Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 259: Hắc Long kết đan, Trúc Lung phục Long (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Không hổ là long chủng, sức phòng ngự mạnh hơn nhân loại quá nhiều.
Tuy nhiên. . .
Một đao trảm không được, vậy thì chém thêm vài đao nữa!
Ánh mắt Nhiếp Trường Khanh hiện lên tinh mang, đao ý lại dâng trào lần nữa, trên đao mổ heo có âm thanh nổ tung vang dội.
Kim thuộc tính cuốn theo đao ý, lại chém ra một lần nữa.
Một đao này chắc chắn trảm Hắc Long!
Nơi xa.
Vũ Văn Tú sắc mặt trắng bệch.
Hắn không nghĩ tới Hắc Long lại bị đánh như vậy. . .
Hắn dùng máu thịt nuôi nấng Hắc Long, đây là hi vọng cuối cùng của hắn, kỳ thật ngay từ đầu, hắn đã từng bồi hồi, đã từng lo lắng.
Tại thời điểm dung thịt người nuôi Hắc Long, hắn đã từng thức trắng đêm khó ngủ.
Thế nhưng, khi Hắc Long thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, càng ngày càng mạnh lên, Hắc Long giúp cho Hắc Long vệ của hắn mạnh lên từng ngày, Vũ Văn Tú lại cảm thấy nếu như có thể để Hắc Long trở nên mạnh mẽ, khiến cho quân lính của hắn trở nên mạnh mẽ, những người đã bị Hắc Long ăn thịt, cái chết của họ rất có ý nghĩa.
Cho nên, hắn bắt đầu tha hóa.
Hắn từng nghĩ, Hắc Long đã nuốt nhiều máu thịt như vậy, thậm chí ăn luôn cả tu hành giả thì chắc chắn nó sẽ rất mạnh. . . Dù cho có kém hơn Lục Bình An trong Bạch Ngọc Kinh, nhưng ít nhất sẽ không thua đồ đệ Bạch Ngọc Kinh.
Hôm nay, hiện thực lại đả kích hắn rất nhiều.
Dù chỉ là đồ đệ của Bạch Ngọc Kinh . . . Hắc Long cũng không thắng được!
Nơi xa.
Đạm Đài Huyền và Giang Li, cùng với các võ tướng của Đại Huyền quốc võ đều khẽ run.
Đây là một trận đại chiến giữa tu hành giả và Tà Long.
Trận chiến này, có thể được gọi là kinh thiên động địa, uy thế của đao khí trong trận chiến bộc phát ra, làm cho Huyền Vũ vệ ngay cả tâm tư kháng cự cũng không có.
Trong ánh mắt Đạm Đài Huyền hiện lên sự phức tạp: “Tu hành giả. . . Cái này là tu hành giả.”
Giang Li nắm ngân thương, mắt sáng như đuốc.
Hắn biết Bạch Ngọc Kinh rất mạnh, thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn còn đánh giá thấp.
Hắc Long mạnh, Bạch Ngọc Kinh. . . Còn mạnh hơn!
Huyết dịch toàn thân Bá Vương sôi trào, hắn bị Hắc Long hành hạ, mà Nhiếp Trường Khanh lại hành được Hắc Long. . .
Bởi vậy suy ra, hắn hắn đánh với Nhiếp Trường Khanh một trận, sợ là sẽ phải chịu một trận đòn.
Nhiếp Trường Khanh đã diễn hóa ra linh khí có thuộc tính, đã là Thể Tàng cảnh đỉnh phong, bước một bước vào Thiên Tỏa cảnh!
Hắn lại yếu hơn rồi sao!?
Thật sự là không cam tâm a!
Hắc Long đã nhận ra mối nguy.
Nhiếp Trường Khanh lại lần nữa chém tới một đao, khiến cho Hắc Long có cảm giác sắp tử vong, long chủng là yêu thú, đặc biệt mẫn cảm với những tình huống nguy hiểm cận kề cái chết.
Hắc Long không muốn chết.
Cho nên, nó há miệng ra.
Long châu màu đen từ trong miệng nó bay ra, trên long châu hiện ra vô số oan hồn, đây là những sinh linh đã bị Hắc Long cắn nuốt.
Trong con ngươi Hắc Long, sắc đỏ hiện lên.
Nó muốn bất chấp dùng long châu kết Kim Đan!
Mặc dù nó biết thời cơ chưa tới, thế nhưng. . . Bị Nhiếp Trường Khanh ép, nó không còn cách nào khác.
Hắc Long gào thét!
Vảy toàn thân nó dường như đang biến đổi, có long huyết màu đen từ bên trong chảy ra, long huyết chảy vào trong long châu.
Nhiếp Trường Khanh sắc mặt lạnh lùng, đao ý kim thuộc tính chém xuống.
Không nương tay chút nào.
Nếu như để Hắc Long kết thành Kim Đan, vậy thật không ổn rồi.
Trừ phi công tử ra tay, bằng không. . . Thế gian còn có ai có thể trấn áp được Kim Đan cảnh Hắc Long?
Cho nên, Nhiếp Trường Khanh không cho phép chuyện này xảy ra.
Đao ý mang theo linh khí kim thuộc tính không gì có thể ngăn cản.
Đột nhiên chém xuống.
Chém trúng Long châu màu đen.
Oanh!
Lập tức, ánh đen tỏa ra, vô số long huyết bắn tung toé, bị hơi nóng làm bốc hơi, hóa thành một đoàn khói đen bao phủ Hắc Long và Long châu.
Khí tức âm trầm đột nhiên bao phủ khắp Ngự Hoa viên.
Sắc mặt Nhiếp Trường Khanh cẩn trọng hơn, ngẩng đầu, thấy có mây đen dần bao phủ. . .
“Thiên địa dị tượng, nó muốn kết Kim Đan rồi sao?”
Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi.
Hắn nắm chặt đao mổ heo, đao mổ heo nằm ngang trước người hắn, chân hắn đạp xuống, tuyết đọng trên mặt đất bị dạt ra hai bên, hắn chạy như bay về hướng sương mù màu đen đang bao phủ Hắc Long.
Đao mổ heo nhấc ngang, chợt chém về phía Hắc Long bên trong khói đen.
Bên trong khói đen, một sợi ánh sáng vàng, như ẩn như hiện.
Kim Đan!
Nhiếp Trường Khanh run lên.
Một long trảo màu đen từ trong khói đen đột nhiên đánh ra.
Lực lượng cùng khí tức đều mạnh hơn rất nhiều.
Hắc Long bất chấp kết Kim Đan, cuối cùng thật sự thành công!
Long trảo va chạm với đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh, mặt ngoài thanh đao, thế mà phát ra tiếng vỡ giòn vang. . .
Xoạt xoạt một tiếng, một vết rách hiện ra!
Con ngươi Nhiếp Trường Khanh co rụt lại.
Đao mổ heo bị bắn bay ra.
Bị Nhiếp Trường Khanh nắm trong tay, phản lực to lớn, làm thân thể Nhiếp Trường Khanh sau khi hạ xuống mặt đất phải xoay tròn mấy vòng, mới ổn định lại được.
Sương mù dày tán đi.
Trong miệng Hắc Long có một hạt châu màu vàng tản ra ánh sang đen.
Tụ long châu, kết Kim Đan!
Trong đôi mắt Hắc Long hiện lên vẻ mừng như điên, nó thành công!
Cược thành công!
Đương nhiên, Kim Đan này mặc dù chỉ là giả đan, thế nhưng nếu cho nó thời gian đầy đủ để uẩn dưỡng, giả đan cũng có thể trở thành Kim Đan thật sự!
Mà bây giờ, muốn đối phó với Nhiếp Trường Khanh, giả đan. . . Là đủ rồi!
Con ngươi Hắc Long lóe lên ánh sáng.
Quả nhiên, nuốt tu hành giả để tu luyện, là một đường tắt để tu hành!
Con ngươi của Hắc Long khóa chặt Nhiếp Trường Khanh, cũng nhìn về Bá Vương, càng nhìn kĩ Huyền Vũ vệ và Hạng Gia quân. . .
Những tu hành giả này!
Nếu toàn bộ đều bị nó nuốt. . . Nó có thể mạnh hơn nữa hay không!?
Nhiếp Trường Khanh thở ra một hơi, đao mổ heo trong tay hắn, đã có một vết nứt dài, nâng lên, nhìn thoáng qua, hắn hiểu được, cần phải đổi đao.
Cái đao mổ heo này, chẳng qua chỉ là một con dao mổ heo bình thường ngay cả linh cụ cũng không bằng.
Có lẽ, chuyến này lúc trở về Hồ Tâm đảo, nên tìm Công Thâu đại sư cầu một thanh đao.
Hắc Long tham lam nhìn chằm chằm vào Nhiếp Trường Khanh.
Lúc này nó rất muốn nuốt Nhiếp Trường Khanh.
Tuy nhiên. . . Trong lòng Hắc Long hiện ra một bóng người.
Bóng người đó ngồi ngay ngắn trên một chiếc thuyền đơn độc, bình tĩnh thả câu.
Người này, làm Hắc Long bỏ đi ý nghĩ muốn ăn Nhiếp Trường Khanh.
Bởi vì, Nhiếp Trường Khanh là môn đồ của bóng người kia.
Không thể trêu vào.
Cho nên, Hắc Long dời đi tầm mắt, nhìn vào Bá Vương cùng với quân đội tu hành giả.
Rống!
Hắc Long gào thét, trong Kim Đan phóng xuất ra khí tức hùng hồn.
Nhiếp Trường Khanh thở dài, hắn đánh không lại Hắc Long, nhiệm vụ công tử lần này giao cho hắn, hắn đã thất bại.
Đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ thất bại, thật có chút cảm giác chua xót.
Bỗng dưng.
Một tiếng sao ung dung vang lên.
Từ trong Long Môn trên đầm nước, du dương bay ra.
Nhiếp Trường Khanh ngẩn người ra.
Vỗn dĩ Vũ Văn Tú đang hưng phấn vì Hắc Long biến đổi, lúc này cũng ngẩn người.
Trên không trung, Hắc Long đang hống to, lúc này vảy rồng toàn thân thít chặt lại, một cỗ khí tức lạnh lẽo tỏa ra làm toàn thân nó lạnh lẽo.
Nó nhìn chòng chọc vào Long Môn, so với thời điểm Nhiếp Trường Khanh xuất hiện trước đó, nó càng sợ hãi hơn.
Trong Long Môn đen kịt.
Một bóng hình xinh đẹp, từ từ uyển chuyển đi ra.
Đó là một thiếu nữ nhắm chặt mắt, cầm ống sáo, nhẹ nhàng thổi, từ trong Long Môn hiện ra.
“Là nàng?”
Nhiếp Trường Khanh giật mình, hắn nhận ra thiếu nữ này, đây không phải là thiếu nữ thần bí ở trong Long Môn trên Bất Chu phong sao?
Đạm Đài Huyền cũng nhận ra thiếu nữ này, sắc mặt thay đổi.
Khi hắn tìm tiên duyên trên Bất Chu phong thì gặp thiếu nữ này, Đạm Đài Huyền làm sao dám quên!
Thế nhưng, thiếu nữ này sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hắc Long nhìn chòng chọc vào thiếu nữ.
Tiếng sao dần dừng lại.
Thiếu nữ ngưng thổi, buông ống sáo xuống, khẽ nâng cằm, lông mi dài run lên, khuôn mặt xinh đẹp đối mặt với Hắc Long.
Thân thể Hắc Long đang run lên, run rẩy không ngừng.
Nó phát ra tiếng gầm nhẹ, nhưng trong tiếng gầm. . . Lại không có một chút sức mạnh nào.
Vũ Văn Tú nhìn Hắc Long, hắn lần đầu tiên phát hiện Hắc Long yếu đuối như vậy!
Thiếu nữ này là ai?
Thế gian ngoại trừ Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An, còn có người có thể làm cho Hắc Long sợ hãi sao?
“Đi theo ta đi.”
Thiếu nữ Trúc Lung, nói.
“Rống!”
Hắc Long phát ra một tiếng gầm nhẹ tràn đầy kinh khủng và không cam lòng.
Sau đó, nó nuốt long châu Kim Đan vào, quay người mang theo mây đen bỏ trốn, cũng không dám quay đầu!
Hình ảnh này, làm mọi người rung động.
Nhất là Vũ Văn Tú.
Bởi vì. . .
Hắc Long vừa mới biến đổi vậy mà. . . Chạy trốn!?
Thiếu nữ khe khẽ thở dài, tóc đen tung bay, nàng đã cho Hắc Long cơ hội.
Lông mi dài run lên.
Đôi mắt vốn đóng chặt, chầm chậm mở ra.
Mắt trái đen, mắt phải trắng.
Oanh!
Tất cả mọi người trong Ngự Hoa viên đều cảm giác trước mắt thấy không rõ bất kỳ sự vật gì. . .
Bóng tối và ánh sáng luân chuyển, để bọn hắn thấy cực kì khó chịu.
Bên tai lại nghe được tiếng kêu hoảng sợ của Hắc Long.
Dường như nó đang hét lên. . . Ngươi không được qua đây.
Cuối cùng. . .
Tiếng thét nhỏ dần.
Hình ảnh trước mắt mọi người dần rõ hơn.
Ánh sáng mông lung biến mất không thấy gì nữa, tuyết trắng nhẹ nhàng yên tĩnh bay lả tả xuống, rơi xuống đầy đất.
Tiếng sao ung dung lại vang lên, trước Long Môn, thiếu nữ một tay nắm lấy đuôi Hắc Long, một tay cầm ống sáo, đưa lên môi chầm chậm thổi, tiếng sáo du dương, hòa cùng âm thanh móng vuốt Hắc Long ma sát trên mặt đất. . .
Thân thể to lớn của Hắc Long bị thiếu nữ kéo đi, tan biến dần trong Long Môn.
Thiên địa bỗng yên tĩnh hẳn.
Tất cả mọi người đều mờ mịt.
Vừa mới rồi. . . Đã xảy ra chuyện gì?
TN: Quả là chị đại :V
Bạn cần đăng nhập để bình luận