Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 467: Đã là phàm nhân thì phải có giác ngộ của phàm nhân (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Trên đảo rất yên tĩnh, gió nhẹ thổi lất phất, cỏ non vuốt ve lẫn nhau, phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Trong rừng trúc, biển lá trúc lắc lư phát ra âm thanh êm tai dễ nghe.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, đỉnh đầu đội ngọc quan, thân mang áo trắng.
Dựa vào tay vịn, vuốt ve U Huyền ban chỉ ở ngón cái, khóe môi vểnh lên, nở một nụ cười nhạt.
“Có chút thú vị. . . Nghịch mệnh đạo ý gặp Bất Khuất đạo ý, cũng đạt được hiệu quả mà người ta không thể tưởng tượng được.”
Lục Phiên cười nói.
Cách Mạc Thiên Ngữ tu hành không giống với người bình thường lắm, mặc dù cũng có thể đột phá theo từng bước, thế nhưng so với người bình thường thì cần phải nỗ lực hơn rất nhiều.
Mà Mạc Thiên Ngữ ngoại trừ tu hành từng bước một để đột phá, còn có một cách khác, đó là. . . Nghịch quẻ!
Nghịch thiên cải mệnh, nghịch quẻ mà đi.
Giống như một loại tu hành phá vỡ xiềng xích vậy.
Chỉ cần phá vỡ xiềng xích vốn có của tu hành giả thì Mạc Thiên Ngữ sẽ có thể đột phá.
Mức độ nghịch quẻ càng lớn thì hiệu quả đột phá lại càng cao.
Lần này, Mạc Thiên Ngữ thật sự làm một ván cược lớn.
Nếu không có Mạc Thiên Ngữ, giờ phút này Bá Vương cũng đã bỏ mình, linh hồn bị dẫn vào trong Cửu Ngục môn.
Cửu Ngục môn, không chỉ đơn giản là một bí cảnh tu hành, Lục Phiên khi chế tạo ra nó thì vẫn còn một chức năng nữa. . . Đó là nơi dùng để chứa đựng những linh hồn vừa mới tử vong.
Đây giống như địa ngục luân hồi vậy.
Thế nhưng, chỉ với năng lực hiện tại của Lục Phiên, muốn rèn đúc ra một vòng luân hồi, vẫn quá khó.
Tuy nhiên, Lục Phiên tin tưởng rằng khi thực lực hắn phát triển, Cửu Ngục bí cảnh tuyệt đối có thể phát triển thành luân hồi địa ngục, gánh chịu linh hồn của toàn bộ sinh linh trong Ngũ Hoàng thế giới.
“Nhưng. . . Nghịch mệnh đạo ý của Mạc Thiên Ngữ chỉ giúp đỡ một phần.”
“Còn muốn thực sự cứu Bá Vương thoát khỏi tay của chín vị vương giả trong Vong Linh thành, Mạc Thiên Ngữ còn không làm được, hắn chỉ là một người kêu gọi và dẫn dắt mà thôi, chủ yếu vẫn phải xem ý chí của Bá Vương mạnh như thế nào.”
“Ma khí của Bá Vương hóa thành Ma Chủ. . . Đây là mượn thế của Ma Chủ để phá vỡ xiềng xích của Cửu Ngục, sống lại một lần nữa a.”
Lục Phiên cười cười.
Từ một phương diện khác mà nói, Bá Vương đang mượn nhờ uy danh của Lục Phiên.
Ma Chủ là hóa thân của Lục Phiên, mà chín vị vương giả trong Cửu Ngục bí cảnh đều là do Lục Phiên sáng tạo ra, cho nên khi bọn họ đối mặt với Ma Chủ, các vương giả liền bối rối, tạo cơ hội cho Bá Vương chạy thoát.
Trên thực tế, Ma Chủ do ma khí của Bá Vương hóa thành, chẳng qua chỉ là một cái xác không mà thôi.
“Một chút khôn vặt, nhưng vấn đề không lớn lắm. . .”
Ngón tay Lục Phiên gõ nhẹ trên tay vịn.
Lục Phiên cũng có chút chờ mong, sau lần này. . . Ngũ Hoàng đại lục và Thiên Nguyên sẽ phát sinh những va chạm thế nào?
Thiên Nguyên trước đây là thế giới trung võ đỉnh cấp, mặc dù không phải nổi bật trong các thế giới trung võ khác, thế nhưng, sự uy hiếp của nó đối với Ngũ Hoàng bây giờ cũng có tác dụng đẩy nhanh sự phát triển của Ngũ Hoàng.
Mà từ khi đạo ý truyền ra.
Thực lực của đám người Nữ Đế, Đỗ Long Dương đang không ngừng tăng lên, thực lực tổng hợp của Thiên Nguyên cũng lại tăng lên.
Lục Phiên khống chế xe lăn từ từ đi dạo trên đảo.
Nghê Ngọc và Ngưng Chiêu còn đang nhìn chuyện xảy ra tiếp theo trong Thông Thiên kính.
Nhưng mà, khi đến thời gian tu luyện, hình ảnh trong kính đã biến mất không thấy gì nữa.
Nghê Ngọc chậc chậc chép miệng, lưu luyến không rời, không muốn buông Thông Thiên kính xuống.
Còn Ngưng Chiêu thì chả vấn vương lắm, sau khi đứng dậy liền lập tức đi tu luyện.
Bá Vương lại mạnh lên. . .
Nàng cảm thấy mình cũng phải nhanh chóng mạnh lên.
Công tử nói, về sau khi Bạch Ngọc Kinh xuất thế, nếu nàng còn không vô địch thiên hạ, chẳng phải là làm mất mặt công tử sao?
Nghĩ đến chuyện này. . .
Ngưng Chiêu cảm thấy áp lực trên người mình thật lớn.
Nàng và Nghê Ngọc không giống nhau, Nghê Ngọc luyện đan đã là thiên hạ đệ nhất, thế nhưng thực lực của nàng lúc này. . . Còn quá yếu, thua kém rất nhiều người.
. . .
Đất cát nhấp nhô.
Bá Vương khởi tử hoàn sinh, bộc phát ra sức chiến đấu cực mạnh, không đầu vẫn làm ma, phá vỡ xiềng xích, đột phá thất cực Thiên Tỏa, đánh với Chu Hải Sinh từ từ, bào mòn hắn đến chết.
Bầu không khí lập tức trở nên hết sức yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn Chu Hải Sinh cô tịch cúi đầu, lại liếc mắt nhìn Bá Vương ngã trên mặt đất, tim Bá Vương đập to như sấm làm mọi người xung quanh không khỏi đồng loạt hít vào một hơi.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, bắt đầu có sấm chớp đáng sợ bắt đầu ngưng tụ.
Có người độ Thiên Tỏa kiếp!
Không ít người nhìn vào nơi phía dưới lôi kiếp.
Nơi ấy, Khổng Nam Phi mặc nho sam, tà áo bị gió thổi tung bay không ngừng, còn Mạc Thiên Ngữ thì tóc rơi khắp nơi, bị gió thổi đi như những đóa bồ công anh nhẹ nhàng bay trong gió.
Mạc Thiên Ngữ độ Thiên Tỏa kiếp!
Mọi người hết sức ngạc nhiên.
Nhiếp Trường Khanh tỏ thái độ giật mình, quả nhiên. . . Bá Vương có thể khởi tử hoàn sinh là do Mạc Thiên Ngữ nhúng tay vào.
Thủ đoạn của tên này. . . Cũng thật là đáng sợ a?
Nghịch mệnh đạo ý!
Đây cũng là điểm đáng sợ của nghịch mệnh sao?
Giờ khắc này Nhiếp Trường Khanh bỗng nhiên có vài phần hâm mộ, có lẽ. . . Sau chuyện lần này, hắn cũng nên chuyên chú đi tìm hiểu về đạo ý.
Thế nhưng, muốn hiểu ra đạo ý cũng không phải là chuyện đơn giản, muốn có một cái tư cách để tìm hiểu đạo ý, cũng là chuyện rất khó khăn.
Không ít người của Thiên Nguyên vực đều chú ý tới chuyện này.
Thiên Tỏa kiếp lúc này đã không phải là chuyện khó khăn như lúc trước.
Khi Mạc Thiên Ngữ độ kiếp cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm.
Mặc dù cuối cùng hắn bị sét đánh đến nỗi toàn thân cháy đen, bốc lên cả khói xanh, thế nhưng, ít nhất. . . Hắn vẫn vượt qua lôi kiếp.
“Lão Khổng, nhanh. . . Mang ta đi!”
Mạc Thiên Ngữ liếc nhìn về hướng Phong Nhất Lâu ở phía xa.
Vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng nói với Khổng Nam Phi.
Khổng Nam Phi không chút do dự nhấc Mạc Thiên Ngữ lên, mang theo cả Mạnh Hạo Nhiên vội vàng bỏ chạy.
Ở một bên khác.
Các cường giả của Tây Lương chen chúc lao tới.
Bọn hắn đỡ thân thể khôi ngô của Bá Vương lên, cũng nhặt thủ cấp của Bá Vương mang theo.
Trong lúc nhất thời, không ít Hạng Gia quân bối rối nhìn nhau, tình huống hiện tại là như thế nào?
Vương thượng bị chém mất đầu, nhưng lại vẫn sống sót. . . Chuyện này nên làm sao?
Cường giả Thiên Nguyên vực nhìn về phía Tây Lương thật lâu.
Sau đó có không ít người bỏ đi.
Sau chuyện này, bọn hắn ở lại đây cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa gì cả, còn không bằng đi xông xáo trong Cửu Ngục thật tốt, tìm kiếm một cái tư cách lĩnh hội Đạo bia.
Chung Nam, Tiêu Nguyệt Nhi đều rời đi.
Những cường giả Nguyên Anh ẩn nấp trong bóng đêm cũng lặng yên tán đi như một trận gió.
Tuy nhiên, một mạch nước ngầm đang lặng lẽ chảy.
Khi Bá Vương bị trảm, Bạch Ngọc Kinh vẫn chưa từng ra tay. . .
Sau chuyện này, Ngũ Hoàng có lẽ sẽ phải đối mặt với sự áp bách từ Thiên Nguyên.
Hoang mạc cát vàng cuồn cuộn.
Chỉ sau một hồi, thi thể lạnh lẽo của Chu Hải Sinh đã bị một tầng cát dày che lấp.
Thi thể của hắn ở chỗ này không có ai để ý, cũng không có người mang đi.
Chuyện này chủ yếu là vì thân phận của Chu Hải Sinh. . . Có chút đặc thù.
Tu hành giả Thiên Nguyên vực không muốn đụng chạm tới thi thể của hắn vì Chu Hải Sinh chính là quân cờ để thăm dò thái độ của Bạch Ngọc Kinh, người Thiên Nguyên vực sợ nhiễm phải nhân quả trong chuyện này, đến lúc đó sẽ bị Bạch Ngọc Kinh thanh toán.
Mà tu hành giả của Ngũ Hoàng thì cũng không dám đụng đến thi thể của một vị Nguyên Anh cảnh. . . Ai biết thi thể của hắn có lưu lại át chủ bài gì hay không.
Bỗng dưng.
Trong màn cát vàng mịt mù.
Một bóng người từ từ đi tới.
Đây là một lão giả mặc áo bào rộng.
Lão giả đi tới trước thi thể của Chu Hải Sinh, nhìn cái xác đã không còn sự sống, năng lượng trong Nguyên Anh đã khô cạn, thở dài.
“Sao phải khổ vậy chứ?”
“Thất bại vẫn có thể làm lại, Đông Sơn có thể lại nổi lên. . . Hà tất gì phải làm tới mức này chứ.”
Lão giả thở dài một cái.
Lão giả phất tay áo, trường bào rộng rãi bao phủ thi thể Chu Hải Sinh, sau đó từ từ bay đi.
Cát vàng nhấp nhô, chỉ còn lại một vết máu khô khốc.
. . .
Bên ngoài Dãy Ngọa Long.
Thiên Cơ các.
Âm thanh gậy trúc gõ trên mặt đất bỗng nhiên ngừng lại.
Sau đó, Lữ Mộc Đối từ từ mở mắt ra. . . Trong đôi mắt hắn có vài điều khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận