miệng, nhìn cảnh tượng phía trên bầu trời, lập tức ngơ ngác.
“Đó… Đó không phải là Hồ Tâm đảo sao?”
Bờ môi Nghê Ngọc đang run rẩy.
“Đi!”
Ngưng Chiêu nắm lấy Nghê Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận