Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 479: Thanh Long nhỏ yếu đáng thương lại bất lực. (1)

Người dịch: Duy Cường
Gần đây, Đạm Đài Huyền trôi qua rất thê thảm.
Đoạn thời gian trước vừa mới gặp phải giáo chủ của Hắc Long giáo Lưu Nguyên Hạo ám sát, suýt nữa bỏ mình, nếu không nhờ có Hoàng Đạo long khí bảo vệ, hẳn là giờ này toàn bộ Đại Huyền quốc đang chuẩn bị đám tang cho hắn.
Mà bây giờ, ám sát vừa trôi qua không bao lâu, hắn lại tiếp tục đối diện với một tôn đại địch.
Một vị Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh cảnh tìm tới, tất cả cũng chỉ vì Hoàng Đạo long khí của Đạm Đài Huyền.
Vừa thấy mặt đã không nể nang gì, trực tiếp bộc phát ra công kích cực kỳ mạnh mẽ.
Trên thân thể già nua của Nam Càng Phong, một luồng sức mạnh cực lớn tràn ra xung quanh, mặc dù thoạt nhìn có vẻ gần đất xa trời, nhưng mà, trên thực tế lại đủ sức để hủy diệt tất cả.
Oanh!
Linh khí hội tụ thành một bàn tay khổng lồ, cơ hồ phủ kín một nửa thành trì, uy áp tỏa ra, làm cho mọi người có cảm giác nghẹt thở, trên ngực như bị một tảng đá lớn đè ép.
“Càn rỡ!”
Đạm Đài Huyền trợn mắt, trong miệng phát tiếng gầm giận dữ.
Cường giả của Nam Đấu sơn này, thế mà thật sự ra tay ngay trong Đại Huyền học cung.
“Bảo hộ vương thượng!”
Đám Huyền Vũ vệ mặc dù bị khí tức của cường giả Nguyên Anh cảnh chấn nhiếp, thế nhưng vẫn dồn dập rút vũ khí, ngăn cản trước người Đạm Đài Huyền.
Tiết Đào gầm lên, thực lực của Thể Tàng cảnh được hắn hoàn toàn phát huy ra, trên thân thể bao trùm một bộ áo giáp bằng linh khí, ngọn thương trong tay đâm thẳng về phía một chưởng đang ập tới.
Nhưng mà, một chưởng này của Nam Càng Phong ẩn chứa sức mạnh quá lớn.
Thực lực của Nam Càng Phong rất mạnh, hắn chính là Thái Thượng trưởng lão của Nam Đấu sơn, thậm chí tuổi thọ của hắn còn lớn hơn đám người Đỗ Long Dương.
Nguyên Anh cảnh viên mãn, phát ra công kích, căn bản không phải đám người Tiết Đào có thể đối phó được.
Phốc phốc!
Trường thương trong tay Tiết Đào đứt đoạn, kinh mạch toàn thân bị chấn thương, máu tươi từ các lỗ chân lông phun ra ngoài như sương mù, thân thể bay ngược, nện trên mặt đất ở xa xa.
Chẳng qua chỉ là tùy tiện đụng chạm, liền khiến hắn bị trọng thương, cơ hồ sắp tử vong.
Khoảng cách quá lớn.
Đây chính là Nguyên Anh cảnh!
Đạm Đài Huyền giận dữ không cách nào kiềm được.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất lực, đây chính là thế giới của tu hành giả, mạnh được yếu thua…
Nếu như trong thiên hạ đều là cường giả như vậy, bách tính sẽ như thế nào?
Trong mắt của cường giả chân chính, tính mạng của người bình thường, có lẽ không khác gì sâu kiến.
Mà mục đích tồn tại của Nhân Hoàng đạo, chính là bảo vệ những phàm nhân này.
Thiên địa vạn vật, tồn tại tức hợp lý.
Đạm Đài Huyền nâng đỡ Tiết Đào, bộ dáng của hắn cực kỳ thê thảm.
Một cây quạt lông chợt ngăn cản trước mặt Đạm Đài Huyền.
“Vương thượng, rút đi, lui đến Thanh Long Long Môn.”
Mặc Củ nghiêm túc nói.
Nhưng ánh mắt của Đạm Đài Huyền vào lúc này trở nên cực kỳ lạnh lùng, lắc đầu.
“Bổn vương không thể lui, nếu như bổn vương lui, các ngươi làm sao bây giờ?”
“Củ, ngươi cho rằng bổn vương là loại người tham sống sợ chết hay sao?”
“Bổn vương liền đứng ở chỗ này, muốn xem coi. . . Hắn có dám giết bổn vương hay không!”
Mặc cho Mặc Củ khuyên can, Đạm Đài Huyền vẫn lù lù bất động, lưng eo thẳng tắp.
Dù cho đối diện sát chiêu cực kỳ đáng sợ của Nguyên Anh cảnh, cũng không hề lùi lại một bước.
“Long khí tụ tập vào một thân, mục đích mà Lục thiếu chủ làm ra long khí, có lẽ chính là vì suy nghĩ cho thiên hạ thương sinh.”
“Lão già này có gan, động bổn vương thử một chút!”
Đạm Đài Huyền nói ra.
Hắn cũng nhìn rất rõ ràng.
Hoàng Đạo long khí xuất xứ từ Bạch Ngọc Kinh, cho nên, Đạm Đài Huyền rất có lòng tin, Bạch Ngọc Kinh sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Nhưng Mặc Củ lại phát ra một tiếng thở dài.
Sự thật là như thế, nhưng mà. . .
Đạm Đài Huyền lại không để ý đến một việc, đó chính là con người khi sắp đến đại nạn, sẽ điên cuồng đến mức nào, vì sống sót, có thể làm ra bất kỳ việc gì, cho dù là hoàn toàn mất đi lý trí.
Nam Càng Phong muốn sống tiếp.
Hắn đã sống rất lâu, rất lâu, đã tu hành đến cảnh giới Nguyên Anh viên mãn, ở trong đó có bao nhiêu gian nan khổ sở, chỉ có mình hắn biết rõ, hắn không muốn cứ như vậy, trơ mắt nhìn tuổi thọ cạn kiệt từng ngày, sau đó chết đi.
Hắn muốn đi xa hơn trên con đường tu hành.
Cho nên, Mặc Củ cảm thấy, có lẽ tên tuổi của Bạch Ngọc Kinh, cũng không cách nào uy hiếp được một người đang đứng bên bờ vực điên cuồng như Nam Càng Phong.
Oanh!
Quả nhiên, một chưởng cực kỳ đáng sợ của Nam Càng Phong chỉ trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt.
Y phục nho sinh của Mặc Củ bị kình phong thổi tới, tung bay phần phật, sắc mặt của hắn nghiêm nghị vạn phần, nhìn thẳng về phía Nam Càng Phong.
“Tiền bối…Hoàng Đạo long khí chính là do Lục thiếu chủ của Bạch Ngọc Kinh ban cho Bắc Huyền vương.”
“Tiền bối muốn cướp đoạt, đã hỏi qua ý kiến của Lục thiếu chủ chưa?”
Mặc Củ phe phẩy quạt lông, quát lên.
Mặc dù đã đoán trước kết quả, thế nhưng, hắn vẫn muốn thử một chút.
Vạn nhất trong lòng Nam Càng Phong vẫn còn kiêng kị thì sao?
Nhưng mà. . .
Rất nhanh, trong lòng của Mặc Củ liền trầm xuống.
Bởi vì… Nam Càng Phong chẳng những không dừng tay, ngược lại uy thế của chiêu thức càng lúc càng khủng bố.
“Ha ha ha. . .”
“Lão phu chỉ là muốn nhìn thử một chút, Nhân Hoàng đạo , có thể làm cho người ta đạt đến Trường Sinh hay không.”
Nam Càng Phong cười nói.
Uy áp của một chưởng này không ngừng lan tới gần Đạm Đài Huyền.
Đám Huyền Vũ vệ bị áp chế dồn dập lùi lại.
Quần áo trên người Đạm Đài Huyền bay phần phật, gương mặt đỏ hồng, phảng phất như muốn chảy máu.
“Lão già vô sỉ, ngươi đang nằm mơ sao? Già mà không chết chính là tặc, còn mong chờ trường sinh.”
Gương mặt đỏ thẫm vì tức giận, Đạm Đài Huyền không nhịn được, mắng to lên.
Tính xấu này của hắn, cuối cùng cũng không kềm chế được.
Mặc Củ có chút im lặng, trong nội tâm nói thầm.
Vương thượng, chú ý hình tượng một chút.
Tuy nhiên, Mặc Củ cũng rõ ràng một điều, lần này e là tất cả đều xong.
Dù vậy, hắn cũng không hề lùi lại, mặc dù một chưởng này hắn không cách nào đỡ được, nhưng có thể thay Đạm Đài Huyền ngăn cản bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Mặc Củ rống lên một tiếng.
Thế mà thật sự phun ra Hạo Nhiên chính khí.
Hạo Nhiên chính khí màu trắng cùng với một chưởng kia va chạm lẫn nhau, mặc dù không cách nào rung chuyển được bàn tay khổng lồ này, nhưng lại dẫn tới một luồng gợn sóng khuếch tán ra xung quanh.
Phốc phốc!
Chỉ đối diện một kích, sắc mặt của Mặc Củ trở nên tái nhợt.
Hắn đặng đặng đặng liên tục lùi lại mấy bước mới có thể hóa giải được sức mạnh tàn dư trong cơ thể.
Trong miệng có máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ bộ y phục nho sinh màu trắng đang mặc trên người.
Đôi mắt của Đạm Đài Huyền lập tức đỏ lên.
Nhưng mà, tình hình của hắn cũng không tốt đẹp gì hơn, có thể nói ốc còn không mang nổi vỏ ốc.
Một chưởng của Nguyên Anh cảnh, cuối cũng cũng hạ xuống, giống như muốn đem hắn nắm trong lòng bàn tay.
“Grừ!”
Đạm Đài Huyền cực kỳ phẫn nộ, Hoàng Đạo long khí lại lần nữa hiện ra, Long khí màu vàng kim hóa thành một con Kim Long, bay lượn trên đỉnh đầu của hắn.
Huyền Hoàng khí rủ xuống, giống như một tấm hàng rào kiên cố nhất, thay hắn ngăn cản mọi tai nạn.
Trong ánh mắt già nua vẩn đục của Nam Càng Phong, lập tức có ánh sáng lóe lên.
“Đây chính là Hoàng Đạo long khí!”
Đông!
Một chưởng đánh vào trên đó.
Sức mạnh đáng sợ bùng nổ.
Đạm Đài Huyền như bị sét đánh, cảm giác có một luồng khí lạnh chạy dọc toàn thân.
Thân hình không thể khống chế, lùi lại hai bước, khóe miệng rướm máu.
Một đòn của tu hành giả Nguyên Anh cảnh, so với Thể Tàng như Lưu Nguyên Hạo, quả thực mạnh hơn rất nhiều.
Mặc dù Nam Càng Phong cũng không có ngộ ra đạo ý, thế nhưng, chỉ dựa vào thực lực của bản thân, cũng đủ để hắn trấn áp hết thảy.
“Thân thể phàm nhân, lại có thể đỡ được một kích của lão phu…”
Ánh mắt của Nam Càng Phong càng ngày càng nóng bỏng.
Hắn cảm thấy Nhân Hoàng đạo này quả thực rất kỳ lạ.
Nếu như có thể từ trên Nhân Hoàng đạo này ngộ ra chút gì đó, có lẽ, thật sự có cơ hội đột phá đến cảnh giới Anh Biến cũng không chừng.
Cho nên, Nam Càng Phong lại lần nữa đánh tới một chưởng.
Không có bất kỳ chút kỹ xảo lòe loẹt nào, có, chỉ đơn giản là sức mạnh, mạnh đến cực hạn, đến đủ để trực tiếp nghiền ép hết thảy.
Trên Vấn Thiên phong.
Thanh Long đang khoanh tròn trên Long Môn lại lần nữa mở mắt ra.
Gần đây, tên Đạm Đài Huyền này làm sao thảm như vậy?
Sau một khắc, hắn từ trên Long Môn bay ra, thân thể uốn lượn trên không trung.
Rống!
Một tiếng long ngâm vang vọng trong thiên địa.
Sau đó hắn há miệng, Long tức như một dải lụa màu xanh bay ra, đột nhiên đập xuống phía dưới.
Cùng với một chưởng của Nam Càng Phong va chạm lẫn nhau.
Một luồng gợn sóng cực kỳ đáng sợ lan tràn ra khắp nơi, đem kiến trúc trong Đại Huyền học cung nổ đến nát vụn.
Toàn bộ Huyền Vũ vệ, cùng với đám học sinh nhìn thấy như thế, đôi mắt đỏ rực, dường như có thể chảy ra máu tươi.
Thanh Long từ trên trời hạ xuống.
Thấy thế, mặc dù trong miệng ho ra máu, nhưng Đạm Đài Huyền lại phát ra một tràng cười dài.
“Lão hỏa kế! Thịt hắn!”
Đạm Đài Huyền cũng không biết Thanh Long có đánh thắng được Nam Càng Phong hay không, thế nhưng, hắn chỉ cần biết không thể yếu đi khí thế.
Nam Càng Phong đã già nua đến cực điểm, tựa như nửa chân đã bước vào trong đất vàng, hắn nhìn thoáng qua Thanh Long một chút, đôi mày hơi cau lại.
“Thiên Long chủng bên trong Long Môn. . .”
Thanh âm già nua khàn khàn của Nam Càng Phong vang lên.
Ngay sau đó, chung quanh thân thể của hắn, từng vị tu hành giả Kim Đan cảnh của Nam Đấu sơn lao ra.
Đem Đại Huyền học cung bao vây lại.
Y phục trên người Nam Càng Phong bay phần phật.
“Thanh Long, nhanh chóng rời đi, chớ xen vào việc không đâu, bằng không…Hôm nay lão phu sẽ đồ Long.”
Nam Càng Phong nói.
Theo hắn, khí tức của Thanh Long cũng không quá mạnh.
Mặc dù hắn biết, thực lực của Thiên Long chủng cũng không chỉ dựa vào khí tức để phán đoán.
Nhưng mà, Nam Càng Phong vẫn rất tự tin.
Hoàng Đạo long khí là hy vọng để hắn có thể tìm được đầu mối đột phá đến cảnh giới Anh Biến, cho dù chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không buông tha.
Khí tức của Thanh Long tôn quý, mênh mông, cương chính…
Cùng với Long khí của Đạm Đài Huyền dung hòa lẫn nhau, cả hai hợp nhau sức mạnh tăng lên không chỉ một lần.
Không trách Thanh Long nhiều lần ra tay trợ giúp Đạm Đài Huyền.
Đối với sự uy hiếp của Nam Càng Phong, Thanh Long không trả lời, hoặc nói cách khác là lười trả lời.
Long uy quét qua, một luồng kình phong đột nhiên sinh ra.
Trên gương mặt già nua tràn đầy nếp nhăn của Nam Càng Phong, bắp thịt hơi run rẩy một chút.
“Nghe nói long huyết có thể kéo dài tuổi thọ. . . Hôm nay, lão phu muốn uống máu Thiên Long!”
Nam Càng Phong nói.
Hắn không còn chọn lựa nào khác, đại nạn sắp đến, nếu như không thể đột phá vào Anh Biến, hắn sẽ triệt để chết già.
Đây là quy tắc của thiên địa, không ai có thể thay đổi được sinh lão bệnh tử.
Cho nên, mặc dù biết Thiên Long cùng Bạch Ngọc Kinh có liên quan rất mật thiết, hắn vẫn quyết tâm động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận