Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 204: Phật tăng nguyền rủa (1)

Người dịch: Duy Cường
Trên Bắc Lạc hồ.
Cơn bão do linh khí hình thành bắt đầu yếu bớt, có dấu hiệu ngừng lại, thân hình của Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, lẳng lặng trôi nổi trên mặt hồ
Tinh thần của hắn khẽ động, gọi ra bảng hệ thống.
Kí chủ: Lục Phiên.
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 3 (tiến độ lên tầng 4: 1156/10000 sợi)
Cường độ linh hồn: 100 (có thể trao đổi: 13)
Cường độ thân thể: 10 (có thể trao đổi:10)
Linh khí: 86 sợi.
Điểm thuộc tính có thể tự do sử dụng: 1083
Lục Phiên nhìn vào bảng hệ thống, hắn nhìn thấy, trên cột cấp độ luyện khí, tiến độ của tổng số linh khí bước vào tầng thứ tư đang không ngừng biến hóa.
Trong tíc tắc, tăng thêm bốn năm sợi linh khí.
Rõ ràng, trong trận linh khí bão táp lần này, hắn rút phần trăm được không ít linh khí, có thể nói, kiếm đầy bồn đầy bát.
Cảm giác trong nháy mắt, linh khí liền tăng lên rất nhiều, cực kỳ thoải mái.
Giống như đang nhìn tài khoản tiết kiệm ngân hàng, trong nháy mắt liền nhiều thêm vài trăm đồng, lại nháy mắt có thêm vài trăm đồng.
Cảm giác sảng khoái, giống như là ngày mùa hạ nóng bức, ăn một que kem mát lạnh tận tim!
Bởi vì Lục Phiên truyền tải linh khí ra ngoài, linh khí trong khí đan hầu như đều bị tiêu hao sạch sẽ, vào lúc này, bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Mặc dù nói, bản nguyên của thế giới ngưng tụ, hình thành cơn bão linh khí bao phủ thế gian.
Thế nhưng…
Thiên phú của mỗi người vốn có sự khác biệt.
Không phải bất kỳ ai cũng đều có thể cô đọng linh khí ở đan điền, trở thành tu hành giả.
Bởi vậy, tốc độ tăng trưởng linh khí của Lục Phiên cũng không có quá mức bành trướng.
Tuy nhiên, tóm lại cũng không phải là số ít.
Trong một thời gian ngắn, liền tăng lên gần hai ba ngàn, nói cách khác, toàn bộ Đại Chu triều, trong lần linh khí bao phủ này, ít nhất sinh ra trên một nghìn vị tu hành giả, lại thêm đám người Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh ngưng tụ linh khí được chiết khấu trích phần trăm, số lượng linh khí được tăng thêm cũng hết sức khả quan.
Lục Phiên không tiếp tục chú ý những thứ này.
Bởi vì nhìn mãi dòng thông báo không ngừng lấp lóe, cũng không phải là một việc thú vị.
Tinh thần của hắn khẽ động, thu hồi bảng hệ thống.
Trong đôi mắt có từng đường cong hiện lên, tầm nhìn vượt ra một khoảng cách cực kỳ xa xôi, quan sát cuộc chiến ở biên quan.
Hắn không giết chết những lưu lạc giả này, giữ lại bọn hắn, chính là vì để cho đám người Nhiếp Trường Khanh, Bá Vương có cơ hội rèn luyện.
Không có áp lực, sẽ không có động lực.
Hiện tại, Ngũ Hoàng đại lục vẫn còn nằm trong phạm trù đê võ, còn cần sinh ra một vị Thể Tàng cảnh tồn tại, mới có thể bước vào trung võ.
Mà những lưu lạc giả này, sẽ đảm nhận vai trò trở thành suối nguồn động lực cho đám người Nhiếp Trường Khanh.
Lục Phiên cũng không có gì lo lắng.
Bởi vì, dùng thực lực của hắn hiện nay, những tên lưu lạc giả này không gây nổi sóng gió gì.
...
Nam Quận.
Đại hán khôi ngô do bùn đất biến thành, chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú lên bầu trời.
Hắn cùng với phật tăng, nam tử tóc vàng khác nhau.
Cảm ứng của hắn đối với năng lượng trong thiên địa càng thêm nhạy cảm, hắn đã nhận ra trong thế giới này dường như có thêm thuộc tính năng lượng.
Đó là một loại trạng thái gần như sẵn sàng cho việc lên cấp.
Tuy nhiên, đại hán khôi ngô không có lựa chọn chạy trốn, hắn cũng không cần phải trốn… Dù sao, đây cũng chỉ là một cái tượng gốm phân thân.
Mười ngón tay của hắn đan xen lẫn nhau, chồng ở trước ngực, hắn là một người tao nhã, cẩn thận.
Là một kẻ thất bại, khôi ngô đại hán không cho phép mình thất bại thêm lần nữa.
Bởi vì hắn hết sức cẩn thận, cho nên trong chiến dịch lần này, chỉ sử dụng bộ thân thể do thuật pháp ngưng tụ thành phân thân mà thôi.
Nơi xa.
Đám người thân đang tắm rửa trong linh khí gió lốc, dồn dập mở mắt ra.
Tư Mã Thanh Sam yên lặng đứng trên cổng Nam Tấn thành, khóe miệng của hắn nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
Bên trong khí đan, linh khí chìm nổi phun trào ra.
Sau đó…
Sau lưng của hắn, một trang giấy trắng chậm rãi bày ra.
Tư Mã Thanh Sam cầm bút, dùng đầy trời nước mưa làm mực, trên trang giấy vẽ lên núi non sông ngòi.
Tư Mã Thanh Sam bước vào Thể Tàng cảnh, linh khí càng ngày càng nồng đậm, trong lúc vẽ tranh, cảm giác càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, như nước chảy mây trôi.
Thân thể làm bằng gốm của đại hán khôi ngô, lần nữa có cảm giác bị lôi kéo vào một cái thế giới khác.
Đây là một cái thế giới sơn thanh thủy tú, nước chảy róc rách.
Mặc dù phong cảnh cực kỳ mỹ lệ, nhưng lại làm cho nội tâm của người ta hết sức bất an.
“Chư vị, giết địch.”
Trên cổng thành.
Y phục trên người Tư Mã Thanh Sam bay phất phới, hắn mở miệng chậm rãi nói.
Đường Nhất Mặc xoay cổ một chút, âm thanh xương cốt va chạm phát ra rợn người, bởi vì được tắm gội linh khí, thương thế do thi triển Bát Mạch Độn Giáp đã sớm khép lại.
“Làm cho gọn gàng vào.”
Khóe miệng của Đường Nhất Mặc nhếch lên, không khỏi tán thán thủ đoạn của Tư Mã Thanh Sam
Hắn lại lần nữa mở hai mạch, mái tóc dựng thẳng, gân xanh lộ rõ bên ngoài da thịt, thân thể trong nháy mắt bắn ra.
Khí huyết nóng bỏng kèm theo linh khí, giống như tảng đá nặng ngàn cân từ trên vách núi lao xuống, hung hăng đập vào trên hóa thân bằng gốm của đại hán khôi ngô.
Gã đại hán đang bị ý cảnh của bức tranh vây khốn, giật mình tỉnh lại.
Hơi hơi mở mắt ra.
Công kích như mưa to gió lớn rơi vào trên người hắn, không ngừng va đập làm cho thân thể của hắn bị vặn vẹo một cách quái dị
Hắn chầm chậm giơ tay lên, muốn phản kháng.
Cát đá trên mặt đất, theo động tác của hắn, bắt đầu ngưng tụ.
Tuy nhiên…
Một luồng kiếm khí từ đằng xa đâm tới, giống như một cái dùi rơi vào trong túi vải cũ nát, trực tiếp xé rách.
Cánh tay của bộ hóa thân đang nâng lên, bị kiếm khí trực tiếp chém đứt…
Vết cắt bóng loáng.
Cảnh Việt nắm Cảnh Thiên kiếm, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Kiếm của hắn, càng ngày càng mạnh!
Oanh!
Mặt đất bộc phát ra rung động kịch liệt, hóa thân tượng gốm bị đánh sụp đổ, cuối cùng hóa thành một vũng bùn lầy, vung vãi khắp nơi.
Thân hình của Đường Nhất Mặc rơi xuống đất, cả người cháy đen, giống như một khối than cốc, nước mưa bay tán loạn trên bầu trời, rơi xuống người hắn, bị hơi nóng từ trên thân thể bốc hơi thành từng tia hơi nước màu trắng.
Hắn im lặng đứng lên, nắm đấm vung vẩy, trên cánh tay, từng sợi gân như những con Cầu Long đang quấn quít lấy nhau, giăng đầy.
“Giết!”
Âm thanh mạnh mẽ, khí phách vang lên.
Đại quân Nam Quận, cùng với rất nhiều Nam Phủ quân, trên nét mặt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt nhìn về phía Đường Nhất Mặc.
Đao kiếm của bọn hắn vung vẩy trong màn mưa, tiếng la giết phảng phất có thể xé rách thương khung.
“Giết!”
Bên trên Nam Tấn thành, tiếng la giết đinh tai nhức óc hòa lẫn với tiếng trống trận vang lừng.
Ra hiệu cho Nam Quận đại quân bộc phát công kích.
Mất đi đại hán khôi ngô, đại quân của Nam Man, căn bản không có cách nào chống cự với binh sĩ Nam Quận với khí thế đang dâng cao.
Nước mưa dường như đều bị nhuộm thành màu máu.
Đây là một trận đại sụp đổ.
Nam Man đại quân để lại lít nha lít nhít thi thể trên chiến trường, hoảng hốt chạy trốn về rừng rậm, một trận chiến này, tụ tập rất nhiều bộ lạc của Nam Man, nhưng lại nhận về kết quả cực kỳ bi thảm.
Bọn hắn bị tổn thương nguyên khí nặng nề, trong thời gian ngắn, e rằng sẽ không có cách nào quấy rồi Nam Quận.
Tạ Vận Linh cùng với đệ tử Đạo các thu hồi đạo pháp.
Bọn hắn cất bước trong màn mưa, đi tới bên cạnh đám người Đường Nhất Mặc.
Tư Mã Thanh Sam cũng từ trên cổng thành hạ xuống.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu tìm tới Cảnh Việt, vỗ vỗ bả vai của hắn, cả hai cùng cất bước đi tới.
Nước mưa rơi xuống trên thân Đường Nhất Mặc, xối ướt đẫm, tuy nhiên, sắc mặt của Đường Nhất Mặc dần dần trở nên cực kỳ nghiêm túc trang trọng, hắn lùi lại một bước, hướng về phía mọi người ôm quyền khom người.
“Ta, Đường Nhất Mặc, đại biểu Nam Quận, đa tạ chư vị tương trợ.”
Tạ Vận Linh cùng Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu cười cười, ánh mắt giao thoa với nhau.
“Đường thống lĩnh không cần như vậy, Đạo các cùng Kiếm các vốn nằm ở Nam Quận, Nam Quận gặp khó khăn, chúng ta sao có thể tránh né không ra?”
Tạ Vận Linh cười một tiếng, nói.
“Đa tạ sự tương trợ của Bạch Ngọc Kinh.”
Đường Nhất Mặc nhìn về phía Cảnh Việt, chắp tay nói.
Cảnh Việt chỉ cười cười xem như chấp nhận lời cảm ơn của hắn.
Hắn là đệ tử của Bạch Ngọc Kinh, nhưng đồng thời cũng là người của Đại Chu
Ngũ Hồ loạn Chu, đó là quốc nạn.
Cảnh Việt hắn, há có thể tránh né.
Tư Mã Thanh Sam lưng đeo bức tranh, tay cầm bút lông, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường Nhất Mặc, cau mày nói: “Đường thống lĩnh, đại quân của Nam Man mặc dù rút đi, thế nhưng… Ta có cảm giác, tên đại hán khôi ngô kia dường như còn chưa chết.”
“Nguy cơ vẫn chưa giải trừ.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
Bởi vì tu hành họa đạo, cường độ linh hồn của Tư Mã Thanh Sam rất mạnh, cảm giác càng thêm tinh tế, về mặt tác dụng, họa đạo của hắn có phần giống với mấy ván cờ của Lục Phiên.
Ánh mắt của Đường Nhất Mặc hiện lên vẻ ngưng trọng, gật đầu, tuy nhiên, hắn cũng không quá mức lo lắng, hắn liếc nhìn thi thể của người Man để lại ngổn ngang trên chiến trường, hít sâu một hơi, nói: “Không sao, đại quân Nam Man đã triệt để tan tác, người này dù cho quay đầu trở lại, cũng không đủ gây sợ hãi, nếu là có thể, ta càng muốn giết vào thủ phủ của Nam Man, triệt để tiêu diệt người này, chấm dứt hậu hoạn.”
“Tuy nhiên, đề phòng hắn còn có âm mưu, không nên truy kích, ít nhất, trong thời gian tới, một trong Ngũ Hồ là Nam Man, đã không thể gây sợ.”
“Nói cũng phải… Biến hóa vừa rồi là cái gì?”
Đường Nhất Mặc nhớ lại vừa rồi, thời điểm thiên địa chợt biến hóa, sắc mặt ngưng trọng, nghi hoặc nói.
Tạ Vận Linh chắp tay, râu tóc bị nước mưa lạnh buốt làm ướt đẫm, hắn quay đầu nhìn về phương hướng Bắc Lạc thành, hít một hơi thật sâu.
“Công tử yêu cầu ngừng chiến ba tháng, bây giờ… Thiên địa biến hóa, linh khí dâng trào, có phải là tác phẩm của công tử hay không?”
Lời nói của Tạ Vận Linh, làm cho mọi người trở nên trầm mặc.
Chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn tại bốn phía.
Đường Nhất Mặc nhìn về phía Bắc Lạc thành, nhớ tới thời điểm hắn đứng lặng bên bờ Bắc Lạc hồ, cảm ứng được một luồng khí tức đáng sợ.
Bắp thịt trên mặt không bị khống chế giật một cái.
Có lẽ… Chân tướng giống như Tạ Vận Linh nói.
Vị kia ở trong Bạch Ngọc Kinh…
Ngừng chiến ba tháng, thật sự chính là vì thời khắc này thiên địa lột xác!
...
Bộ lạc Xi Lê tộc.
Trên tế đàn.
Một thân ảnh khôi ngô, quấn quanh trong lớp áo bào đen, chậm rãi tháo xuống chiếc mũ trùm trên đầu, lộ ra một gương mặt đang nhăn nhó vì đau đớn.
Phân thân bị diệt, đối với hắn mà nói, là một đả kích cực lớn.
“Vị bá chủ vị diện của cái thế giới đê võ này quá thần bí, lại có thủ đoạn có thể ngưng tụ bản nguyên, đến cùng hắn có thực lực gì?”
Thân hình của vị đại hán khôi ngô chậm rãi từ trên tế đàn đứng lên, hắn đưa tay lau nước mưa trên mặt.
Phía dưới tế đàn, từng vị man nhân tế tự ánh mắt vô hồn, giống như những cái công cụ, tay cầm trúc trượng đứng yên.
Đại hán có chút lưỡng lự.
Bởi vì, lúc này, hắn đứng trước hai cái lựa chọn.
Một là trốn đi, cẩu thả sống tạm ở cái thế giới này, chờ đợi cơ hội.
Một cái khác, là chủ động tiến công.
Nhưng mà…
Hắn nhìn không thấu vị bá chủ vị diện này, cho nên trong nội tâm có chút chột dạ.
“Không được, ta nhất định phải dò xét đến thực lực của vị chủ nhân vị diện này, nhất định phải vào Đại Chu một chuyến!”
Ánh mắt của đại hán phảng phất có ánh sánh lấp lóe, sau đó hắn quay đầu, nhìn về phương đông.
Phía nam đã không cách nào đánh vào, vậy…
Liền từ phía đông mở ra một lỗ hổng, đúng lúc hắn vừa thu phục Đông Di bộ lạc, có thể phát huy được tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận