Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 503: Hai vị đại năng thế giới cao võ đánh cờ (1)

Dịch: Mèo Rừng
Quy tắc do Bạch Ngọc Kinh chế định, hơn nữa còn là do Lục Bình An, chủ nhân của Bạch Ngọc Kinh chế định, không người nào dám nghi vấn, dù cho nó có tồn tại tính không hợp lý.
Ba trận chiến, đơn thể chiến, đoàn thể chiến cùng với giết địch chiến, chỉ cần thắng hai trận là có thể quyết định thắng bại cuối cùng.
Tuy nhiên, ai cũng có thể nhìn ra, quy tắc này quá có lợi đối với Hạng Gia quân của Bá Vương.
Nội tâm của rất nhiều người không khỏi nghi hoặc.
Chẳng lẽ Lục thiếu chủ không phải xem trọng Đại Huyền học cung của Đạm Đài Huyền? Mà là Hạng Gia quân?
Lục thiếu chủ vẫn như cũ xem trọng hình thức bồi dưỡng quân đội tu hành giả?
Tuyên bố xong quy tắc, rất nhanh thì trong diễn võ trường yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều an tĩnh chờ đợi trận tỷ thí sắp triển khai.
Một phương Bá Vương, người phụ trách dẫn đội là Hứa Sở.
Mà một phương Đạm Đài Huyền, thì dẫn đội là Giang Li.
Trận đầu là đơn thể chiến, điều động ra ba người, thắng hai ván là thắng.
Hai bên đều cần thương thảo để phái ra cử viên ứng chiến.
Người quan chiến rất nhiều, mặc dù trong cuộc tỷ thí này, thực lực của tu hành giả cũng không tính là mạnh, chỉ có Thể Tàng cảnh đối bính với nhau mà thôi.
Rất nhiều người ở đây là Kim Đan Thiên Tỏa, thậm chí còn có Nguyên Anh cảnh từ bốn đại thánh địa tới quan chiến.
Loại tỷ thí ở tầng thứ này đối với bọn hắn mà nói, tựa như dành cho tiểu hài vậy.
Tuy nhiên, ý nghĩa của cuộc tỷ thí này cũng rất lớn, trong mắt người đời, trận tỷ thí có thể được Lục thiếu chủ xem trọng như vậy, hiển nhiên là rất quan trọng.
Một phương diễn võ trường.
Hứa Sở đã bước vào Thiên Tỏa, phóng xuất ra linh thức, bao phủ toàn khu vực, phòng ngừa bị địch quân nghe lén.
“Triệu Tử Húc, ngươi lên chiến trận đầu tiên, đánh ra khí thế cho lão tử! Thắng phải thật tráng lệ!”
“Vốn cho rằng lần tỷ thí này, Lục thiếu chủ sẽ thiên vị cho một phương học cung, thế nhưng không nghĩ rằng, lại cho ra quy tắc như vậy. Quy tắc này hoàn toàn là chế định ra cho nhóm chúng ta, nếu như vậy mà còn thua, lão tử cũng không còn mặt mũi đi gặp vương thượng.”
Hứa Sở lớn tiếng nói.
Từng vị quân sĩ Hạng Gia quân đứng thẳng tấp, ánh mắt lấp lánh.
Có thanh niên đội mũ giáp cất bước mà ra.
“Triệu Tử Húc, thân là binh sĩ trong quân, đối mặt với địch nhân, thứ quan trọng nhất là cái gì!”
Hứa Sở trừng mắt nhìn thanh niên, hỏi.
“Ngươi có thể xem thường đối thủ trên phương diện chiến thuật, thế nhưng, một khi khai chiến, nhất định phải toàn lực ứng phó! Khinh địch là vừa hại người vừa hại mình!”
Cái eo của Triệu Tử Húc thẳng tắp, quát.
Hứa Sở nghe vậy, hài lòng vỗ tay.
Một bên khác.
Một phương Đại Huyền học cung, bầu không khí cũng có chút buồn bực.
Giang Li mặc một thân giáp bạc, chắp tay, rơi vào bên trong trầm tư.
Quy tắc này, không thể không nói, ảnh hưởng rất lớn đối với khí thế của một phương học cung.
Ngay từ đầu, Giang Li coi là Lục Phiên sẽ thiết lập ra một trận tỷ thí nghiêng về tính lý luận, tỉ như liên quan đến phương diện luyện đan, luyện khí, các loại khảo nghiệm.
Dù sao, biểu hiện ban đầu của Lục thiếu chủ, là rất tán thưởng đối với một phương học cung.
Nhưng mà loại quy tắc này, để cho Giang Li đều không nhìn ra được bất kỳ hi vọng nào.
“Mục đích của Lục thiếu chủ là gì?”
Giang Li nhíu mày.
“Quy tắc này… Ngoại trừ cuộc chiến thứ ba ra, thì tựa như là đang cố tình xóa bỏ đi tư cách của một người nào đó vậy.”
Giang Li suy tư nửa ngày, hắn thật sự là không nghĩ ra, ở trong đồng lứa trẻ tuổi này, có người nào đắc tội Lục thiếu chủ, vậy mà đáng giá để Lục thiếu chủ nhằm vào như vậy.
Sau một hồi, Giang Li không nghĩ nữa.
Hắn nhìn về phía đám học sinh phía học cung, sắc mặt nghiêm túc.
“Trận đầu tiên, Cửu Liên, ngươi lên.”
Giang Li nói.
“Ngươi là người duy nhất có cơ hội thắng trận tiếp theo của học cung chúng ta… Dùng tính tình của Hứa Sở, hiển nhiên là muốn điều động ra tên mạnh mẽ nhất để đánh ra khí thế, thứ ngươi cần làm, là phải đè xuống khí thế của bọn hắn.”
Lời nói của Giang Li vừa ra.
Hô hấp của đám học sinh trong học cung đều hơi ngưng lại.
Ánh mắt của chin vị học sinh lướt ngang, rơi vào trên người một thiếu niên mặc trang phục thêu hoa sen trong đám người.
Lục Cửu Liên đi ra, nụ cười tỏa ra ánh nắng dịu dàng, rất có sức hút.
Tâm tính của nhóm học sinh xung quanh tựa hồ đều bị ảnh hưởng theo vậy.
Lục Cửu Liên, đây chính là học sinh thiên tài vừa mới nhập học cung nửa năm trước, chân chính yêu nghiệt kỳ tài trong tu hành.
Từ không thành có, chỉ tốn thời gian nửa năm mà đã trở thành Thể Tàng đỉnh phong, quả thật là rất đáng sợ.
Nguyên nhân chủ yếu là Lục Cửu Liên dùng phần lớn thời gian để quan sát thư tịch ở bên trong Tàng Thư các.
“Có lòng tin không?”
Giang Li nhìn xem Lục Cửu Liên, hỏi.
Lục Cửu Liên có hơi hơi hạ đầu, nói: “Hẳn là… Có.””
. . .
Đùng đùng đùng!
Bắc Lạc thành, diễn võ trường.
Tiếng trống trận vang lên, một vị đại hán mình trần, chuyển động cây dùi, gõ lấy mặt trống, tiếng trống đinh tai nhức óc, để cho huyết dịch trong cơ thể người ta không kiềm hãm được mà sôi sục.
Thuận theo tiếng trống vang lên, một phương Tây Lương, có một thanh niên mặc giáp đen cất bước mà ra, trong tay hắn nắm một thanh trường thương màu đen, ngoại trừ thương ra, bên hông còn giắt lấy một thanh kiếm.
Mà một phương học cung, có một vị thiếu niên tựa như không nhiễm bụi trần, chậm rãi hành tẩu đến.
“Tạ hạ, Tây Lương, Triệu Tử Húc.”
Triệu Tử Húc mở miệng, một tay cầm thương, mũi thưởng quẳng xuống đất.
“Đại Huyền học cung, Lục Cửu Liên.”
Lục Cửu Liên tuy không nói nhiều, nhưng cũng hơi gật đầu.
Lời nói vừa ra, bầu không khí trong sân lập tức trở nên đôi phần ngưng trệ cùng xấu hổ.
Hai bên tựa hồ không có lời nào để nói.
Nếu đã không còn lời nào để nói, vậy thì chiến!
Ông!
Triệu Tử Húc trong nháy mắt bùng nổ linh khí trên người, linh khí hóa giáp, bao trùm lấy thân thể của hắn.
Trường thương màu đen tựa như là một cái mũi khoan bỗng nhiên chuyển động, sắc bén đâm tới, cuốn lên khí lưu bàng bạc.
Làm một vị tu hành giả Hạng Gia quân được đưa ra để chiến trận đầu tiên, hắn nhất định phải thắng thật tráng lệ!
Ba chiêu… Hắn muốn ba chiêu bại địch!
Triệu Tử Húc không có xem thường Lục Cửu Liên, trong nháy mắt, hắn liền vận dụng ra lực lượng cường đại nhất.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, gió thổi lất phất sợi tóc của hắn.
Trận tỷ thí được tiến hành ở trong Bắc Lạc thành, Lục Phiên không có quan tâm, hắn hiển nhiên là xem trọng Đại Huyền học cung, thế nhưng, lần chế định quy tắc có khuynh hướng Tây Lương này, Lục Phiên cũng rất bất đắc dĩ.
Ai bảo bên trong Đại Huyền học cung chui vào một người xài cheat đây?
Lục Cửu Liên dưới trời xui đất khiến, vậy mà bị mang vào Đại Huyền học cung, hơn nữa còn trở thành học sinh ưu tú nhất.
Hắn cũng không nghĩ tới.
Thiên phú của Lục Cửu Liên, không thể nghi ngờ, dù sao cũng là phân thân của Lục Phiên, mà lại… Hắn có được khứu giác hoàn mỹ nhất đối với việc tu hành, đồng thời cũng có thể tu hành đến giai đoạn hoàn mỹ nhất.
Cho nên… Nhân vật bật hack như vậy, chạy đến một phương học cung, Lục Phiên cũng lòng sinh áy náy.
Tuy nhiên, không còn cách nào khác, cũng không thể trực tiếp tuyên bố quy tắc, xóa bỏ cái tên Lục Cửu Liên này khỏi trận chiến, cấm chỉ tỷ thí a?
Đó không phải là trong lòng có quỷ sao?
Cho nên, Lục Phiên liền chế định dạng quy tắc này, hạn chế Lục Cửu Liên, khiến cho quy tắc nghiên về một phương Tây Lương.
Như vậy thì cả hai phương cũng công bằng, chỉ cần một phương Tây Lương nghĩ kỹ kế sách, là vẫn còn có thể thắng được, cũng không đến mức không có hi vọng.
Dù sao, Lục Cửu Liên chỉ có một người.
Không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này.
Hiện tại Lục Phiên còn có chuyện trọng yếu hơn cần làm.
Hắn cảm ứng được, ở bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục, có ba cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ đang không ngừng cuốn đến…
Phải biết, Ngũ Hoàng đại lục sau khi dung hợp Thiên Nguyên bản nguyên rồi lột xác, hiện tại cũng xem như bước vào thế giới đỉnh cấp trung võ.
Mặc dù vậy, ở trước mặt ba cỗ khí tức đang rủ xuống này, lại vẫn rất yếu đuối.
Loại yếu đuối này, là yếu đuối ở trên phương diện bản nguyên.
Ba thế giới đang tới gần này, có lẽ đều là thế giới trung võ cao cấp nhất!
“Quả nhiên là câu dẫn đến ba con cá lớn.”
Con mắt của Lục Phiên hơi hơi lấp lánh tinh mang, cười cười.
Hắn ban đầu không muốn làm quá mức.
Tuy nhiên, cường giả Phật giới cao võ này tựa hồ trong lòng có chút tàn nhẫn a, Phật chủng bị diệt, vậy mà sai phái ra ba cái thế giới mạnh mẽ như vậy.
Ở bên trong cảm ứng của Lục Phiên, ba cái thế giới này…
Mỗi cái đều mạnh hơn Thiên Nguyên!
Giơ tay lên, chậm rãi tháo xuống Phúc Thiên kiếm được cắm ở trong ngọc quan.
Nếu đã như vậy, Lục Phiên cảm thấy hắn nên cho kẻ địch một cái tôn trọng vốn có.
. . .
Ầm ầm.
Thế giới hư vô, tối tăm tựa như vũ trụ vô ngần.
Ngũ Hoàng đại lục an tĩnh trôi nổi ở trong hư vô, mà ở nơi xa xôi, lại có ba khối đại lục đang vụt nhanh trong hư không, không ngừng đến gần.
Ba khối đại lục, hiện ra ba góc, không ngừng tiến tới.
Ngũ Hoàng rất lớn, nhưng mà so với ba khối đại lục này, vẫn là quá nhỏ, cảm giác áp bách khổng lồ, tựa như có bóng mờ bao phủ đến.
Trên một khối đại lục, có một vị thanh niên bạch bào an tĩnh đứng thẳng, mặt mỉm cười, trong tay nâng lên một cái la bàn bằng kim loại, la bàn tản ra vầng sáng kì dị.
Một khối đại lục khác, lại có một đại hán khôi ngô đứng lặng ở hư vô, bắp thịt cả người giăng đầy giống như là Cầu Long, khí huyết vô cùng cường thịnh, một hít một thở đều tựa như có thể đánh nát sơn thạch.
Đại lục cuối cùng, thì chính là đại lục có hòa thượng mặc tăng bào.
Trong nháy mắt ba người đến gần Ngũ Hoàng đại lục, đều dồn dập ngầm hiểu lẫn nhau mà ngưng lại, sau khi đại lục ngừng tiến lên.
Ngẩng đầu, cả ba đều dường như có thể đối mặt với nhau vậy.
“Chỉ là một thế giới vừa mới bước vào trung võ đỉnh cấp… Bản nguyên còn chưa có vững chắc.”
Thanh niên khuấy động la bàn, cười nói.
Nụ cười của hắn rất sáng lạn.
“Nhưng mà dám diệt Phật chủng, chọc Tôn giả, cái thế giới này liền không cần thiết phải tồn tại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận