Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 343: Ta là Yêu Chủ. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Lão sư yêu liếc mặt nhìn Lục Phiên thật sâu.
Thiếu niên nhân tộc này còn đáng sợ hơn bên trong tưởng tượng của hắn.
Hắn quả quyết chặt đứt sợi linh thức này.
Mây đen nồng đậm tán đi, cuồn cuộn mà chạy về phía phương xa.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên mở mắt ra, bầu trời trước mắt vẫn sáng sủa hoàn mỹ, hoàn toàn không có cảnh tượng mây đen cuồn cuộn vừa rồi.
Đằng xa, Thư lâu trên hồ, vô số tu hành giả đều đang nghiêm túc lật xem.
Lữ Động Huyền ngồi thả câu ở trên thuyền cô độc.
Linh thức tranh phong ở trước đó, hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đối với bên ngoài.
Lục Phiên quay đầu, mắt nhìn vào con Tiểu Ứng Long bị ba cái Linh Vòng trói buộc, nằm ngáy khò khò. Dù cho Linh Vòng đang không ngừng siết chặt lại, Tiểu Ứng Long cũng không màn tới.
Dáng vẻ muốn bị ghìm chết.
Lục Phiên nhịn xuống cảm xúc muốn hút chết Tiểu Ứng Long.
Trước mắt hắn, có một viên châu màu đen nhẹ nhàng rơi xuống.
Đây chính là linh hồn kết tinh từ một sợi linh thức của Lão sư yêu bị Lục Phiên chém xuống.
Vuốt vuốt trong chốc lát, Lục Phiên lại lấy Linh áp kỳ bàn ra, bóp nát linh hồn kết tinh.
Một bên khác bàn cờ, hư ảnh lão giả hiện lên, đánh cờ cùng với Lục Phiên, trong lúc đánh cờ, Lục Phiên lại hiểu thêm một chút chuyện liên quan đến yêu.
. . .
Tiếng gầm thét kinh khủng truyền ra từ bên trong Thiên Yêu tháp.
Hết thảy yêu tộc ở Yêu vực đều run lẩy bẩy nằm rạp trên mặt đất, Yêu Vương bọn hắn nổi điên vì vụ gì thế?
Bên trong Thiên Yêu tháp.
Lão sư yêu bị khóa chặt lại bởi từng sợi xiềng xích lạnh lẽo, hắn cúi đầu thấp xống, trong đôi mắt tràn đầy vẻ đau đớn.
Phía trên yêu tinh của hắn, vậy mà có vết rạn hiện lên.
Nguyên chính là là bởi vì hắn tự chém linh thức!
Thiếu niên kia vậy mà khiến cho hắn tựu mình chém linh thức.
“Đáng chết! Nhân tộc này đáng chết!”
Yêu tộc mạnh về thân thể, ở bên trên linh thức, thì vốn có hơi yếu một chút so với nhân tộc.
Lần này, hắn ăn phải thua thiệt.
Đợi cho hắn thoát khốn ra, hắn hiển nhiên sẽ phải ăn sạch tất cả nhân loại, muốn triệt để xé nát tên thiết niên đáng chết kia!
Bên trong Thiên Yêu tháp, có tiếng gầm thét không ngừng truyền ra.
Thậm chí truyền khắp Yêu vực.
Khiến cho những tu hành giả thuộc đại thế lực trấn thủ ở tuyến đầu yêu vực, sắc mặt có hơi đại biến.
Bọn hắn vội vàng truyền tình huống yêu vực có biến về các đại thế lực.
Võ Đế thành.
Trong đại điện.
Đám người Đỗ Long Dương, Nũ Đế đang trao đổi chính sự, đột nhiên biến sắc.
Đỗ Long Dương lấy ra một chiếc gương soi nhỏ ở bên hông, sau đó thấy được tin tức truyền đến từ tiền tuyến Yêu Vực ở trong gương.
“Yêu Vực có biến? Con Yêu Vương bị phong ấn kia… Có hành động!?”
Sắc mặt của Đỗ Long Dương bỗng nhiên ngưng trọng lên.
Viên Thượng đại sư cùng Nữ ĐẾ cũng đều thu vào tin tức.
Sắc mặt của ba vị cường gia đều trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có.
“Tiên… Phát hiện sao?”
“Yêu Vương bạo động… Có phải là bởi vì đã nhận ra động tác của tiên hay không?”
Ba người Đỗ Long Dương đối mặt, bọn họ đều thấy đôi mắt ngưng trọng lẫn nhau.
Yêu cùng tiên chính là tử địch!
Hành vi của Yêu có một mức độ rất lớn liên hệ với Tiên, cho nên, bọn hắn không thể không để ý.
“Xem ra, ‘kế hoạch Đồ tiên’ nhất định phải trước thời hạn…”
. . .
Nam Quận, cấm vực.
Tường không khí run run một hồi.
Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ đồng thời đi ra từ bên trong, nhưng mà, để bọn hắn kinh ngạc là, bên ngoài cấm vực vậy mà không có bất kỳ ai.
Hai người liếc nhau một cái, đều có chút không hiểu, như thường lệ mà nói, những người này hẳn là sẽ rất hiếu kỳ đối với tình huống bên trong cấm vực mới đúng, thế nhưng lại không có ai chờ bọn hắn trở về cả.
Hai người đi tới lối ra cấm vực.
Mới thấy được người, lối ra cấm vực có Nam Phủ quân đứng lặng trấn thủ.
Những Nam Phủ quân này chính là Đường Nhất Mặc an bài.
Nam Phủ quân trấn thủ thấy được Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ thì chợt sững sờ, sau đó vui mừng.
Nhiếp Trường Khanh vậy mà có thể sống sót đi ra bên ngoài cấm vực!?
Những ngày này, tin tức Đạo các Lý Tam Tư vào cấm vực, bị một tồn tại cường đại đoạt xá, hiện tại sống chết không rõ đã truyền khắp thiên hạ.
Thế nhân đều hoảng sợ sự khủng bố trong cấm vực.
Mạnh như Lý Tam Tư đều suýt nữa chết ở trong đó.
Không ít người đều hẳn coi là Nhiếp Trường Khanh cũng Mạc Thiên Ngữ chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, không nghĩ tới, hai người vậy mà bình an trở lại.
Nhiếp Trường Khanh nhìn qua mặc dù che kín vết thương, nhưng mà, thương thế lại không nghiêm trọng cho lắm.
Nhiếp Trường Khanh trò chuyện cùng với vị thủ vệ Nam Phủ quân này chốc lát, mới hiểu được đại khái.
“Công tử xây dựng Thư lâu, bên trong có vạn quyển tu hành thư tịch? Miễn phi mở ra một tháng cho tu hành giả trong thiên hạ?”
Thì ra là Lục Phiên triển khai đại động tác.
Khó trách, trước cấm vực vậy mà không có ai chờ bọn hắn trở về.
Nhiếp Trường Không không có ở lại lâu, hắn vẫn phải trở lại Võ Đế thành, dù sao, hôm nay hắn được xem như là người liên kết mối quan hệ của Lục Phiên với Võ Đế thành.
Hắn trở về, cũng là bởi vì, trong khoảng thời gian ngắn, ‘Kế hoạch đồ tiên’ của Đỗ Long Dương hẳn là sẽ không bày ra.
Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ đi tới Nam Quận Long Môn, thông qua Long môn về tới Hồ Tâm đảo.
Vừa đi ra Long Môn, lập tức bị dòng người tu hành giả trước mắt làm cho kinh hãi.
Nhiếp Trường Khanh thấy được không ít thân ảnh quen thuộc.
Đám người Bá Vương, Giang Li, Đường Nhất Mặc đều an tĩnh đọc sách.
Bá Vương tựa hồ đã nhận ra một cỗ khí tức cường đại, bèn ngẩng đầu nhìn lại, thấy được Nhiếp Trường Khanh.
Đôi mắt của hắn không khỏi co rút lại, bởi vì hắn cảm thấy khí tức của Nhiếp Trường Khanh mạnh hơn.
Hắn trở về từ bên trong cấm vực!
Không chỉ là Bá Vương, những người khác cũng đều phát hiện.
Lập tức, có không ít người để thư tịch trong tay xuống, xúm lại Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh chào hỏi cùng mọi người trong chốc lát, cũng đã nói chút tình huống bên trong cấm vực, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, hắn mới quay người leo lên đảo. Chuẩn bị gặp thoáng qua Lục Phiên, đang tiếc, lầu các Bạch Ngọc Knih bị sương mù dày bao phủ, Lục Phiên đang bế quan.
Nhiếp Trường Khanh cũng hiểu rõ, công tử có thể là đang chuẩn bị cho ‘Kế hoạch đồ tiên’.
Cho nên, Nhiếp Trường Khanh không có quấy rầy, mà là rời đi Hồ Tâm đảo, lao tới Bắc Lạc Tây Sơn.
Bên trong Thí Luyện tháp.
Nhiếp Trường Khanh thấy được không ít người, cũng không phải tất cả mọi người đều đến Thư lâu.
Đám người Ngưng Chiêu, Cảnh Việt vẫn như cũ tu hành ở bên trong Thí Luyện tháp.
Nhiếp Trường Khanh tìm một cái bồ đoán, ngồi xếp bằng xuống, tiến vào Thí Luyện tháp bắt đầu tìm kiếm thiếu xót của bản thân.
. . .
Một ván cờ.
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, khái niệm về ‘Yêu’ trong đầu của hắn cũng từ từ rõ ràng hơn.
“Yêu có yêu tinh, mặc kệ là tiểu yêu cũng hoặc là yêu thú, đều tồn tại yêu tinh, thông qua cô đọng yêu khí để tăng cường yêu tinh…”
“Hệ thống tu hành của Yêu tộc nhìn tựa như khác biệt, dù vậy, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến diệu kỳ.”
Lục Phiên sờ lên cằm.
Hắn tiến nhập vào bên trong Truyền Đạo đài.
Bắt đầu xây dựng yêu tinh, thông qua bố trí trận pháp để chế tạo yêu tinh.
Tuy nhiên Lục Phiên chế tạo mấy chục lần, đều thất bại.
Lục Phiên rơi vào trầm tư, hắn dựa theo vật mẫu là Lão sư yêu để xây dựng yêu tinh, nhưng lại luôn phạm sai lầm.
Có lẽ. vấn đề chính là xuất hiện ở đây.
‘Yêu’ mà hắn muốn chế tạo, không nhất định phải cùng một dạng với bộ dáng của Lão sư yêu.
Cho nên, Lục Phiên từ bỏ vật mẫu Lão sư yêu, sau đó lại thử thêm mấy chục lần.
Rốt cuộc…
Bên trong Truyền Đạo đài được che kín bởi phù văn, có một viên tinh thể bốn mặt óng ánh lơ lững lấy.
Có yêu khí cơ hồ phải phai mờ bám vào lên trên tinh thể bốn mặt.
Đây cũng là viên yêu tinh đầu tiên mà Lục Phiên luyện chế ra.
Lục Phiên thần tâm khẽ động.
Sau một khắc, một giọt Thần Ma huyết phiêu phù ở trong tay Lục Phiên.
Lục Phiên nhỏ Thần Ma huyết ở bên trên tinh thể bốn mặt.
Sau đó, tinh thể bốn mặt bắt đầu lột xác, biến thành tinh thể sáu mặt, tinh thể tám mặt, tinh thể mười hai mặt…
Tinh thể bốn mặt thì tương đối với Khí Đan cảnh, yêu tinh lột xác, thì đại biểu thực lực của yêu tộc tăng lên.
Thuận theo Thần Ma huyết nhỏ lên trên yêu tinh.
Rất nhanh.
Dần dần có máu thịt bắt đầu lan tràn ở bên trong yêu tinh, càng lúc càng nhiều, cuối cùng, hóa thành một cơ thể hoàn chỉnh.
Đó là một thân ảnh xếp bằng ở bên trong trận đài.
Giống y hệt khuôn mặt của Lục Phiên.
Lục Phiên mỉm cười nhìn thân ảnh này.
Ma Chủ, thế gian đệ nhất ma, là hắn.
Yêu Chủ, thế gian đệ nhất yêu, cũng là hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận