Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 605: Đừng vội tạ bản công tử. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Ba người Nghê Xuân Thu, Diệp Thủ Đao cùng Đỗ Long Dương đều giật mình, ngay sau đó lộ ra nét vui mừng.
“Là Lục công tử!”
“Một kiếm này… Là Phượng Linh của Lục công tử!”
“Lục ca ra tay rồi!”
Ba người kích động không thôi, ban đầu bọn hắn đã quyết định liều mạng ra tay, đối chiến với mỹ phụ kia. Nhưng mà một kiếm vắt ngang hư vô này xuất hiện, lại để cho bi thương trong lòng bọn hắn bị phai mờ sạch sẽ.
Nhóm binh sĩ mệt bở hơi tai, máu chảy đầy đất, thì kinh ngạc thán phục nhìn một màn hoa mỹ này.
Oanh!
Một thanh kiếm màu đỏ lửa, vắt ngang hư vô mà đến.
Hung hăng chém về phía mỹ phụ cường đại đến không thể địch nổi.
Phượng Linh Kiếm Hồn kích động run rẩy.
Đây là Phượng Linh kiếm hoàn chỉnh, bởi vì lần đầu tiên xuất chiến, cho nên nàng phải thắng thật đẹp đẽ, lưu lại một cái ấn tượng tốt cho chủ nhân, rửa sạch ấn tượng xấu trước đó.
Phốc phốc!
Tiếng thê lương bi thảm của mỹ phụ, lập tức vang vọng ra.
Nguyên Thần của nàng khuếch tán, mong muốn trấn áp một kiếm này. Thế nhưng dưới cơn bùng cháy của sí diễm, nàng cảm thấy Nguyên Thần của mình phảng phất bị đốt cháy thành không.
Giáp nhẹ trên người, bị phá toái từng khúc một, ngay sau đó, giăng đầy đường rạn nứt.
Thánh giai pháp khí, căn bản không ngăn được một kiếm này.
Thân thể cuả nàng bị xỏ xuyên.
Bị lực lượng đáng sợ của Phượng Linh kiếm kéo về phía Chiến trường màu máu.
Mây khói xoay chuyển, bị một kiếm này phá mở.
Mỹ phụ toàn thân chảy máu, nàng chật vật chống cự một kiếm này.
Phần lưng hung hăng đập vào Chiến trường màu máu.
Oanh!
Sơn băng địa liệt, nước đảo lưu.
Chiến trường màu máu bị cường thế chém ra.
Mỹ phụ rú thảm, mặt dây chuyền trên đỉnh đầu nát vụn.
Khiến cho Nguyên Thần của nàng bị đốt cháy.
Sự tra tấn thống khổ, để cho mỹ phụ phát ra tiếng kêu rên.
Ngũ Hoàng đại lục.
Tất cả mọi người choáng váng.
Rất nhiều người ngẩng đầu lên, bọn hắn cảm giác, trên bầu trời, dường như có thêm một vầng mặt trời.
Thái Lĩnh.
Hoàng cung Đại Huyền.
Đạm Đài Huyền đứng lặng ở hành lang, tuyết tan.
Hắn nhìn lấy ánh mặt trời không ngừng hạ xuống từ trên khung trời, không khỏi cười một tiếng, khói mù bao phủ trong lòng tiêu tan.
Lục thiếu chủ trở về.
Ngũ Hoàng Thiên, trở nên sạch sẽ.
Oanh!
Mỹ phụ bị Phượng Linh kiếm cuốn lấy, tiếp tục rơi xuống.
Rơi vào Hãn Hải, nhiệt độ dữ dội, làm cho nước biển bốc hơi, phun trào lên hơi nóng mông lung, bao trùm mặt ngoài Hãn Hải.
Lực lượng bảo hộ thế giới, lực lượng quy tắc, và đòn công kích đáng sợ từ Phượng Linh kiếm.
Mỹ phụ bị nện vào Hãn Hải, ngay lập tức mất đi lực lượng, bị chìm vào đáy biển.
Đáy biển.
Thân thể của mỹ phụ vặn vẹo, chìm vào trong.
Phượng Linh kiếm đang thiêu đốt trong nước biển, ngay sau đó, tan rã ra, hóa thành chín ánh kiếm đỏ lửa ngút trời mà ra.
Chỉ để lại mỹ phụ đã mất hết sinh cơ trong Hãn Hải.
Trên mặt biển.
Băng Tháp.
Nhóm Thánh tử Thánh nữ bên trong Băng Tháp, nhìn xem chín ánh kiếm đột nhiên lao ra, từng người từng ngươi ngơ ngác lao đảo trên mặt đất.
Đó là thánh hậu Hắc Bạch thánh địa, một vị đại năng trên thân có rất nhiều thánh giai pháp khí!
Tuy nhiên…
Hiện giờ, bọn hắn tận mắt thấy một vị đại năng bị một kiếm quang xỏ xuyên qua, gạt bỏ sinh cơ.
Mà chủ nhân kiếm quang kia, thậm chí còn chưa từng lộ diện.
Kim Đồng Ngọc Nữ ngơ ngác nhìn.
Sau đó, các nàng hung hăng đập vào vách tường Băng Tháp.
“Mẫu thân!”
“Mẫu thân, người không thể chết, nhanh cứu chúng ta ra người đi!”
Kim Đồng Ngọc Nữ lâm vào trong vô hạn tuyệt vọng.
Hi vọng duy nhất của bọn nàng, cứ như vậy bị hủy diệt!
Thân thể của tên thánh tử khôi ngô cũng trở nên lạnh lẽo, cái thế giới cao võ tân sinh này, có được lực lượng diệt sát đại năng sao?
. . .
Giữa thiên địa trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Một kiếm, chém giết một vị đại năng.
Hơn nữa còn là đại năng có võ trang đầy đủ, sở hữu thánh giai pháp khí phòng thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Nội tâm Tả Húc, kinh khủng lan tràn.
Kết cục của thánh hậu, mặc dù hắn không thấy, thế nhưng, một kiếm kinh diễm vô song kia, triệt để chém vỡ hi vọng trong nội tâm hắn.
Phốc phốc!
Bàn tay to che trời bắt giữ hắn.
Hắn muốn phản kháng, thế nhưng Nguyên Thần bị hao tổn, trên thân thể, áp bách vô cùng vô tận buông xuống, khiến cho xương cốt của hắn sụp đổ.
“Đừng có giết ta!”
“Ta có thể đem trận ngôn cho ngươi!”
Trong đôi mắt đổ máu của Tả Húc tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn gào thét.
Tôn giả!
Người trước mặt này, tuyệt đối là cường giả cấp Tôn giả trong các đại năng!
Cũng chính là Thánh Chủ cấp hàng thật giá thật.
Có thể một kiếm chém giết thánh hậu, cũng chỉ có thể Thánh Giả, cường giả hàng ngũ
Tôn giả mới có thể làm được!
Tả Húc từ bỏ chống cự, chỉ muốn sống!
Hắn gầm nhẹ, linh hồn phảng phất bị cắt đứt vậy, hắn tách ra trận ngôn chữ Tổ.
“Tiền bối, trận ngôn này có quan hệ với mộ táng của Đại Đế cổ đại! Đưa cho tiền bối, chỉ cầu tha mạng!”
Tả Húc hô.
Lông mi Lục Phiên nhướng lên.
Giơ tay, chợp về phía trận ngôn chữ Tổ.
Trận ngôn lập tức bay về phía hắn.
Tả Húc thấy một màn này, khắp khuôn mặt đều cười nịnh nọt.
Tuy nhiên, ngay lúc trận ngôn bay đến tay Lục Phiên, trong đôi mắt Tả Húc lập tức bùng lên vẻ độc ác và điên cuồng!
“Chết đi!”
Nguyên Thần của hắn phun trào.
Dẫn dắt trận ngôn chữ Tổ, bộc phát ra sát khí đáng sợ không gì sánh kịp! Thậm chí có uy năng của Đại Đế cổ đại hiển hiện!
Tả Húc không tin cái gì gọi là nhân từ, hắn không muốn làm tù nhân.
Rầm rầm rầm!
Trận ngôn bộc phát ra sát cơ cùng uy nắng đáng sợ, xen lẫn thành một mảnh, bao phủ Lục Phiên.
Tả Húc toàn thân ho ra máu, toát ra tiếng cười điên cuồng.
Hắn nhìn thoáng qua Tề Lục Giáp ngồi khô trên Vạn Văn đỉnh.
“Sư tôn! Không nghĩ đến ngươi vậy mà gài bẫy đồ nhi như vậy! Mời một vị Tôn giả đến lừa giết đồ nhi của ngươi! Ngươi thật là lòng dạ độc ác!”
Ánh mắt của Tả Húc, trở nên lạnh lẽo mà oán độc.
“Đồ nhi sẽ còn trở lại!”
Trong kẽ răng của Tả Húc hốt ra một câu, hắn nhất định sẽ trở về, sau khi phá trận, để cho Tề Lục Giáp hồn phi phách tán!
Oanh!
Ngay sau đó, hắn ho ra máu.
Thân thể hóa thành một đường lưu quang, dự định thoát ra Hư Vô Thiên quỷ dị vô cùng này.
Trận ngôn chữ Tổ bị hắn dùng lực kích thích, bộc phát ra uy năng của Đại Đế cổ đại, hắn tin tưởng, tuyệt đối có thể ngăn cản vị Tôn giả kia, cũng để cho Tôn giả kia ăn phải thiệt thòi lớn.
Đây là lá bài tẩy của hắn, ban đầu dùng để chuẩn bị đối phó với Hắc Bạch Thánh Chủ, thế nhưng, không nghĩ đến lại bị ép ra ở Hư Vô Thiên này.
Hắn nhanh chóng bỏ chạy.
Bỗng nhiên, thân thể của hắn run lên.
Hư vô sau lưng bị sụp đổ từng khúc, đó là dùng lực lượng vô cùng mạnh mẽ để cưỡng ép nghiền nát.
Tất cả bụi trần tiêu tán.
Tả Húc quay đầu, hắn thấy được…
Thấy được trận ngôn chữ Tổ táo bạo kia, trôi nổi ở trong lòng bàn tay thiếu niên bạch y, nhu thuận tựa như một con mèo con ôn thuần.
“Làm sao có thể?!”
Tả Húc kinh hãi.
Người này có lai lịch gì? Lại có thể khống chế trận ngôn Cửu Tự?
Xoẹt xoẹt…
Trong hư vô.
Lôi cung tán loạn.
Đã thấy, thiếu niên bạch y ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y kia, hóa thành một ánh chớp, ngay lập tức đến gần hắn.
Một chưởng tung ra.
Muôn vàn linh khí hội tụ lại, hóa thành một bàn tay linh khí to rõ rành mạch.
Một chưởng chạm vào Tả Húc, đánh hắn về Hư Vô Thiên.
Bành!
Tả Húc hung hăng đập vào một tòa đại lục băng lãnh và cô tịch.
Hai đầu gối quỳ sát, tóc tai bù xù, miệng mũi chảy máu.
“Khi sư diệt tổ, liền từ Tề Lục Giáp tới quyết định sinh tử của ngươi.”
Lục Phiên nhàn nhạt nhìn xem Tả Húc đang không ngừng bị quy tắc Hư Vô Thiên trảm Nguyên Thần, nói.
Còn về trận ngôn chữ Tổ trong tay, thì bị Lục Phiên thu hồi, hắn không lựa chọn kích hoạt.
“Ha ha ha…”
Tả Húc thê thảm vô cùng, hắn tuyệt vọng quỳ sát, nhìn Lục Phiên.
Hắn cắm!
Hắn quả nhiên lại bị Tề Lục Giáp ám toán.
“Ngươi không cứu được Tề Lục Giáp… Do đã bố trí ra Vạn Văn đỉnh trận, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ, ngươi cứu không được hắn!”
“Hắn không thể quyết định sinh tử của ta!”
Tả Húc cười thảm, quát.
Lục Phiên cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn.
“Ngươi thì biết cái gì.”
Lời nói vừa ra.
Trước mặt Lục Phiên, linh áp kỳ bàn nổi lên.
Trên bàn cờ, hoa văn đan xen tung hoành, trôi nổi ra bộ dáng của Vạn Văn đỉnh.
Đường cong trong ánh mắt Lục Phiên nhảy lên, tựa hồ đang tìm lấy gì đó.
“Nếu như ngươi phá trận, Tề Lục Giáp chết nhanh hơn!”
Tả Húc vẫn đang gào thét.
Nhưng mà.
Lục Phiên tìm chốc lát trong bàn cờ, rốt cuộc tìm được.
Oanh!
Lục Phiên nhô tay ra, kẹp một quân cờ.
Lạch cạch.
Cờ rơi bàn cờ, kinh phong vân.
Trong hư vô, ngưng tụ ra bàn tay linh khí, sau đó, hiện ra tư thái hạ cờ.
Điểm vào trên Vạn Văn điểm.
Oánh
Tả Húc càng ngày càng cười điên cuồng.
Dù cho ngươi là Tôn giả, ngươi cũng không có khả năng nghịch thiên cải mệnh!
Hắn muốn nhìn Lục Phiên làm sao để hại chết Tề Lục Giáp!
Lục Phiên bạch y tung bay, phong hoa tuyệt đại.
Nâng hai bàn tay lên, một tay nắm lấy một hạt giống sáng chói màu Lưu Ly, trên hạt giống dường như có thần quang chảy xuôi.
Mà một tay khác của Lục Phiên, thì hiện ra trận ngôn chữ Lâm.
Trận ngôn chữ Lâm hiện ra, thời gian gia tốc.
Hạt giống trên tay kia của Lục Phiên, bản nguyên khí trút thẳng xuống, quấn quanh ở xung quanh hạt giống.
Dưới thời gian gia tốc, hạt giống lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, mọc rễ nảy mầm.
Ngay sau đó, hóa thành một quả trái cây màu đỏ thắm, sáng chói, chập chờn…
Mùi thơm nồng nặc, khuếch tán ra hư vô.
Tiếng cười to của Tả Hơi hơi ngừng.
Trận ngôn chữ Lâm?
Nhưng mà càng khiến cho hắn kinh dị hơn là…
“Thần dược!?”
Lục Phiên nhô ra một trảo, nâng thân thể tiều tụy của Tề Lục Giáp ra khỏi trên Vạn Văn đỉnh.
Sau đó, bắn thần dược vào trong miệng Tề Lục
Giáp.
Thần dược vào bụng, hóa thành năng lượng sinh mệnh khổng lồ, không ngừng tràn khắp thân thể. Thân thể tiều tụy của Tề Lục Giáp hiện ra vài phần hồng nhuận phơn phớt.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, Vạn Văn trận phá vỡ.
Lần lượt từng bóng người bay ra từ trên đỉnh Vạn Văn trận, tiếng cười tràn ngập giữa thiên địa.
Đó là những đại năng bị Tề Lục Giáp vây nhốt ở bên trong trận pháp!
“Tề Lục Giáp! Ngươi đáng chết!”
Từng tên đại năng oán độc vô cùng, sát khí sôi trào.
Bọn hắn lao ra Vạn Văn đỉnh trận, thấy được Tả Húc đang quỳ sát ở trên đại lục băng lãnh, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng cùng không thể tin tưởng.
Cũng nhìn thấy Lục Phiên bạch y tung bay.
Lục Phiên cầm cờ phá trận, để bọn hắn lấy lại tinh thần, thì ra có người tới thay bọn hắn phá trận thoát vây.
Sau đó.
Rất nhiều đại năng dồn dập cười to chắp tay về phía Lục Phiên.
“Đa ta các hạ phá trận!”
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, nhàn nhạt nhìn những đại năng này.
“Đừng vội tạ bản công tử…”
“Các ngươi coi là, bản công tử thả các ngươi ra là vì điều gì?”
Trong hư vô.
Nụ cười trên mặt từng tên đại năng, chậm rãi cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận