Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 310: Kẻ phạm Đại Huyền, đánh chết cho ta. (2)

Dịch: Ming Ming
Mà cái tường thành nguy nga trước mặt này, đem tới cho hắn một niềm ham muốn mãnh liệt, kích thích dục vọng chinh phục của hắn.
“Công thành!”
Á Lực vương rút phản khúc trường kiếm từ hông ra, thét lớn.
Tiếng thét như vang tới trời cao, xuyên thủng mây xanh.
Một đế quốc mạnh mẽ vốn bị chia cắt bởi hoang mạc, giờ như đã vén cái khăn che mặt thần bí lên, hiện rõ trước mặt Mã Đốn vương triều, thứ tồn tại trong bọn hắn ngay lúc này… chỉ có dục vọng chinh phục!
Bên dưới Thiên Hàm quan.
Tiếng la giết vang vọng.
Đội quân dị tộc này, ngay lập tức đã tấn công, những kỵ binh mặc áo giáp tay cầm trường mâu dận bốn mét đã bắt đầu công phá.
Chân đạp trên cát vàng, khiến cho bụi mù cuồn cuộn.
“Phóng!”
“Nhìn thử xem đại quân dị tộc này có tu hành giả không?”
Huyền Vũ vệ trên cổng thành Thiên Hàm quan, nheo mắt lại, giơ tay ra hiệu cho quân lính bắn tên.
Lập tức, vô số mũi tên bay ra, chi chít rơi xuống.
Đại quân đích thị là một đội quân tinh nhuệ, bọn hắn nhanh chống giương khiên tròn lên chặn mũi tên lại.
Mặc dù cũng có thương vong, thế nhưng thương vong chỉ càng khiến bọn dị quốc này càng thêm kích thích.
Á Lực vương đầu mang mũ giáp thanh đồng, người khoác giáp vải đai, đứng lặng trên chiến xa hoàng kim, tay hắn vung phản khúc trường kiếm lên, tựa như phất cờ ra hiệu xung phong.
Móng ngựa đạp mạnh xuống đất, kỵ binh hạng nặng di chuyển làm chấn động cả mặt đất, vô vàn binh lính xông về phía cổng thành Thiên Hàm quan.

Bắc Lạc.
Lục Phiên đang ung dung ngồi đánh cờ, đột nhiên lông mày khẽ giật.
Hình ảnh trong mắt từ từ biến đổi, đại chiến ở bên ngoài Thiên Quan hàm hiện lên.
Cả đại quân dị tộc chi chít bày trận chỉnh tề đang tấn công ngoài cổng thành kia, khiến Lục Phiên hơi hơi kinh ngạc.
Hắn biết rõ Ngũ Hoàng đại lục không vẻn vẹn chỉ có một Đại Chu triều, Đại Chu triều ở đông bộ, phía tây là một hoang mạc mênh mông không một bóng người, thế nhưng xuyên qua hoang mạc là một mảnh đất rộng bát ngát.
Đại quân này là đến miếng đất rộng bát ngát đó.
Nhiếp Trường Khanh cùng Lý Tam Tư đã đuổi Tây Nhung chư bộ vào hoang mạc.
Ham muốn sinh tồn của Tây Nhung chư bộ đã khiến họ xuyên qua hoang mạc đi tới mảnh đất bát ngát kia. Khiến cho những kẻ chinh phục tại mảnh đất bát ngát kia biết được phía bên này của hoang mạc tồn tại một nền văn minh rực rỡ huy hoàng, cho nên dị tộc đã cho đại quân tiến đến xâm chiếm.
Mảnh đất ngoài kia, bị chiếm cứ bởi một đại đế quốc với đội thiết kỵ hùng mạnh.
Đó chính là Mã Đốn vương triều, với kẻ đứng đầu Á Lực vương.
Những thứ này Lục Phiên chỉ biết sơ sơ, hắn cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu.
Vì mảnh đất bát ngát kia, Lục Phiên không để quá nhiều linh khí vào đó, với lại thiên địa biến hóa cũng chẳng ảnh hưởng đến vương triều kia.
Bởi Đại Tru triều mới là trung tâm, nên biến hóa của Đại Chu là sớm nhất, có lẽ mai này cũng sẽ từ từ ảnh hưởng đến những quốc gia lân cận, nhưng còn cần một khoảng thời gian rất lâu.
Cho nên Lục Phiên không ngờ rằng, quốc gia này lại đi xuyên qua hoang mạc tiến đánh Thiên Hàm quan.
Lục Phiên cười lắc đầu.
Yên bình sống như trước không tốt sao?
Nếu là Bắc Quận hồi trước, có lẽ phải dốc toàn lực đánh với đại quân này.
Thế nhưng, bây giờ linh khí đã khôi phục, số lượng tu hành giả của Đại Chu triều đã tăng lên dữ dội…
Đánh chơi chơi cũng có thể thắng đại quân dị tộc này
Đây chính là khoảng cách của tu hành giả và phàm nhân, đây chính là ranh giới không thể bị vượt qua.
Cũng không phải người nào cũng như vị phu tử yêu nghiệt kia được.
Thế nên, Lục Phiên chỉ cười cười lại tiếp tục bày cờ.

Thiên Hàm quan đã trấn thủ biên cương Bắc Quận hơn trăm năm, là một tòa thành gắn liền với lịch sử hùng hồn.
Mặc dù đại quân Mã Đốn vương triều am hiểu chinh phạt, thế nhưng lại phải nếm mùi cay đắng tại Thiên Quan hàm.
Vòng công phạt đầu tiên, không có tí hiệu quả nào.
Thậm chí Mã Đốn vương triều còn tiêu hao hơn trăm binh sĩ.
Mặc cho Mã Đốn vương triều tấn công như thế nào, Thiên Quan hàm đều bất động như núi, chỉ cần kẻ địch công thành, liền bắn tên đáp lại.
Kẻ địch có hơn năm vạn quân, mà binh lính canh giữ Thiên Hàm quân chỉ hơn vạn người, binh lực chênh lệch quá lớn,nên thống lĩnh Huyền Vũ vệ quyết định thủ thành.
Sợ là sợ trong đại quân kẻ địch cũng có tu hành giả.
Liên tục công thủ mấy ngày.
Bên trong Thiên Quan hàm, tiếng thiết kỵ hành quân nổ vang lên.
Đạm Đài Huyền một thân áo giáp cùng với áo choàng đỏ tung bay xuất hiện. Hắn thống lĩnh Huyền Vũ vệ cùng với đại quân, nhanh chóng tiến tới Thiên Hàm quan.
Các thủ vệ Thiên Hàm quan biết được Bắc Huyền vương giá lâm, lập tức hưng phấn, khí thế tăng mạnh, lớn tiếng reo hò.
Đạm Đài Huyền hết sức nghiêm túc.
Tây Nhung rõ ràng đã bị bọn hắn đánh tan, giờ sao lại xuất hiện một đại quân lớn mạnh hơn cả Tây Nhung?
“Lão thần nghi ngờ đại quân từ là đến từ phía tây của bên kia hoang mạc.”
Một vị võ tướng chắp tay bẩm báo Đạm Đài Huyền.
Có người đề nghị thương lượng cùng đại quân này, dù sao cũng không ai biết phía tây hoang mạc kia là như thế nào.
“Mặc kệ từ đâu tới… dám phạm Đại Huyền, đánh chết cho ta!”
Đạm Đài Huyền trợn mắt trừng mắng.
Người ta đã cầm dao đâm tới mông còn nói cái rắm!
Đạm Đài Huyền leo lên cổng thành cao ngất, nhìn về phía đại quân Mã Đốn đông nghẹt.
Đại quân đội hình chỉnh tề theo sát nhau, khiến hắn không khỏi nheo mắt.
Phương trận này, khiến hắn nhớ tới Giang Li.
Về phương diện dùng binh, không ai có thể sánh được Giang Li.
Đáng tiếc, Giang Li giờ đã tá giáp quy điền.
“So với Tây Nhung, đại quân này tinh nhuệ hơn… Nhưng! Đều là dị tộc! Không cùng một tộc, chắc gì đồng lòng!”
Đạm Đài Huyền một chưởng vỗ trên tường thành.
“Tiết Đào!”
Đạm Đài Huyền quát.
“Có thuộc hạ!”
Một thống lĩnh Huyền Vũ vệ cả thân binh giáp bước ra, chắp tay nói.
“Ngươi dẫn theo tám trăm kỵ binh Huyền Vũ vệ làm tiên phong, thử thực hư kẻ địch…”
“Thôi, đối với kẻ vô tri, chúng ta cũng phải tôn trọng một chút, cho thêm hai trăm Huyền Vũ vệ, tổng một ngàn Huyền Vũ vệ… đủ không!?”
Đạm Đài Huyền nói.
Tiết Đào, là Huyền Vũ vệ dưới trướng hắn, tu hành giả cảnh giới Khí Đan đỉnh phong.
Nghe vậy, đôi mắt Tiết Đào bỗng chốc sáng rực lên.
“Đủ!”
“Vậy đi giết!”
“Giết tới bọn chúng sợ cho lão tử!”
Đạm Đài Huyền nói.
“Vâng.”
Tiết Đào chắp tay, quay người xuống cổng thành.
Một ngàn Huyền Vũ vệ lập tức giục ngựa tới.
Trên cổng thành, Đạm Đài Huyền với áo choàng đỏ phất phới, trợn mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Nhiều võ tướng cũng nheo mắt lại.
Cửa thành Thiên Hàm quan chầm chậm mở ra.
Trinh sát của kẻ địch thấy cổng thành mở ra, biết được tin đối phương sắp cho quân ra ứng chiến, lập tức chạy về đại doanh bẩm báo.
Á Lực vương mừng rỡ.
Hắn đang đau đầu đối phương như rùa rụt cổ, không ngờ rằng bọn hắn lại mở cửa thành ứng chiến!
Á Lực vương tự mình suất lĩnh đại quân, tiến quân với đội hình sát nhau, trường mâu nghiêng về phía trước, dũng mãnh như dã thú săn mồi, chuẩn bị nghênh chiến.
Cửa thành đã mở.
Á Lực vương với mũ giáp trên đầu đứng im trên chiến xa hoàng kim, nhìn chằm chằm cổng thành.
Bên trong cổng thành, bụi cát mù mịt.
Một ngàn thiết kỵ rầm rầm lao nhanh ra ngoài, xong cửa thành đột nhiên khép kín…
À Lực Vương cả người ngơ ra.
Đại quân Mã Đốn cũng cả đám ngơ ngác theo…
Vốn cho rằng đối phương sẽ huy động đại quân, ai ngờ… cửa thành mở ra, lại chẳng qua là điều động một ngàn người xuất chiến.
Một ngàn đối đầu năm vạn…
Cái quốc gia cổ đại này, lấy đâu ra cái tự tin này?
Tiết Đào giục ngựa, trên lưng hắn cấm bốn thanh mâu sắt, ánh mắt lạnh lùng
Hắn từ nhỏ đã chinh chiến trên lưng ngựa, từng sát phạt Tây Nhung, phụ thân hắn là tử trận trên xa trường, và cả đại ca hắn cũng là tử trận nơi sa trường.
Nên hắn vô cùng thống hận dị tộc.
Trước mặt năm vạn thiết kỵ nghiêm mật, tỏa ra khí thế đầy áp bách.
Thế nhưng…
Tiết Đào thản nhiên không hề sợ hãi.
“Giết!”
Một tiếng ra lệnh.
Cả ngàn Huyền Vũ vệ liền ra sức thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí vang, vươn chân phóng đi, cuốn theo vô vàng khói bụi, phóng về phía quân địch!
Phía bên Mã Đốn đại quân.
Các võ tướng đều phì cười rộ lên, thật không tin nổi cái quốc gia cổ lão này thế mà lại cho một ngàn người đi tìm cái chết.
Đại quân Mã Đốn nổi danh lấy ít đánh nhiều, những nơi phương trận đi qua, không ai địch nổi.
Một vị tướng quân Mã Đốn cũng rút ra phản khúc kiếm, hô lên lệnh tấn công.
Phương trận chầm chập tiến công, mặt đất ở giữa chấn động dữ dội, đại quân Mã Đốn và Huyền Vũ vệ càng lúc càng gần.
Bỗng dưng!
Tiết Đào dẫn đầu đột nhiên bạo phát linh khí trong khí đan.
Theo sát hắn là cả ngàn Huyền Vũ vệ, cũng đồng thời bộc phát ra kinh khí trong khí đan.
Linh khí hình thành linh áp, áp về hướng đại quân Mã Đốn…
Vốn đội quân chỉ ngàn người.
Nhưng khí thế phát ra lại đáng sợ tựa đội quân vạn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận