Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 872: Đế binh, mất rồi (2)

Edit: Long Hoàng
Bên trong Hư Vô Thiên.
Lục Phiên ngẩng đầu, sợi tóc bay lên, phất qua hai má của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Vân tộc Thánh Tổ, lạnh lùng nói.
Hủy kiếm của người?
Chẳng qua chỉ là… hủy đi kiếm của ngươi thôi sao? !
Bên trong Bình Dương Thiên, Vân tộc Thánh Tổ chấp chưởng Đế Binh trên đỉnh đầu, mặt dần dần hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Đường đường là một tôn Thánh Tổ, đánh ra một kích toàn lực vậy mà chỉ có thể hủy đi một thanh kiếm.
Hắn còn cho rằng, Lục Phiên chắc chắn phải chết, nhưng mà Lục Phiên chẳng những không chết, thậm chí liền một ngụm máu cũng chẳng có.
Làm sao có thể?
Một quyền kia của hắn, chẳng những gia trì thánh uy còn mang theo cả Đế Uy.
Coi như là Cố Mang Nhiên cũng khó mà đỡ được.
Vì sao mà… tên Lục Phiên này có thể đỡ được mà lông tóc vô thương?
Cái này không hợp lý!
Hạ tam trọng thiên yên lặng nửa ngày, giờ triệt để trở nên sôi trào!
Tu sĩ Bình Dương Thiên, Huyết Sát Thiên, Nguyên Từ Thiên, tại thời khắc này, sự kính nể cùng kính ngưỡng trong lòng tăng lên dữ dội.
Lục Phiên đã cứu lão tổ phi thăng của bọn hắn!
Giúp cho mỗi một cái cao võ thế giới đều bảo tồn được truyền thừa… đây là ân tình rất lớn a!
Nguyên bản các tu sĩ hạ tam trọng thiên đều là chó săn hoặc người ủng hộ của thượng giới, hiện tại lập trường đã thay đổi.
Đám phi thăng giả hạ tam trọng thiên cùng với các Thiên nhân cảnh của Ngũ Hoàng đều chạy trốn về trong Hư Vô Thiên.
Bọn hắn nghĩ lại mà sợ.
Đó là nỗi sợ đối với một quyền của Thánh Tổ.
Nhưng mà, phẫn nộ càng nhiều hơn.
Thượng giới. . . đây là thật sự định đuổi tận giết tuyệt a.
Tu sĩ thượng giới hoàn toàn không xem sinh linh dưới hạ tam trọng thiên bọn họ là con người, cho dù là Thánh Tổ đức cao vọng trọng, cũng không lưu tình chút nào, một quyền liền muốn giết chết toàn bộ phi thăng giả của Hạ tam trọng thiên.
Trên thực tế, tính đến hiện nay tu sĩ hạ tam trọng thiên có từng làm sai điều gì?
Bọn hắn vốn chẳng có gì sai, bọn hắn chỉ là muốn phi thăng, muốn có được chỗ tu hành, trở nên mạnh hơn, như vậy cũng sai sao?
Kẻ sai không phải hạ tam trọng thiên, mà là Thượng giới đã chặt đứt phi thăng chi lộ!
“Không có sao chứ?”
Cố Mang Nhiên ngồi ngay ngắn trong quan tài tưởng chừng như có thể nát bất cứ lúc nào kia.
Hắn nhìn Lục Phiên, quan tâm mở miệng.
Kỳ thực hắn có chút ảo não, đều là do hắn chủ quan, kém chút đã để Lục Phiên mất mạng rồi.
“Không sao. . .”
“Thánh Tổ, hoàn toàn chính xác có chút mạnh, có thể phá hỏng kiếm của ta.”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ngàn trên thiên nhận ỷ, ngưng trọng nói.
Cố Mang Nhiên: “. . .”
Đây là trọng điểm sao?
Ngăn trở một kích của Thánh Tổ, hỏng mất một thanh kiếm, cái này không lỗ chút nào, có được không?
Kỳ thật Cố Mang Nhiên rất hoang mang, rốt cuộc làm sao mà Lục Phiên ngăn cản được?
Lục Phiên chưa hề nhập thánh cảnh, trên thân không có thánh uy, đã không phải thánh cảnh, vậy làm sao mà cản được một kích đáng sợ này.
Chưa kể nó còn ẩn chứa thêm Đế Uy!
Lục Phiên không có nói rõ lí do.
Vốn là đột phá đến luyện khí tầng tám, Lục Phiên cảm giác bản thân có đủ sức để đánh với Thánh Tổ một trận, nhưng hiện tại xem ra, vẫn có chút khó khăn.
Thánh Tổ bùng nổ, quá cường đại.
Lục Phiên nếu là thức tỉnh bất diệt ma thể cực hạn, hẳn là có thể giao thủ được mấy chiêu.
Thế nhưng. . .
Cũng chỉ có mấy chiêu mà thôi.
Muốn thắng được là quá khó khăn.
Khả năng càng lớn hơn là sẽ bị Thánh Tổ đánh chết.
“Ta. . . Quả nhiên vẫn là quá yếu.”
Luyện Khí tám tầng, không đủ. . . vẫn còn yếu lắm.
Muốn mang lại hòa bình thế giới, chỉ bằng vào luyện khí tầng tám… còn kém xa lắm.
Lục Phiên thở dài một hơi.
Ầm ầm!
Tầm mắt của Thánh Tổ vân tộc sắc bén tựa mũi tên.
Đế lô trên đỉnh đầu hắn kích hoạt, có đạo đạo đế uy rủ xuống.
Phảng phất tựa như thật sự có một tôn cổ đế thức tỉnh.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Phiên trong Hư Vô Thiên, trong đôi mắt có kinh ngạc cùng sát ý mênh mông.
Lục Phiên có thể cản được một quyền của hắn, điều này nói lên cái gì?
Nói rõ thiên tư của Lục Phiên quá yêu nghiệt, dù hắn thân là Thánh Tổ, đều cảm thấy kinh hãi, mà yêu nghiệt dạng này, đã trở thành kẻ địch của Vân tộc. . .
Mà lại, còn sinh ra trong chỗ mẫn cảm như là Hư Vô Thiên.
Tương lai. . . Chắc chắn trở thành họa lớn!
Ông. . .
Thánh Tổ Đạo tộc cũng hiển hiện ra từ trong khe nứt trên thiên khung.
Một tấm gương ẩn chứa đạo uẩn, tản ra uy áp kinh khủng.
Hai vị Thánh Tổ phiêu phù ở trong Bình Dương Thiên, phảng phất muốn chen lấn kín cả Bình Dương Thiên to lớn vô cùng.
“Kẻ này, quả thật là có mấy phần yêu nghiệt.”
Thân hình của thánh tổ Đạo tộc không thể nhìn rõ, hào quang do tấm gương rủ xuống khiên thân hình hắn trở nên mông lung.
Khiến hắn có mấy phần phiêu miểu.
Thế nhưng khí tức lại chẳng hề thua kém gì thánh tổ Vân tộc.
“Đạo huynh.”
“Thiên Môn, Minh Thổ cùng Ngũ Hoàng đại lục. . . đây tựa hồ như là đang muốn chế tạo ra một tân cửu trọng thiên, rất có thể là những vị cổ đế đã biến mất kia đang muốn chế tạo ra một tân “Đại Đế” .”
“Cơ duyên bực này lại để cho chúng ta gặp được, bằng không… ta với ngươi liều một lần?”
Vân tộc Thánh Tổ nhìn về phía đạo tộc Thánh Tổ, mở miệng.
Đạo tộc Thánh Tổ ẩn trong hào quang mông lung lại tỏ ra mấy phần do dự.
“Đạo huynh, tin tức ở nơi này hẳn là rất nhanh sẽ truyền đến trong tai những thánh tộc khác, chúng ta không có thời gian để do dự.”
Ầm ầm. . .
Hai vị Thánh Tổ nghị luận trong hư không, thánh uy trùng trùng điệp điệp đúng là che đậy lại tai mắt thế nhân.
Khiến cho bọn họ chẳng biết được hai vị thánh tổ đang nói cái gì
Bên trong Hư Vô Thiên.
Lục Phiên thấy thế, hơi hơi nhăn lông mày, quay đầu nhìn về phía Cố Mang Nhiên.
“Bọn hắn đang nói cái gì?”
Cố Mang Nhiên ngồi ngay ngắn trong quan tài, khí huyết khô kiệt, càng ngày càng gầy còm.
“Còn có thể nói cái gì nữa, chính là đang thương lượng xem có nên đánh vào trong Hư Vô Thiên, cướp đoạt cơ duyên chứng đạo hay không.”
Cố Mang Nhiên nói.
“Thiên Môn, Minh Thổ còn có Ngũ Hoàng, trong cõi u minh tự có đạo lý, đây rất có thể là bố cục của cổ đại đế, hơn nữa còn là chứng đạo cơ duyên, bố cục bực này đối với Thánh Tổ sinh ra dụ hoặc quá lớn.”
Cố Mang Nhiên nói ra.
“Đừng nhìn bọn hắn hiện tại là Thánh Tổ cao cao tại thượng, trên thực tế… thọ nguyên của Thánh tổ cũng sẽ đến lúc cạn, Đại Đế còn sẽ chết già, nói chi là Thánh cảnh. . .”
“Cái tên thánh tổ Vân tộc kia, ta từng gặp hắn tại thời điểm viễn cổ chi chiến, khi đó hắn cũng chỉ là một tên tiểu lâu la. . .”
“Bây giờ, đi qua viễn cổ chi chiến cũng đã mấy chục vạn năm rồi, thọ nguyên của người này, sợ là chẳng còn nhiều nữa.”
Cố Mang Nhiên nói: “Trừ phi là lựa chọn giống như ta, tự phong ấn chính mình, sinh cơ khô héo, trở thành nửa chến nửa sống.”
“Cho nên, bọn hắn đang lải nhải cái gì cũng không khó đoán.”
Cố Mang Nhiên thở dài.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận