Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 733: Phá bình cảnh, kiếp phạt đến (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Sứ giả thượng giới……chết rồi!
Chết thảm tại chỗ, bị người một kiếm giết chết!
Mạnh mẽ như thượng giới hoá tiên đại năng, vậy mà thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị chém tới đầu lâu nhục thể của nguyên thần cũng không còn.
Thi thế lạnh như băng, giống như một bông hoa lộng lẫy héo tàn trong chốc lát, sau đó thi thể nặng nề rơi xuống đất.
Phó tòng đối chiến với Lục Cửu Liên triệt để phát điên luôn rồi!
Trong đôi mắt gã trung niên đầy tia máu, hắn ta luôn lấy chủ nhân làm kiêu ngạo, sứ giả thượng giới tôn quý, vậy mà lại cứ như vậy mà chết đi!
Giờ phút này, ánh sáng rực rỡ trên đầu sứ giả thượng giới đã biến mất, không còn uy năng che chở, hắn không còn cách nào duy trì được chân dung của mình.
Lục Cửu Liên thu tay lại, từ từ đứng lại, mặt không đỏ, thở không gấp, tựa hồ đôi chiến mới một phó tòng độ kiếp tách ra kim thần chi hoa và nguyên thần chi hoa với hắn mà nói còn dư sức.
Phó tòng muốn trốn, Lục Cửu Liên cũng không cản.
Bởi vì hắn biết, phó tòng này trốn không được bao xa.
Dù thế nào……
Lục thiếu gia có chút xấu tính cũng đã xuất hiện rồi.
Rầm ầm ầm!
Phía trên bầu trời, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng xuất hiện ở bên cạnh “đạo diễn kính”.
Nhìn vào bạch y thiếu niên đó, đưa tay bắt lấy đại diễn kính.
Cùng với cái chết của sứ giả thượng giới, nguyên thần ở lại trong đạo diễn kính kia làm sao còn có thể ngăn cản được Lục Phiên nữa chứ, chỉ có thể để Lục Phiên mạnh mẽ xóa đi, khiến cho đạo diễn kính đổi chủ.
Tại thời điểm này, có vô số cường giả mới có thể tận mắt nhìn thấy vị Lục thánh chủ vô cùng thần bí của Ngũ Hoàng kia.
Dưới trướng huyết y, Kiếm Vương một kiếm trảm tiên sứ!
Mà Lục thánh chủ hiện thân, nhất niệm đoạt bảo kính!
Nếu như nói đây không phải là bí mật mưu đồ, thì có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Làm sao có chuyện tốt như vậy.
Tiên sứ vừa chết, Lục thánh chủ liền xuất hiện bên cạnh đạo diễn kính, ý muốn đoạt kính.
Phải biết rằng, ở đây có không ít cường giả lục diễn thánh địa thậm chí là ngũ diễn, còn không kịp để ý đến đạo diễn kính.
Đạo diễn kính tuy rằng không phải là loại pháp khí cường công, nhưng mức độ quan trọng của nó là không thể nghi ngờ.
Giữa trời đất hoàn toàn là một mảnh yên tĩnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, nổ vang từng trận.
Tuy rằng Lục Phiên mở miệng muốn giữ những người này ở lại đây, thế nhưng, sứ giả thượng giới khó khăn lắm mới ra khỏi chiến thuyền cổ xưa, lại bị huyết y điều khiển Kiếm Vương một kiếm chém chết.
Làm sao họ còn dám ở lại nữa?
Đối với Lục Phiên, phần lớn cường giả chỉ lướt mắt qua không thèm để ý đến nữa.
Bọn họ kiêng kị là đạo bào toàn thân rách nát kia, trong tay lâu khô đạo nhân cầm một thanh kiếm có chút rỉ sét, Kiếm Vương!
“Hư Vô Thiên xảy ra biến cố lớn, có hung nhân viễn cổ xuất thế! Đi thôi!”
“Mau rời khỏi nơi này, sứ giả thượng giới đã chết, hung nhân iễn cổ lại xuất hiện, Hư Vô Thiên lại sắp trở thành một chiến trường đẫm máu rồi.”
“Kiếm Vương xuất thế rồi, vậy thì Cầm Vương, Ám Vương cùng Binh Vương còn xa nữa sao?! Huyết y tướng quân Cố Manh Nhiên chắc chắn cũng đã sống lại rồi!”
Không ai để ý đến Lục Phiên.
Từng giọng nói đầy kinh hãi đối với huyết y tướng quân.
Rầm ầm ầm!
Từng chiến thuyền linh thuyền vắt ngang qua khoảng không, ác điểu giương cánh, tựa như che lấp bầu trời.
Bọn họ muốn xông ra khỏi Hư Vô Thiên, kiêng kị mà đầy kinh hãi.
Lão đạo nhân gầy gò mang theo thanh kiếm rỉ sét, với hốc mắt lõm xuống, bên trong có ma trơi đang thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào rất nhiều cường giả cùng thánh địa quét qua hư không, giống như một tiêu bản, đứng yên tại chỗ, chỉ có đạo bào rách nát trên thân đang tung bay theo gió.
Lục Phiên đang nắm giữ đạo diễn kính, sắc mặt cũng bình tĩnh như vậy.
Hắn bị phớt lờ, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm.
Giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện những trận văn.
Nếu các ngươi đã không để ý tới bản công tử như thế, vậy thì cũng chớ nói bản công tử vô lý vô tình.
Khóe miệng Lục Phiên hơi nhếch lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, bấm tay, đem tất cả trận vân trong lòng bàn tay bắn ra.
“Hết thảy lưu lại.”
Lục Phiên ngồi trên thiên nhận ỷ, ngân nhận như thác nước nhân hà, rực rỡ mà chói mắt, phong hoa tuyệt đại.
Ông……
Ngay lập tức.
Vô số sương mờ mù mịt, sương mù dày đặc đang bốc lên.
Một đại trận đáng sợ, trong chớp mắt vân chuyển, chốc lát khuếch trương, bao phủ lấy trăm ngàn dặm khu vực bên ngoài Ngũ Hoàng.
Những chiếc chiến thuyền, linh thuyền cùng ác điểu bị bao trong đó.
“Lục thánh chủ, thật can đảm!”
“Làm người thì nên chừa lại đường lui, chớ có đuổi tận giết tuyệt!”
“Đáng chết! Đây là địa giai đại trận!”
Trong đại trận mây khói mịt mờ, mưa gió thất thường, từng đợt tiếng chửi rủa vang lên, giận dữ không dứt.
Có cường giả tim đập nhanh, có cường giả, tràn đầy tức giận, có cường giả khóe miệng đang run rẩy.
Ai cũng không ngờ được, kẻ luôn bị chèn ép, vậy mà giờ khắc này, lại trở mình!
Quay sang đàn áp họ, thậm chí không cho họ đi!
Khô lâu đạo nhân cũng hơi bối rối, trong mắt ma trơi khẽ nhảy lên.
Nhìn vị Lục thánh chủ phong hoa tuyệt đại kia, mở to miệng, phảng phất như muốn nói gì đó.
Tướng quân lệnh, chẳng qua chỉ là để hắn ta giết tiên sứ.
Mà giết tiên sứ, hắn ta cũng đã dùng hết toàn lực rồi.
Cường giả chung quanh chỗ này, thậm chí có rất nhiều cường giả không hề yếu hơn tiên sứ.
Một số đỉnh cấp thánh địa lục diễn, thậm chí cường giả tọa trấn thánh địa ngũ diễn, cũng không yếu hơn tiên sứ hóa tiên cảnh là bao.
Dọa lùi bọn họ thì coi như xong đi, Lục thánh chủ thế nào còn muốn giữ người lại nữa chứ?
Tướng quân vừa mới có được thần dược, muốn khôi phục cùng luyện hóa thần dược còn cần không ít thời gian đâu.
Lục thánh chủ đừng quá kiêu ngạo à.
Bất quá, những lời này, đạo nhân thật sự nói không nên lời.
Boang!
Kiếm quang ngang trời, vô số kiếm khí đan xen ngang dọc trong Hư Vô Thiên, tựa như tinh hà lưu chuyển.
Đạo nhân tay cầm thanh kiếm rỉ sét, đứng trong hư không, đứng sau lưng Lục Phiên ngồi trên thiên nhận ỷ.
Phảng phất như Lục Phiên chính là chỗ dựa.
Rầm rầm rầm!
Trong mây khói đại trận.
Có những tiếng gào thét liên tục.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Có khí tức cực kỳ cường đại của tồn tại hóa tiên, tựa như thật sự có tiên nhân xuất hải.
Xé rách sương mù, hóa thành một luồng sáng xanh mà đi.
“Kiếm Vương……huyết y tướng quân! Các ngươi nếu đã xuất thế, vậy thì tất nhiên cũng phải chịu đại kiếp!”
“Trời đất này sớm đã không dung các ngươi rồi!”
“Năm đó các ngươi phạm phải tội nghiệt ngập trời, thì tất phải trả lại!”
Rầm ầm ầm!
Lời nói như sấm rền.
Tiếng nổ trong hư không, thế nhưng, có nói thế nào đi chăng nữa những đại năng hóa tiên này cũng không dám nán lại, hóa thành lưu quang muốn bỏ chạy.
“Vậy mà lại muốn trốn?”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận