Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 247: Binh tới Đế Kinh Đại Chu (2)

. . .
Bờ Bắc Lạc hồ.
Dưới trời tuyết bao la, vậy mà Bắc Lạc hồ lại không bị đóng băng.
Mặc Bắc Khách dạo bước đi tới Bắc Lạc hồ, nhìn linh khí nồng nặc quanh quẩn trên Bắc Lạc hồ, khóe mắt run lên.
Hắn thấy được rất nhiều tu hành giả đạp trên mặt hồ, đi qua đi lại.
Dường như bọn họ đang đi bộ nhàn nhã, hắn biết, những tu hành giả này đều là đồ đệ Bạch Ngọc Kinh.
Hắn thấy Lục Trường Không.
Lục Trường Không cầm một bông hoa đào, vượt hồ đi ra.
Lục Trường Không không nói gì, chỉ vào một nơi nào đó trên Bắc Lạc hồ, sau đó nghênh ngang rời đi.
Nếu Lục Phiên cho Mặc Bắc Khách lên đảo, Mặc Bắc Khách tự nhiên có thể đi vào, nếu Lục Phiên không cho, Mặc Bắc Khách có muốn cũng không lên được.
Mặc Bắc Khách tìm được một cái bè trúc.
Hắn leo lên bè trúc, tự mình chống sào, khiến cho bè trúc dập dờn, lưới qua mặt hồ, tạo nên từng gợn sóng, đi tới Hồ Tâm đảo.
Linh khí nồng nặc trên hồ làm Mặc Bắc Khách không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Hắn thấy Long Môn, cũng nhìn thấy Tiểu Ứng Long bên cạnh Long Môn, Tiểu Ứng Long liếc nhìn hắn, trong lỗ mũi thở ra khí trắng.
Bè trúc đụng vào bờ, Mặc Bắc Khách chỉnh lại vạt áo, leo lên đảo.
Hoa cúc to lớn, nở sáng lạn.
Những bông hoa đào như khuôn mặt thiếu nữ đỏ lên vì thẹn thùng.
Mặc Bắc Khách cảm khái một phen, Bạch Ngọc Kinh thật giống như Tiên cảnh.
Dưới lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Có một thân ảnh mặc áo trắng ngồi trên xe lăn, tóc mai bay tán loạn.
Hắn quay người lại, nhìn về phía Mặc Bắc Khách.
Mặc Bắc Khách nhìn Lục Phiên, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy một cỗ áp lực, khiến cho hắn thở không nổi.
Mặc Bắc Khách run lên, cũng không lui bước, thẳng tiến không lùi tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Cuối cùng, khi hắn chỉ cách Lục Phiên mười bước, lại không thể đi tiếp.
“Mặc gia Cự Tử, ngươi cuối cùng cũng dám bước vào Bắc Lạc thành.”
Lục Phiên cười nhìn Mặc Bắc Khách.
“Lão hủ đến đây tạ tội với Lục thiếu chủ, sự tình lúc trước, chính là tội của lão hủ. . .”
Mặc Bắc Khách nhìn Lục Phiên, chắp tay khom người ba lần với Lục Phiên khom người.
Lục Phiên hiểu rõ những gì Mặc Bắc Khách nói.
Lúc trước Âm Dương gia Chư Tử Vệ Loan giả mạo Mặc Bắc Khách đi vào Bắc Lạc thành, mặc dù cuối cùng Âm Dương gia và Mặc gia đều chết sạch trong tay Lục Phiên, tuy nhiên, Mặc Bắc Khách hiểu rõ, sai lầm này hắn vẫn phải gánh.
Hắn đã tìm hiểu về Lục Phiên rất lâu, cũng biết rõ tính nết của vị Lục thiếu chủ này.
Lục Phiên nhìn Mặc Bắc Khách, không nói gì thêm.
Hắn cười cười.
Khi hắn nhìn Mặc Bắc Khách, trong mơ hồ có cảm giác giống như đang gặp phu tử.
Trên thực tế, Mặc Bắc Khách cùng Khổng Tu thật sự có mấy phần giống nhau, bọn họ đều là thiên kiêu thời đại Chư Tử Bách Gia.
Lục Phiên cũng không có làm khó Mặc Bắc Khách.
Phất tay áo quét qua.
Lập tức linh áp kỳ bàn trôi lơ lững trước mặt hắn.
“Đánh một ván cờ không?”
Lục Phiên nói.
Tay hắn đẩy nhẹ, lập tức hộp cờ trắng bay về phía Mặc Bắc Khách.
Mặc Bắc Khách tiếp được, da mặt hơi lắc một cái.
“Nghe đồn Lục thiếu chủ kỳ nghệ vô song. . . Vậy lão hủ, liền bêu xấu.”
Mặc Bắc Khách cầm hộp cờ trắng, kẹp một con cờ lên, đặt xuống bàn cờ.
Lục Phiên xắn tay áo, cũng kẹp một con cờ lên, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
Trong gió tuyết, hai người yên tĩnh đánh cờ.
Ngươi tới ta đi, âm thanh quân cờ hạ xuống, nối liền không dứt.
Mặc Bắc Khách càng hạ cờ, thì càng nhíu mày, hồi lâu sau, trên trán của hắn toát ra mồ hôi mịn.
Hắn tự hỏi kỳ nghệ của hắn không yếu, thế nhưng, ván cờ này, hắn lại không theo kịp tiết tấu của Lục Phiên, thế cờ của đối phương lơ lửng không cố định, dường như mắt của Lục Phiên có thể quan sát hết từng ngóc ngách của bàn cờ.
Trên chóp mũi của Mặc Bắc Khách, một giọt mồ hôi nhỏ xuống, rơi trên tuyết.
Hắn bỏ quân cờ trong tay xuống, lắc đầu.
“Lão hủ thua.”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, phẩy tay, lập tức những quân cờ trên bàn cờ dồn dập bay vào bên trong hộp cờ.
“Ta biết ngươi tới muốn hỏi điều gì, kỳ thật đánh xong ván cờ này, trong lòng của ngươi hẳn là cũng có đáp án.”
“Chuyến đi này của ngươi xem như uổng công.”
“Vì để cho ngươi không tiếc nuối, ta liền dùng câu trả lời lúc trước ta đã trả lời phu tử để trả lời ngươi.”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, áo trắng bay nhẹ nhàng, nhìn Mặc Bắc Khách, nói.
Mặc Bắc Khách khẽ giật mình, lúc trước Lục Phiên trả lời Khổng Tu như thế nào?
Mặc Bắc Khách ngồi nghiêm chỉnh, “Xin lắng tai nghe.”
Lục Phiên cười cười, ánh mắt nhìn về phía Bắc Lạc hồ, “Đại Huyền cũng tốt, Tây Lương cũng được, chỉ cần không trêu chọc Bắc Lạc thành, Bắc Lạc thành cũng sẽ không quản các ngươi. . .”
“Nếu không trêu chọc ta.”
“Triều đại này, thiên hạ này thì như thế nào. . . Có liên quan gì đến ta?”
“Dù sao thì Lục Bình An ta, luôn luôn lấy sự chân thành đối đãi với người khác.”
Mặc Bắc Khách nghe vậy, lập tức khẽ giật mình.
Hắn liên tưởng tới những chuyện Bạch Ngọc Kinh làm, hoàn toàn không có nhúng tay vào cuộc tranh đấu của triều đình.
Nếu có, cũng là bởi vì bọn hắn trêu chọc Lục Phiên.
Giống như những thế gia lúc trước ở Bắc Lạc thành, lại giống như các đại thần trong Đế Kinh lúc trước viết hịch văn phạt Lục Phiên. . .
Mục đích Bạch Ngọc Kinh tồn tại. . . Dường như là vì bồi dưỡng tu hành giả.
Một thế lực tu hành giả đơn thuần?
Dù lúc trước Bạch Ngọc Kinh ban bố một tờ Thiên Cơ để thế gian ngừng chiến, nhưng về sau, Mặc Bắc Khách cũng hiểu rõ, Bạch Ngọc Kinh ban ra lệnh ngừng chiến là bởi vì họ biết được thiên địa sắp thay đổi, Ngũ Hồ muốn loạn Chu, cho nên mới ban bố.
Mặc Bắc Khách cảm xúc phức tạp, nhìn Lục Phiên, đứng lên, chắp tay nói: “Lão hủ biết rồi.”
Giờ này khắc này Mặc Bắc Khách cũng hiểu rõ, cử chỉ của hắn có chút điên rồ, bởi vì hắn một mực nghiên cứu Lục Phiên, cho nên không thể nhảy ra cái vòng lẩn quẩn này, trên thực tế, hắn n Lục Phiên, liền hiểu rõ. . . Chuyến đi này của hắn tới Bắc Lạc hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Ngay cả Giang Li đều hiểu rõ, chỉ cần không đi trêu chọc Bắc Lạc, Bắc Lạc sẽ không làm gì bọn hắn.
Nhận được đáp án của Lục Phiên, Mặc Bắc Khách không hỏi thăm nữa, mà Lục Phiên cũng không có tiếp tục để ý đến hắn.
Tự mình bày cờ ra.
Mặc Bắc Khách thấy được Khổng Nam Phi ở phía xa.
Hắn đến gần, nhìn thấy mộ của phu tử.
Mạc Thiên Ngữ và Khổng Nam Phi thấy Mặc Bắc Khách, cảm xúc phức tạp, hắn là đối thủ của phu tử khi còn sống, không nghĩ tới, cả hai lại có thể gặp mặt nhau trong tình huống như vậy.
Mặc Bắc Khách xếp bằng ở trước mộ phu tử, nói chuyện rất nhiều.
Giống như đang tán gẫu việc nhà.
Mặc Bắc Khách cùng Khổng Tu tranh đấu với nhau cả một đời, hai người chưa bao giờ có thể ngồi lại nói chuyện với nhau như vậy, phen này mặc dù chỉ là Mặc Bắc Khách tự mình nói, thế nhưng, Mặc Bắc Khách lại trò chuyện rất vui vẻ.
Sau khi nói xong.
Mặc Bắc Khách rời đi, tiếp tục lên bè trúc chống sào rời khỏi Bắc Lạc hồ.
Đứng trên bè trúc, Mặc Bắc Khách nhìn về mộ của phu tử.
Khóe mắt hắn, nổi lên chút hâm mộ.
Phu tử sau khi chết có thể chôn ở một tiên cảnh như Hồ Tâm đảo vậy.
Còn Mặc Bắc Khách hắn sau này cuối cùng hóa thành một nắm đất vàng ở nơi nào còn không biết.
Mặc Bắc Khách rời khỏi Bắc Lạc thành.
Trèo lên xe ngựa, ra roi thúc ngựa tiến đến Nguyên Xích thành.
. . .
Mây đen xếp thành từng tầng dày đặc nặng nề.
Vọng Thiên thành.
Bá Vương đứng trên chiến xa do ba con ngựa kéo đi.
Xe ngựa chạy thẳng về hướng Đế Kinh.
Sau lưng hắn, võ tướng Tây Lương vung vẩy vũ khí, gióng trống trận lên,thổi kèn lệnh lên.
Đại quân Tây Lương trùng trùng điệp điệp. . . Dậm chân đi tới Đế Kinh.
Trong Thông An thành, Hứa Sở nhìn sắc trời một chút, khi đến thời gian đã ước định cùng Bá Vương, hắn liền hạ lệnh cho đại quân trong Thông An thành, nhanh chóng tiến về đế kinh.
Giang Li có thể đoán ra Đại Huyền cùng Tây Lương đang tranh đua thời gian với nhau, Hứa Sở và Bá Vương sao lại có thể không biết?
Đối với Bá Vương mà nói, không cần bất kỳ âm mưu gì cả, một đường tiến công, một đường nghiền ép, lật đổ Đế Kinh là xong.
. . .
Nguyên Xích thành.
Đạm Đài Huyền cưỡi trên chiến mã, Giang Li và rất nhiều võ tướng đi bên cạnh hắn.
Mặc Củ và Mặc Bắc Khách không ở đây, Đạm Đài Huyền giờ phải tự mình quyết định.
Hắn bầu trời ẩm đạm, lại nhìn về phía Đế Kinh.
Sau lưng hắn, đại quân Đại Huyền quốc sau khi trải qua một trận chiến tại Nguyên Xích thành, chưa hết mỏi mệt, thế nhưng, trên mặt mỗi người đều lộ ra sự hưng phấn và chờ mong.
Bọn hắn không lùi bước, cũng không có e ngại, bọn hắn muốn phạt Chu đồng thời cũng muốn tranh đấu cùng đại quân Tây Lương một chuyến.
Đạm Đài Huyền nở nụ cười.
Một thanh âm vang lên.
Tiếng rút kiếm vang lên.
Mũi kiếm chỉ về hướng Đế Kinh.
Tiếng kèn thổi lên, tiếng trống vang rền, tiếng trống trận giống như một mồi lửa rơi vào trong đám cỏ khô, làm tinh thần của binh lính Đại Huyền bùng cháy lên.
Đạm Đài Huyền chỉ kiếm về phía xa.
Giang Li vung thương bạc lên, đại quân Đại Huyền quốc từ Xích Nguyên thành đi ra, từng bước chân nghiền nát tuyết trên mặt đất, thẳng tiến tới Đế Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận