Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 839: Khuếch trương minh thổ, dẫn Hoàng Tuyền, tích Khổ Hải (2)

Edit: Long Hoàng
Càng nói càng nói, thanh âm đã hóa thành tiếng gầm thét.
Mang theo vài phần chấn nộ, vài phần chỉ tiếc sắt không thành thép.
“Ngươi vì sao lại tham lam như vậy, vi phụ vẫn luôn răn dạy ngươi, làm người phải biết thỏa mãn, thứ không có được thì không nên cưỡng cầu, không nên tham lam, làm người nhân hậu, tại vì sao ngươi không nghe?”
“Tại thời điểm ngươi lên làm Nhân Hoàng, vi phụ đã nói rõ cho ngươi biết, Nhân Hoàng sẽ không thể trường sinh. . . Ngươi nếu như muốn có được trường sinh, tại vì sao còn tiếp nhận Hoàng vị? !”
Mỗi một lời, một câu của Đạm Đài Huyền tựa như là từng mủi đao đâm thẳng vào trái tim Đạm Đài Hạ.
Áp lực nặng nề, để cho linh hồn của Đạm Đài Hạ tựa hồ như muốn bị ép đến băng diệt.
Cho dù là khi còn sống, phụ hoàng Đạm Đài Huyền cũng chưa từng giận mắng hắn như vậy bao giừo.
Nhưng mà sau khi hắn chết rồi, lại bị phụ thân mắng thậm tệ như vậy.
Mà lại, Đạm Đài Hạ còn không thể nói cái gì.
“Ta. . .”
Bờ môi Đạm Đài Hạ đang run rẩy, hắn quỳ rạp ở dưới đất, cả người lộ ra già nua vô cùng.
Trong đôi mắt, từng dòng nước mắt lăn xuống không ngừng.
Lời nói của Đạm Đài Huyền tựa như cây roi không ngừng quất lên linh hồn hắn.
“Phụ hoàng. . . Ta. . . Ta sai rồi!”
Đạm Đài Hạ run rẩy, vừa khóc vừa kêu.
Ở giữa thành trì thăm thẳm, chỉ có tiếng kêu thê lương của Đạm Đài Hạ đang không ngừng vang vọng quanh quẩn.
Đạm Đài Huyền đứng lặng trên thành lầu, từng vị âm sai rủ mắt xuống, xiềng xích lắc lư, trên những sợi xích tựa hồ còn có vết máu chưa khô.
Ong ong ong. . .
Từng đạo tiếng nổ vang vọng.
Từng vị thân ảnh cao lớn hiện lên ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bọn hắn có người vẻ mặt dữ tợn, có người mang khí tức như diệt thế, có người nho nhã, có người hung thần ác sát.
Đây là chín vị thành chủ của những tòa thành khác.
Bởi vì bọn hắn cảm nhận được cơn chấn nộ của Đạm Đài Huyền nên dồn dập buông xuống.
“Đạm Đài huynh, dù sao cũng là con của ngươi.”
“Tuy có tội lỗi, nhưng tội vẫn chưa đến mức phải đày vào U Đô.”
Một vị thành chủ mở miệng.
U đô, chính là tên thành trì của Đạm Đài Huyền, bên trong U Đô, đều là hình pháp, người phạm đại ác, đều phải tiếp nhận tra tấn đau đớn bên trong U Đô.
“Đúng vậy a, mẫu thuẫn giữa nhân tộc cùng yêu tộc, nguyên bản chỉ thiếu một mồi lửa dẫn nổ, dù cho không cho trường sinh loạn này, tương lai sớm muộn cũng sẽ nổ ra.”
Lại có một vị thành chủ mở miệng.
Đạm Đài Huyền lại là cười lắc đầu.
Đối với mấy vị thành chủ này, vẻ mặt hắn vẫn có chút ôn hòa.
“Không bằng thế này đi, ở dưới trướng của ta còn đang thiếu một tên chủ bộ trong thành trì, chi bằng để hắn đến nhậm chức.”
Từng vị thành chủ mở miệng, đúng là muốn biện hộ cho Đạm Đài Hạ.
Đạm Đài Hạ dù sao cũng là thân tử của Đạm Đài Huyền, nếu có thể chiêu nhập vào dưới trướng, như vậy cũng có nghĩa là đã kéo được quan hệ gần hơn với Đạm Đài Huyền.
Đạm Đài Hạ thì là ngẩng đầu, nhìn xem một màn này, trong lòng kinh hãi.
Nguyên lai, con người sau khi chết rồi, vẫn còn một cái thế giới như này.
Phụ hoàng lúc còn sống thì được làm một vị Nhân Hoàng cao quý chưởng quản nhân gian bách tính, đến khi chết rồi vẫn có thể làm một vị quân chủ chưởng quản vô số vong hồn.
“Nhân Hoàng không thể Trường Sinh, cuối cùng cũng sẽ tiến nhập minh thổ luân hồi, tại hạ vốn là đã chuẩn bị cho hắn một chức vị, chỉ tiếc kẻ này ngu xuẩn, phạm vào sai lầm lớn.”
“Thân làm Nhân Hoàng, tuy rằng có công, nhưng tội càng nặng hơn. . .”
Đạm Đài Huyền nói.
Toàn bộ cửu ngục luân hồi tựa hồ cũng lâm vào trong tĩnh mịch.
“Không thể vì hắn là thân tử của tại hạ, liền có thể phá bỏ pháp tắc của Minh Thổ.”
“Công tội bù nhau, nhưng mà tội của hắn càng nặng hơn, mặc dù không đến mức bị đày vào U Đô, nhưng cũng không thể nào trùng sinh vào trong gia đình vương hầu tướng lĩnh, chỉ có thể đầu thai vào trong gia đình bách tính kham khổ ở tầng dưới chót nhất!”
Đạm Đài Huyền nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận