Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 780: Vô tình Lục Phiên, bí cảnh quay ngược thời gian (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Đường Nhất Mặc xuyên qua gương cổ, hắn cảm thấy toàn thân tựa hồ như bị một lực lượng kì dị nào đó bao phủ.
Lực lượng này có bổn nguyên, cũng có……lực lượng của thời gian!
Bỗng nhiên.
Đường Nhất Mặc mở mắt ra.
Lại phát hiện, bản thân đang đứng trên chiến trường huyết sắc.
Gió hiu hiu thổi qua, khiến cơ thể có chút ớn lạnh.
Hắn sững sờ, hắn ngạc nhiên, hắn bối rối……
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm giác được một cỗ sát khí lạnh lẽo khiến lông tơ trên cổ đột nhiên dựng đứng lên, cùng một cỗ khí thế quen thuộc!
Hắn nhìn bốn xung quanh, nhìn thấy được thiết kỵ Đại Huyền đang đầy lòng căm phẫn, cũng nhìn thấy được đám người Giang Li.
Ngẩng đầu lên, ngoài Ngũ Hoàng.
Lô tròn cực lớn vắt ngang, khí cơ đáng sợ đan xen đạo cùng lí.
Quy tắc chi lực của Hư Vô Thiên, bị lô tròn một ngụm áp chế toàn bộ xuống.
“Đây……bí cảnh này……là quay ngược thời gian sao? Quay lại một trận chiến tranh kia?!”
Cơ thể Đường Nhất Mặc đột nhiên căng cứng!
Tiếng giẫm đạp khủng khiếp của thiết kỵ vang lên.
Đầu cùng Hư Vô Thiên, có thiết kỵ đeo mặt nạ sắt đến từ thượng giới, mạnh mẽ, lãnh khốc vô tình.
Thân hình Đường Nhất Mặc run lên.
Ngăn không được sự rung động.
Đây không phải là sợ hãi……mà là phấn khích!
“Chiến!”
Đường Nhất Mặc chợt cởi bỏ vải trắng trong tay.
Oành!
Mười ngàn binh lính thượng giới liều chết xung phong, giáo quét qua, quét ra sắc bén đến vô cùng đáng sợ.
Dựa theo dòng thời gian trôi qua, đáng lẽ Lục thiếu chủ đã xuất hiện rồi, dòng sông thời gian chảy qua, nháy mắt giết chết thiết kỵ thượng giới.
Thế nhưng……
Lần này, Lục thiếu chủ lại không xuất hiện!
Đường Nhất Mặc hiểu được, đến cùng bí cảnh lần này muốn bọn họ trải qua những gì.
“Nếu không có Lục thiếu chủ……vậy thì kết quả trận chiến lần đó sẽ ra sao?”
Đường Nhất Mặc đứng lặng tại chỗ.
Ngay sau đó, liền hít một hơi thật sâu.
Sau đó, khí huyết trào dâng trong cơ thể.
Một mạch, hai mạch, ba mạch……
Hắn liên tục mở mạch.
Ma khí bốc hơi thành mây đen, xông thẳng về mười ngàn binh lính cầm giáo mác!
Tựa như một con thú hoang dã!
Một quyền nổ ra.
Thân ảnh Đường Nhất Mặc để lại vô số tàn ảnh, giết vào đại quân binh lính.
Đường Nhất Mặc như thần ma, những xuất khiếu cảnh đến từ thượng giới này, có trang bị vô cùng tốt, lại có nề nếp và ý chí tu dưỡng như thép.
Chiến đấu nổi lên, rất nhanh Đường Nhất Mặc đã cảm thấy cật lực.
Hắn không cách nào giống Lục thiếu chủ, dùng một ý niệm giết hết toàn bộ.
Cũng không cách nào giống Tề Lục Giáp, hùng hồn chịu chết, để thúc giục cổ đế vạn văn đỉnh, gián tiếp giết sạch chín mươi ngàn đại quân!
Cho nên, hắn chỉ có thể từng quyền từng quyền đánh đến người mà sát phạt!
Phốc xuy~!
Hắn đánh tới điên cuồng, huyết dịch cũng trở nên nóng hổi.
Từng vị từng vị xuất khiếu cảnh bị hắn đánh bại, hóa thành huyết vụ tràn ngập trong không trung.
Xuất khiếu cảnh này chết đi, lập tức có vô số kẻ khác nhảy đến.
Mỗi lần giết một xuất khiếu cảnh, lại có một chữ phù “một” nhảy lên.
Oành!
Lúc Đường Nhất Mặc giết được một trăm lính tốt, thì cung binh thượng giới hành động.
Bọn họ kéo căng trường cung, mũi tên ùn ùn kéo đến.
Đồng tử Đường Nhất Mặc co rút, chỉ cảm thấy áp lực cực lớn.
Hắn gầm lên giận dữ.
Tránh thoát khỏi ngăn cản của vô số lính tốt.
Liền mở ra hai mạch, vậy mà tiến vào ngũ mạch chi cảnh!
Hắn hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, tốc độ nhanh đến mức người khác căn bản không cách nào bắt được, trong đầy trời mũi tên, bay nhanh tránh né.
Ngay cả khi giẫm phải mũi tên, vẫn tiếp tục tiến về phía trước!
Rống!
Đường Nhất Mặc vượt qua mưa tên, gầm thét bay ra ngoài, giống như một con thú gầm lên trời.
Đánh ra một quyền, vô số ma khí cuồn cuộn, hóa thành một nắm đấm che khuất bầu trời.
Dùng tư thái vô cùng cường thế, đánh vào đám cung binh.
Trong một lúc giết được một trăm cung binh.
Tiếng giẫm đạp khủng khiếp vang lên, kỵ binh thượng giới động rồi……
Vô số kỵ binh liều chết xung phong, phảng phất như sấm sét cuồn cuộn, toàn bộ đều là xuất khiếu cảnh dựng lên, thế nhưng lại mang đến cho Đường Nhất Mặc sự áp bách, lại không khác nào một vị độ kiếp tôn giả!
Đường Nhất Mặc thế nhưng lại không tránh không né, ma khí xông thẳng lên trời xanh, hóa thành tấm lụa quẩn quanh thân hắn.
Tựa như mãnh thú xông về phía đại quân kỵ binh.
……
Không chỉ là Đường Nhất Mặc.
Mà đám cường giả sau khi tiến vào gương lớn, đều gặp phải cảnh tượng như vậy.
Không có Lục thiếu chủ nhúng tay, đối diện với sự vây công của đại quân thượng giới.
Trên biển cả mênh mông.
Bỗng nhiên, không còn gió thổi, thế như cách gương lớn, thế nhân vẫn cảm nhận được khí cơ sát phạt đáng sợ tràn ngập giữa đất trời.
Trong lúc mơ hồ, thậm chí còn có tiếng hò hét rung trời.
Sau gương lớn đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Bí cảnh đó……lại sẽ thế nào đây?
Trong lòng nhiều người cảm thấy ngứa ngáy, thế nhưng, không vào được gương lớn, cũng không cách nào biết được xảy ra chuyện gì.
Cổ mộ.
Phía trên thành khuyết.
Cố Mang Nhiên người gầy như que củi ngồi trên thành khuyết, trong mắt phản chiếu lại hình ảnh gương lớn, thế nhưng, không giống như người khác, hắn ta có thể xuyên qua gương lớn nhìn thấy hình ảnh trong đó.
Hắn ta nhìn thấy Đường Nhất Mặc quần áo bê bết máu.
Cũng nhìn thấy Ngưng Chiêu từ váy trắng chém giết thành váy nhuộm đỏ.
Cũng thấy được Bá Vương chém từng đầu xuống, như thần ma mở đường.
“Bí cảnh này……chính là quay ngược thời gian, mở lại cuộc chiến tranh kia……”
“Chiến tranh xác thực là cách làm cho con người ta trở lên mạnh mẽ nhanh nhất”
Cố Mang Nhiên không thể không bội phục Lục Phiên.
Bất quá, cũng chỉ có Lục Phiên nắm giữ trận ngôn chữ lâm, mới có thể trong dòng sông thời gian, làm được tới cỡ này
Cố Mang Nhiên đột nhiên muốn cười.
Nếu như thượng giới biết được, quân đội của bọn hắn vậy mà bị Lục Phiên biến thành dụng cụ mài dũa cho Ngũ Hoàng, e là sẽ tức đến thổ huyết mất.
……
Lục Phiên cũng đang yên lặng nhìn, hắn muốn xem xem, dưới tình huống thiếu đi sự ảnh hưởng của hắn, những người này có thể làm được đến đâu trong chiến tranh đáng sợ đến vậy.
Có điều, điều khiến hắn ngạc nhiên là……
Những người này, lại xuất sắc ngoài sự mong đợi của Lục Phiên.
Trong gương lớn, hình ảnh trôi nổi.
Hình ảnh nơi Tư Mã Thanh Sam tràn đầy đau thương, thanh sam nhuốm máu, chung quanh vô số thi thể người tu hành Ngũ Hoàng ngã xuống, hắn nhìn đồ dệ An Diệu Ngữ hương tiêu ngọc vẫn, bị lưỡi dao của kẻ thù chém chết.
Hắn có chút không phân rõ được là hiện thực hay bí cảnh.
Thiếu đi Lục thiếu chủ Ngũ Hoàng, quả nhiên là không cản nổi đối phương a!
Hình ảnh đau thương đánh thẳng vào tâm trí Tư Mã Thanh Sam.
Hắn cầm bút vẽ, dùng máu làm mực, cuộn lên vẽ ra một con dao long.
Bức họa này cuộn tranh, hao hết tâm huyết của hắn, lại để hắn cảm thấy linh hồn mình như bị diệt mất.
“Giết cho ta!”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận