Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 854: Trăm năm về phàm (1)

Edit: Long Hoàng
Trong một góc nhỏ ở một thành thị lớn.
Lục Phiên thu liễm tu vi, hóa thành người bình thường, dùng tay lăn bánh xe, tiến nhập trong thành Giang Nam.
Hắn di chuyển chậm trên đường lộ trong thành.
Khác với đảo Hồ Tâm tĩnh mịch, Giang Nam thành là thành thị lớn nhất Nam quận tràn ngập khói bụi hồng trần.
Dưới sự quản hạt của Đại Huyền thần triều những năm này, phàm nhân cơ hồ ngăn cách hoàn toàn với người tu hành, mặc dù biết được có người tu hành tồn tại, nhưng lại gần như không hề tiếp xúc.
Cho nên, sinh hoạt của phàm nhân, đơn giản mà mộc mạc.
Lục Phiên vốn định bắt đầu từ Giang Nam sau đó đi du lịch khắp Ngũ Hoàng đại địa.
Thế nhưng, sau khi tiến vào thành Giang Nam trong lòng hắn có cảm giác, quyết định định cư ở nơi này, hắn dùng kim ngân của phàm nhân, một một gian cửa hàng.
Đây là một gian cửa hàng đã phủ bụi từ lâu, chủ nhân của gian hàng là một vị lão ông, làm nghề thợ mộc, trong phòng còn có không ít những tượng gỗ điêu khắc.
Sau khi Lục Phiên mua gian hàng từ tay người lão ông này, chỉnh lý sơ một chút, cũng không vứt những tượng gỗ này đi.
Dùng thân phận một phàm nhân sống tại trong thành này, thể ngộ nhân gian hồng trần.
Từ lúc bắt đầu tới Ngũ Hoàng, Lục Phiên đã có xuất thân cực cao, chưa từng thể nghiệm nhân gian, không có chút thể vị nào.
Bây giờ, đã có thể tĩnh tâm lại.
Bên trong Nguyên Từ Thiên, sát trận vẫn còn vận chuyển.
Tuyệt Thiên trận chính là sát trận Thiên giai, lại được đao nhận của Lục Phiên làm trận nhãn, khiến cho lực lượng của sát trận càng thêm khủng bố.
Cho nên, sát trận đã kích hoạt, đại quân thượng giới chắc chắn toàn quân bị diệt.
Lục Phiên không có đi dò xét.
Thậm chí, sát trận cũng không có tán đi.
Thiên Môn tan biến.
Mà tại trong khu vực của Nguyên Từ Thiên, sát trận vẫn còn đang càn quét, phảng phất như hình thành một mảnh cấm vực.
Lâu lâu, có tu sĩ Nguyên Từ Thiên nhìn qua, vẫn có thể thấy huyết hải chìm nổi bên trong sát trận, thi hài cùng máu tươi cuồn cuộn.
Những người này sợ hãi, chạy mất
Trong sát trận còn có ai sống hay không?
Không ai biết, cũng chẳng ai dám đi vào dò xét.
Có lẽ vẫn còn, nhưng mà khả năng không còn càng lớn hơn.
Đại quân thượng giới toàn diệt, tin tức này làm chấn động toàn bộ hạ tam trọng thiên.
Rất nhanh, tin tức này liền truyền về thượng giới.
Vân tộc cùng đạo tộc hoảng hốt.
Điều động cường giả hạ giới, đi tới bên ngoài sát trận.
Sát trận đáng sợ vẫn như cũ phóng xuất ra khí thế đáng sợ, bên trong có sát cơ tung hoành.
“Đây là tuyệt thế sát trận, ít nhất mười năm mới tán đi hung uy.”
Thượng giới cường giả ngưng trọng.
Bọn hắn đoán rằng trong trận vẫn còn người sống, nhưng là cũng không dám chắc chắn.
Rất nhanh, cường giả dò xét của thượng giới trở về, đem tin tức báo lên hai tộc.
Đạo tộc cùng Vân tộc cường giả chấn nộ.
Cường giả Vân tộc muốn mời Thánh Tổ xuất động, phá hủy sát trận.
Ầm ầm!
Nguyên Từ Thiên biến sắc, khí thế khủng bố tràn ngập thương khung.
Có hư ảnh che khuất bầu trời xuất hiện, đó là thánh tổ Vân tộc, hắn lại xuất hiện lần nữa.
Dùng đại thủ đoạn, phảng phất như muốn nghịch chuyển càn khôn.
Tầm mắt của Thánh Tổ lấp lánh, hắn thấy được rất nhiều thứ, thấy được tuyệt thế sát trận vận chuyển, thấy được hư ảnh hung thú trên thiên môn.
Thấy được hình ảnh tàn khốc, từng vị từng vị tu sĩ chinh phạt trong đại quân thượng giới chết thảm, máu chảy thành sông.
Thánh tổ không hề bị lay động.
Đôi mắt hắn lấp lóe tinh quang, phảng phất như nhìn xuyên qua sát trận, nhìn thấu thiên môn.
Ầm ầm!
Khí thế của Thánh Tổ phóng thích.
Thiên Môn chỉ có thể do phi thăng giả dẫn xuất, vậy mà thật sự đã hiện ra.
Kẽo kẹt kẽo kẹt. . .
Thiên Môn như bị lực lượng khổng lồ đẩy ra, hiện ra thế giới ở sau cánh cửa.
Ánh mắt chói sáng của Thánh tổ nhìn thẳng, phảng phất như muốn nhìn rõ mảnh thiên địa sau thiên môn.
Thánh tổ thấy được hắc sắc cự sơn, cũng thấy được bóng lưng vô thượng đưa lưng về phía thương sinh.
Bỗng dưng, Thánh tổ rùng mình.
Làm thánh tổ vân tộc, hắn đã sống vô số tuế nguyệt.
Hắn thậm chí đã từng tận mắt thấy được bóng lưng của vị đại đế này.
Hắn vẫn nhớ kỹ những năm kia, hắn vẫn chỉ là một tên tiểu lâu la trong Vân tộc, đang ngước mắt nhìn bóng lưng kia . .
Vân tộc Thánh tổ thu hồi ánh mắt.
Đối với sát trận này, hắn không dám vọng động, rất có thể sát trận này có liên quan với Đại Đế.
Thánh tổ rút đi, về lại thượng giới.
Nguyên Từ Thiên bị khí tức bao phủ cũng triệt để buông lỏng xuống.
Tu sĩ thượng giới xôn xao, ngay cả Thánh Tổ cũng không dám động thủ phá trận?
Sát trận này, chắc chắn có đại khủng bố khiến ngay cả thánh tổ đều phải kiêng sợ.
Cho nên, sát trận bên trong Nguyên Từ Thiên vẫn còn tồn tại, chờ cho nó tự mình tiêu tán.
. . .
Ngũ Hoàng đại lục.
Lục Phiên còn đang lo thánh tộc thượng giới sẽ dùng lực phá trận, nhưng không nghĩ tới vị thánh tổ kia lại trực tiếp bị dọa lui.
Cười cười, hắn cũng chẳng tiếp tục để ý sự tình trong Nguyên Từ Thiên nữa.
Nam Giang thành, Nam Quận, mưa bụi bay bay.
Sau khi tiếp nhận cửa hàng, Lục Phiên cũng không mở tiệm ngay lập tức, hắn còn sống nhàn nhã, mỗi ngày đều ngồi trước cửa tiệm, pha trà, quan sát mưa gió biến hóa trên phố.
Ngay từ đầu, khí thế của Lục Phiên hết sức phiêu miểu, mặc dù khí tức đã thu liễm giống như phàm nhân, nhưng là đã nhiều năm ngồi trên vị trí cao, khí thế vẫn chưa thể tiêu trừ.
Các đồng hương trong ngõ hẻm cũng chẳng có ai dám lại gần Lục Phiên, chỉ cho rằng hắn là công tử thế gia nhà nào đó.
Qua mấy tháng Lục Phiên tìm thương nhân mua mấy bàn cờ, sau đó lại đặt làm vài cái bàn lớn đặt bàn cờ trên đó, sửa sang cửa hàng lại một chút, thế là một cái kỳ đường phổ thông đã khai trương.
Thời gian của phàm nhân như một bát sơn thủy, bình bình đạm đạm nhưng lại ẩn chứa vài phần thấm ngọt tận nội tâm.
Kỳ đường của Lục Phiên, người tới rất ít, hay phải nói là hoàn toàn không có ai tới.
Bất quá, hắn cũng không vội, vẫn luôn thu liễm từng chút khí tức, triệt để biến thành một người phàm nhân.
Nguyên bản đồng hương còn cảm thấy Lục Phiên cao cao tại thượng, giống như một ít công tử nhà tướng, lại tôn quý như hoàng tử.
Nhưng là sau này, theo thời gian trôi qua, đồng hương phát hiện, vị Lục thiếu gia này mặc dù hơi lạnh lùng chút, nhưng mà không khác gì bọn họ cả.
Tình cờ, một vài người đồng hương cũng ghé qua, trò chuyện, gặm hạt dưa.
Lục Phiên cũng không cự tuyệt, mỉm cười cùng nói chuyện với những đồng hương này.
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, Lục Phiên phảng phất quên đi thân phân luyện khí sĩ của mình, dần dần dung nhập vào cuộc sống phàm nhân.
Sinh ý của kỳ đường rất bình thường, phần lớn là vài vị đồng hương kỳ nghệ dở tệ đánh cờ cùng với nhau, thỉnh thoảng còn vì vài nước cờ mà cãi nhau mặt đỏ tới mang tai, kém chút lao vào vật lộn.
Lục Phiên thì lại thảnh thơi ngồi trước cửa uống trà nóng, phơi nắng ấm.
Tình cờ cũng có mấy vị trưởng quỹ nói chuyện phiếm cùng Lục Phiên, nhìn xem kỳ đường có thể giăng lưới bắt chim này, cũng tiện mồm dạy cho mấy chiêu kinh doanh.
Lục Phiên nghe xong, cười cười, không nói gì.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận