Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 415: Là ai tìm hiểu ra đạo ý? (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc, Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, Hồ Tâm đảo trôi nổi trên bản nguyên hồ, tựa như một tòa tiên đảo trên chín tầng trời, đang quan sát nhân gian.
Hắn mặc một thân y phục màu trắng, quần áo bay phần phật trong gió, đang bày linh áp kỳ bàn, từng quân cờ hạ xuống tiếng lạch cạch thanh thúy vang lên không dứt, động tác ưu nhã, khoan thai, không nhanh không chậm.
Theo từng quân cờ hạ xuống, dường như có một luồng gợn sóng linh thức thần bí khuếch tán ra xung quanh, làm cho cường độ linh hồn của Lục Phiên không ngừng được tăng cường.
Một ván cờ, lại phảng phất như có khí thế của núi sông đang ngưng tụ.
Lục Phiên chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay khẽ vẫy, chén rượu thanh đồng nhẹ nhàng bay tới, hắn đón lấy, khẽ nhấp một ngụm, nước rượu cay nồng vào cổ họng, hương rượu thơm ngát xua tan mọi ưu phiền.
Đám người Ngưng Chiêu, Nghê Ngọc đi Cửu Ngục bí cảnh xông xáo, hy vọng có thể đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân, trên Hồ Tâm đảo vắng đi rất nhiều người, làm cho bầu không khí trở nên có mấy phần quạnh quẽ.
Cho dù Công Thâu Vũ một lòng nhào vào trên việc luyện khí, cũng rời đảo, chạy tới Cửu Ngục bí cảnh.
Công Thâu Vũ rất rõ ràng, nếu như hắn muốn luyện chế ra linh cụ đẳng cấp cao hơn, nhất định phải không ngừng tăng cao thực lực.
Thực lực càng mạnh, càng có vốn liếng để luyện khí.
Điểm này, Công Thâu Vũ nhìn nhận rất thấu triệt, cho nên, hắn lựa chọn đi xông Cửu Ngục bí cảnh.
Trên đảo cực kỳ yên tĩnh, đương nhiên, nếu như không có âm thanh sột soạt do Tiểu Ứng Long vùng vẫy trên bản nguyên hồ tạo ra, hẳn là sẽ càng thêm yên tĩnh.
Thân hình của Lục Phiên dựa vào trên xe lăn, không tiếp tục suy nghĩ những chuyện khác, bắt đầu suy tư về con đường sau này của Bạch Ngọc Kinh, xem nên đi như thế nào.
Thiên hạ hiện nay, có thể được xưng là thời đại Bạch Ngọc Kinh, giống như thời đại của Bách Gia Chư Tử trước đó, thời đại đó, người dẫn dắt trào lưu là Chư tử của Bách gia, mà bây giờ, người dẫn đầu là Bạch Ngọc Kinh.
Nhưng mà, công thành lui thân, Bạch Ngọc Kinh đã hoàn thành mục tiêu dẫn dắt một thời đại.
Nếu như Bạch Ngọc Kinh một mực tồn tại, toàn bộ tu hành giới sẽ mãi mãi bị che phủ dưới cái bóng của Bạch Ngọc Kinh.
Làm trở ngại sự phát triển của tu hành giới.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, Lục Phiên ném ra rất nhiều đồ vật mới lạ.
Ví dụ như, sử dụng linh thạch làm tiền tệ, đấu giá đan dược cùng linh cụ.
Thậm chí, còn truyền bá không ít tu hành pháp môn.
Đây đều là những đồ vật thiết yếu, cần thiết cho sự phát triển của tu hành giới.
Lục Phiên hơi đăm chiêu, hai đầu lông mày nhíu lại.
Trong tương lai, Bạch Ngọc Kinh nhất định phải biến mất trước mắt của thế nhân, không chỉ là vì nhiệm vụ yêu cầu, dù cho không có nhiệm vụ, Lục Phiên cũng sẽ quyết định như vậy.
Thế nhưng, Đạo các cùng Kiếm các, hai thế lực đã từng bị Bạch Ngọc Kinh hợp nhất, Lục Phiên cũng không có ý định mang đi.
Sự tồn tại của bọn hắn, rất có thể sẽ xúc tiến sự phát triển của toàn bộ tu hành giới, và đương nhiên cũng sẽ đối với tu hành giới hình thành một chút ước thúc.
Một tay Lục Phiên chống cằm, một tay khoác lên chiếc chăn mỏng bằng lông dê đắp trên đầu gối, hắn ngẩng đầu, nhìn lên không trung, ánh nắng buổi chiều mặc dù không còn quá gay gắt, nhưng cũng đủ làm hắn hơi nheo mắt lại vì chói.
. . .
Bên trong Ngục Môn thứ nhất.
Hơi thở của Mạnh Hạo Nhiên cực kỳ dồn dập.
Hắn xông vào trong một bãi tha ma, xem nơi này như là một cái chiến trường có quy mô nhỏ, muốn từ đầu bên này của bãi tha ma, giết tới đầu bên kia.
Trên người vết thương đầy dẫy.
Linh khí gần như cạn kiệt, liên tục thi triển nhiều lần hạo nhiên chính khí, khiến cho hắn gần như đã tới cực hạn.
Đáng tiếc là, cuối cùng hắn vẫn thất bại, cho nên đành phải lui về, trở lại đến lối vào của bãi tha ma.
Hắn hiểu được, đây là do thực lực của hắn còn quá yếu.
Nếu như đổi lại Khổng Nam Phi, thi triển ra chính khí Trường Hà hoặc là Hạo Nhiên kiếm, mặc kệ là Thể Tàng hay Khí Đan cảnh khô lâu, tất cả đều sẽ bị phai mờ.
“Vẫn là do thực lực không đủ.”
Trong đôi mắt của Khổng Nam Phi dần dần toát ra vẻ kiên nghị.
Đương nhiên, trải qua lần này chém giết, hắn cũng không phải là không thu hoạch được gì, hắn đoạt được một viên Lam Linh tinh, tầm quan trọng của Lam Linh tinh không cần nói thì ai cũng biết.
Chỉ cần có được Lam Linh tinh, có thể tiến vào bên trong Vong Linh thôn để nghỉ ngơi, khôi phục thương thế.
Thậm chí, Mạnh Hạo Nhiên còn hoài nghi, nếu như có đủ nhiều Lam Linh tinh, nói không chừng hắn còn có thể lợi dụng Vãng Sinh trì để tu hành, năng lực khôi phục của Vãng Sinh trì mạnh mẽ như vậy, cũng bởi vì có đầy đủ năng lượng cung cấp cho nó vận chuyển.
Mà năng lượng sung túc, đương nhiên cũng có thể dùng để tu hành.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Mạnh Hạo Nhiên mà thôi.
Khi vừa cầm lấy Lam Linh tinh, Mạnh Hạo Nhiên lại lần nữa gặp được Vong Linh thôn.
Hắn quét mắt liếc nhìn những dòng chữ trên bia đá của Vong Linh thôn, phát hiện thứ tự của mình đã rơi xuống cuối cùng.
Rất nhiều người đã vượt qua hắn.
Vị trí thứ nhất, lại chính là sư phụ của hắn, Khổng Nam Phi…
“Khổng Nam Phi, tiến độ: Trên dưới một trăm.”
Lập tức, vẻ mặt của Mạnh Hạo Nhiên trở nên đỏ bừng.
Sư phụ đều đã trên dưới một trăm, mà Mạnh Hạo Nhiên hắn vẫn như cũ là trăm một…
Quả thực làm cho sư phụ mất mặt.
Mạnh Hạo Nhiên thở ra một hơi thật dài, sau khi tiến vào bên trong Vãng Sinh trì để khôi phục thương thế, liền không kịp chờ đợi, bắt đầu tiếp tục xông bãi tha ma.
Dưới sự kích thích của Khổng Nam Phi, khí thế của Mạnh Hạo Nhiên cũng có chút hùng hổ.
Dưới sự bố trí của Lục Phiên, bãi tha ma chính là tiểu quan ải thứ nhất.
Dựa theo lời nói của Lục Phiên, có tiểu quan ải, đương nhiên sẽ có tiểu Boss.
Mà Đại thống lĩnh của đám khô lâu chính là bậc này tồn tại.
Tại đầu cuối cùng của bãi tha ma, Mạnh Hạo Nhiên gặp phải vị khô lâu Đại thống lĩnh này.
Đây là một bộ khô lâu cực kỳ to lớn, khôi ngô, toàn thân xương cốt còn pha lẫn những đốm màu đỏ, thoạt nhìn ước chừng cao hơn hai mét, dù cho đã mất đi toàn bộ máu thịt, nhưng hắn đứng yên ở đó, vẫn tỏa ra một luồng áp bách cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, Mạnh Hạo Nhiên đã không có đường lui.
Bởi vì sau lưng hắn, đường lui đã bị đội quân khô lâu vô biên vô tận ngăn chặn.
Cửu Ngục bí cảnh này, mặc dù là cơ duyên, nhưng đồng thời cũng nương theo nguy hiểm to lớn.
Điểm này, bây giờ xem như Mạnh Hạo Nhiên đã đích thân cảm nhận rất rõ ràng.
Giờ này khắc này, chính là tuyệt cảnh.
Nếu như hắn không cách nào phá vây, có lẽ thật sự sẽ phải ngã xuống ở nơi này.
Không còn cách nào khác, Mạnh Hạo Nhiên chỉ có thể lựa chọn một trận chiến, hắn còn không muốn chết.
Thời khắc sinh tử, Mạnh Hạo Nhiên rút thanh trường thương sau lưng xuống, điều chỉnh hô hấp, mũi thương chỉ về phía khô lâu màu đỏ.
Một trận đại chiến đang ấp ủ.
Tinh khí thần của Mạnh Hạo Nhiên tập trung đến mức độ cao nhất.
Hắn biết, mấu chốt để hắn có thể giành thắng lợi trong trận chiến này chính là hạo nhiên chính khí, chỉ có tập trung hạo nhiên chính khí, tung ra một đòn mạnh nhất, hắn mới có thể giành được chiến thắng.
Oanh!
Khô lâu Đại thống lĩnh thực sự quá mạnh, thực lực của hắn tương đương với tu hành giả Thể Tàng cảnh đã hoàn thành rèn luyện ngũ tạng.
Mặc dù chưa từng sinh ra thuộc tính linh khí, nhưng mà, đối với Mạnh Hạo Nhiên mà nói, đây cũng đã là cực mạnh rồi.
Trường thương của Mạnh Hạo Nhiên bị khô lâu Đại thống lĩnh đánh gãy.
Lồng ngực bị một thanh cốt đao đâm xuyên qua.
Thời khắc mấu chốt, Mạnh Hạo Nhiên đột nhiên há miệng, từ bên trong phun ra một luồng hạo nhiên chính khí cực kỳ ngưng tụ, vừa tiếp xúc với không khí liền hóa thành một thanh Hạo Nhiên trường thương…
Thổi phù một tiếng.
Đâm xuyên qua đầu của khô lâu Đại thống lĩnh.
Một thương nổ đầu.
So với những khô lâu thống lĩnh bình thường, khô lâu Đại thống lĩnh rơi ra đồ vật hơi khác biệt một chút, là một viên Hồng Linh tinh chưa bao giờ xuất hiện.
Thu lấy chiến lợi phẩm.
Mạnh Hạo Nhiên cũng không kịp dò xét, thân thể lộn một cái, nhanh chóng lao ra khỏi khu vực của bãi tha ma, bởi vì theo khô lâu Đại thống lĩnh chết đi, vô số khô lâu dường như phát điên.
Mạnh Hạo Nhiên lao ra bãi tha ma, vết thương trước ngực cực kỳ đau đớn.
Hắn hiểu được, bản thân không thể chịu đựng được nữa.
May mắn trong tay hắn còn có Lam Linh tinh, sau khi chạy mấy mấy dặm đường, liền nhìn thấy Vong Linh thôn.
Dưới sự trợ giúp của Vãng Sinh trì, thương thế của hắn rất nhanh đã khôi phục lại như ban đầu.
Sau khi hồi phục, Mạnh Hạo Nhiên lại nhìn về phía bia đá, xem xét tiến độ của mình, phát hiện đã thay đổi, từ 101 biến thành 105.
Thứ tự cũng tăng lên rất nhiều.
Trong nội tâm cũng có chút hưng phấn.
Hắn lấy viên Hồng Linh tinh ra, đây là lần đầu tiên hắn lấy được viên Linh tinh như thế này.
So với Lam Linh tinh, năng lượng trong Hồng Linh tinh càng thêm nồng đậm, quan trọng nhất chính là… Khi nắm lấy Hồng Linh tinh, đột nhiên trong lòng của Mạnh Hạo Nhiên dâng lên cảm giác kích động.
Muốn đem nó bóp nát.
Sau đó, Mạnh Hạo Nhiên liền thật sự bóp nát.
Crắc một tiếng, Hồng Linh tinh vỡ ra.
Một luồng năng lượng đậm đặc phun trào, hóa thành một chùm sáng.
Ánh mắt của Mạnh Hạo Nhiên co rụt lại, nhìn chằm chằm vào chùm sáng này… Hắn phát hiện bên trong có một bình đan dược nổi lơ lửng.
Nghiêng tay đổ ra một viên, sau một hồi xem xét, Mạnh Hạo Nhiên liền nuốt xuống, đan dược vừa vào bụng, hắn lập tức phát hiện linh khí bên trong khí đan nhanh chóng bao phủ luyện hóa, tốc độ rèn luyện ngũ tạng dường như cũng nhanh hơn không ít.
“Đây là… Tụ Khí đan của Bạch Ngọc Kinh mà sư phụ đã từng nói.”
Ánh mắt của Mạnh Hạo Nhiên lập tức phát sáng.
Thì ra còn có thể như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Mạnh Hạo Nhiên liền rời khỏi Vong Linh thôn, hơi suy nghĩ một chút, hắn lại một lần nữa quay về bãi tha ma, tên khô lâu Đại thống lĩnh kia quả nhiên đã sống lại.
Chiến ý dâng lên, Mạnh Hạo Nhiên lại cùng Đại thống lĩnh tiến hành đại chiến.
Trong lúc chiến đấu, thực lực của hắn không ngừng tăng lên, thậm chí, còn lĩnh ngộ không ít kỹ xảo tài thời khắc sỉnh tử.
Sau hai lần thất bại.
Cuối cùng, lần thứ ba, Mạnh Hạo Nhiên lại một lần nữa chém giết Đại thống lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận