Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 669: Truyền Đạo Đài lại tiếp thêm người mới (2)

Edit: BK
Duyệt: Long Hoàng
Diệp Thủ Đao khẽ giật mình, sau đó, hắn hưng phấn vạn phần ngẩng đầu, trong đôi mắt bắt đầu phát sáng lên.
Còn có chỗ tốt bực này??
Đám người Đỗ Long Dương, Nghê Xuân Thu, Thiên Hư công tử thì là đau lòng vạn phần.
Lục thiếu chủ tự mình truyền đạo, đây quả thực là vô thượng cơ duyên.
Bọn hắn thống hận vạn phần, vì cái gì đột phá đại năng cảnh không phải bọn hắn.
Ông. . .
Không khí như làn nước gợn, nhộn nhạo cả lên.
Linh khí hội tụ, hóa thành một cái cự thủ, sau đó cự thủ túm một cái trong hư không, linh khí ngưng tụ thành một thanh trường đao.
Trường đao chém xuống.
Đao mang bình thường, ở trên không trung trảm ra mấy trăm dặm, sau đó, một phân làm hai, hai phân làm bốn, bốn phân thành tám. . .
Sau một khắc, đầy trời đều là đao mang, tí tách tí tách. . .
Toàn bộ bầu trời đều đang run rẩy.
Diệp Thủ Đao nhìn xem, toàn thân đều run rẩy không thôi.
Một đao này, khiến cho hắn kinh diễm vạn phần.
Hồi lâu sau.
Đao mang tán đi.
“Hiểu được bao nhiêu?”
Giữa thiên địa lại một lần nữa vang lên thanh âm của Lục Thiếu Chủ.
“Hiểu ba thành.”
Diệp Thủ Đao cung kính nói.
“Cũng tạm được.”
“Công tử, đao pháp này, tên gọi là gì?”
Diệp Thủ Đao ngẩng đầu, có chút lo lắng bước ra một bước, hỏi.
“Tùy ý một đao, ngươi muốn gọi là gì thì gọi là cái đó đi. . .”
Nhưng mà.
Lục Phiên thanh âm phiêu đãng tới, có cảm giác như càng ngày càng đi xa rồi.
Diệp Thủ Đao dư vị vô tận, trong ánh mắt có nghi hoặc xen lẫn, giống như là lâm vào một loại điên cuồng, lại có hơi ngượng ngùng vậy.
Nghê Xuân Thu thì là mong mỏi cùng trông mong nhìn về cái phương hướng trống rỗng kia, con mắt thì phát quang tựa như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đem.
“Công tử đã đi rồi.”
Diệp Thủ Đao lườm Nghê Xuân Thu liếc mắt, nói.
Nghê Xuân Thu lập tức vạn phần tiếc nuối.
Sao tự dưng lại đi mất rồi?
Người chung quanh cũng dồn dập tán đi, bởi vì chứng kiến Diệp Thủ Đao, càng để cho bọn họ có thêm động lực tu luyện.
Nguyên bản chỉ là đến xem náo nhiệt, hiện tại đã tan hết, phải nổ lực tu hành, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ may mắn được Lục Thiếu Chủ nhìn trúng, được đích thân thiếu chủ truyền đạo.
. . .
Sau khi từ biệt Lục Phiên, Tề Lục Giáp quay trở lại bên người đệ tử Lý Tam Tuế.
Lý Tam Tuế đang nói chuyện cùng với Lý Tam Tư, kẻ đang trùm áo bào đen kín cả người.
Nhìn thấy Tề Lục Giáp, trên mặt nàng lộ ra nét mừng.
“Sư tôn.”
Lý Tam Tuế khom người.
Lý Tam Tư cũng hướng phía Tề Lục Giáp thi lễ một cái.
Tề Lục Giáp thì là nhìn về phía Lý Tam Tư: “Thể chất này của ngươi là một thể chất đặc thù, Đằng yêu thể, đây là khí vận của ngươi, cũng là cái bất hạnh của ngươi. . . Đằng yêu thể, loại thể chất này, nếu là trưởng thành, có thể so với nhất lưu thể chất đặc thù, thế nhưng, nếu là trưởng thành không nổi, so với Tam lưu thể chất cũng không bằng.”
“Ngươi bây giờ mặc dù đạt đến Xuất Khiếu cảnh, thậm chí, ngươi muốn bước vào hợp thể đại năng cảnh cũng không khó, có thể là, một khi đi đến hợp thể, ngươi muốn tiến thêm một bước, liền vô cùng khó khăn, này xem như thành nhờ thể chất, mà bại cũng vì thể chất.”
Tề Lục Giáp dù sao cũng là Lục Giáp trận tông Tông chủ, hiểu biết rộng rải, nói trúng tim đen, chỉ ra vấn đề mấu chốt trong tu luyện của Lý Tam Tư.
Lý Tam Tuế trong lòng xiết chặt, Lý Tam Tư dù sao cũng là đại ca của nàng, nàng không thể bỏ mặc không quan tâm.
“Sư tôn, có cách gì để cải biến hay không?”
Con mắt của Lý Tam Tư dưới hắc bào cũng sáng lên.
Hắn muốn mạnh lên, bởi vì hắn có một mục tiêu cần theo đuổi, hắn muốn đuổi kịp nữ nhân kia, cho nên, hắn không thể quá yếu đuối.
“Vi sư không có cách, ngươi nếu là muốn tìm biện pháp giải quyết, liền đi tìm công tử đi.”
Tề Lục Giáp lắc đầu, nói.
Khuôn mặt của Lý Tam Tư dưới hắc bào lập tức cứng đờ.
“Thôi, tại hạ vẫn là tự tìm biện pháp đi.”
Lý Tam Tư nói.
Sau đó, quay người bỏ chạy.
Tề Lục Giáp cũng là có chút nghi hoặc.
“Làm sao vậy? Lão phu cảm thấy Lục công tử tính tình còn không tệ, đối với Ngũ Hoàng tu hành giả công tử rất nhiệt tình mà, hắn vì sao không đi tìm Lục công tử nhờ trợ giúp, chính hắn tự tìm kiếm biện pháp giải quyết, quá khó khăn.”
Lý Tam Tuế cũng là đoán được một chút, thở dài.
. . .
Lục Phiên về tới Bản Nguyên hồ.
Thiên nhận bảo tọa lăn đi, gió nhẹ lay động.
Nghê Ngọc thì là mang theo ngũ phẩm đan dược Dung Nguyên đan vừa mới luyện chế ra, đi tới.
“Công tử, người nếm thử không?”
Nghê Ngọc giống như là đang hiến vật quý giá vậy.
Lục Phiên cầm một viên đan dược được bọc đường, nhét vào trong miệng.
Đối với Lục Phiên mà nói, chẳng khác gì đang ăn kẹo, mặc dù Dung Nguyên đan có thể phụ trợ ngưng tụ Nguyên Thần, nhưng Nguyên Thần chi lực của Lục Phiên cường hãn đến mức nào chứ, đã đạt đến chín mươi chín sợi, chớ nói một khỏa, coi như là Lục Phiên có ăn hết nguyên một nồi Dung Nguyên đan, cũng sẽ không có bất luận thuế biến gì.
“Ngô, ngọt quá, lần sau cho ít đường thôi.”
Lục Phiên nói.
Khuôn mặt mong chờ của Nghê Ngọc cứng đờ.
Trọng điểm là ngọt hay sao? !
Tiểu ứng long đang nằm sấp trên đầu nàng, càng là phát ra “Ha ha ha” cười.
Nghe được Tiểu Ứng Long cười, Lục Phiên lại là nhớ tới cái gì.
Tay khẽ vẫy.
Tiểu Ứng Long liền bị Lục Phiên nắm cổ xách lên.
Vạch một cái trong hư không.
Không khí tựa hồ cũng bị xé ra.
Lục Phiên đem Tiểu Ứng Long ném vào trong đó.
Nét mặt tiểu ứng Long mộng bức mà bay vào trong vòng xoáy hư không, nó vẫn chưa có hiểu lắm, tại sao không không nó lại phải bị chịu tội.
“Đánh mạnh một chút, không có đánh cho nó thằng cấp đại năng, không cho trở về.”
Lục Phiên nói.
“Dạ đã biết, thưa cha.”
Trong hư không một cơn chấn động, Trúc Lung thanh âm vang lên.
Nghê Ngọc cõng nồi, vội vàng rụt cổ một cái.
Tiểu Hoàng, tội nghiệp ngươi quá đi.
“Công tử, ta tiếp tục luyện tập luyện đan đi.”
Nghê Ngọc nhu thuận nói.
“Chờ một chút.”
Nghê Ngọc vừa mới xoay người, trong lòng run lên.
“Vừa học được luyện chế ngũ phẩm đan dược, liền đừng vội luyện đan, đi Đạo bia trước đi, chăm chỉ ngộ ra đạo ý đã.”
Lục Phiên nói.
Gương mặt tròn tròn xinh xinh của Nghê Ngọc run run.
Đạo ý. . . Khó ngộ lắm đó.
“Mặt khác, bởi vì ngươi đã luyện ra được ngũ phẩm rồi, thăng cấp cho ngươi một cái nồi tốt hơn đi… chờ ngươi ngộ ra đạo ý được rồi, tới chỗ ta lấy nồi.”
Lục Phiên còn nói thêm, vẫy vẫy tay, nồi đen của Nghê Ngọc lập tức bay tới.
Nghê Ngọc nước mắt đều muốn chảy xuống, nắm chặt cái nồi đen, cả người cũng muốn bị nhấc bổng lên.
Sau đó, đối mặt với tầm mắt bình tĩnh mà ôn hòa của Lục Phiên, Nghê Ngọc tựa hồ như nhìn ra được trong con mắt của công tử… là hẹp hòi.
Nghê Ngọc lựa chọn sáng suốt buông tay.
Đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, có loại sinh không thể luyến cảm giác.
Lục Phiên thu hồi nồi đen, lườm Nghê Ngọc liếc mắt, liền rời đi.
Nghê Ngọc đấm ngực dậm chân, rảnh rỗi khoe khoang làm gì chứ?
Không ai bắt tự dưng lại chạy đến khoe với công tử làm gì chứ?
Luyện ra ngũ phẩm đan rất lợi hại phải không? Tại sao phải khoe khoang?
Lần này tốt, khoe xong, nồi cũng bị tịch thu mất.
Nghê Ngọc bất đắc dĩ, đành phải mang theo nổi bi thương, đi tới trước đạo bia, ngồi xếp bằng, ngửa đầu tiến vào tu hành trạng thái.
**
Bạn cần đăng nhập để bình luận