Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 221: Phu tử một mạch đánh lui mấy vạn quân. (2)

Dịch: Tiểu Du
Lữ Động Huyền, Lữ Mộc Đối tìm cho mình một khối đá xanh, khoanh chân ngồi xuống.
Ngưng Chiêu cùng với Y Nguyệt cũng tìm một chỗ cho mình.
Còn có đám người Lục Trường Không, La Nhạc, Công Thâu Vũ yên tĩnh chờ đợi.
Tạ Vận Linh cũng tới, dù sao cũng là công tử giảng đạo, hắn sao có thể bỏ lỡ, Tạ Vận Linh còn mang theo Lý Tam Tuế, Lý Tam Tuế mặc đạo bào, an tĩnh theo sau Tạ Vận Linh.
Trong không khí nồng đậm linh khí, khiến Lý Tam Tuế tựa như đắm chìm trong tiên cảnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên lầu các.
Người sau dựa vào lan can nghe tuyết rơi, thưởng thức gió hồ, thoải mái tiêu sái.
Trong Long Môn truyền ra tiếng huyên náo.
Có thân ảnh bước ra từ trong đó.
Tu hành giả khắp thiên hạ đều tập trung tại Bắc Lạc.

So với Bắc Lạc hồ ưu nhã tựa như tiên cảnh.
Đông Dương quận thì hoàn toàn là một cái địa ngục chốn nhân gian.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, ánh nắng ban mai giống như một thanh kiếm sắc bén, phá tan bầu trời đen tối.
Trên cổng thành Đông Dương quận.
Một thân ảnh đứng lặng người, giống như Thiên Tướng, bên trong thân thể đơn bạc lại tỏa ra uy hiếp kinh thiên.
Phu tử, trấn thủ biên giới!
Người này không ai khác, chính là quốc sư Khổng Tu.
Phu tử đứng yên lặng trên cổng thành, đỉnh đầu hội tụ nồng đậm Hạo nhiên khí, dường như hóa thành một vòng xoáy.
Từng chữ phát ra từ miệng phu tử đều giống như có thần.
Miệng phát ra từng chữ ẩn chứa Hạo nhiên chính khí làm cho quân thủ thành trên cổng thành đều huyết dịch sôi trào, mọi mệt mỏi đều tan biến, chiến ý rạo rực.
Phía sau chính là quê hương của bọn hắn, bọn hắn dù chết cũng phải thủ!
Dương Mộc rút kiếm bên hông ra, thét lớn.
Những người Đông Di xông lên đầu thành, lập tức bị quân thủ thành ôm ngã nhào xuống đất, cả hai đều giãy dụa rơi xuống dưới cổng thành.
Xương cốt toàn thân đều bị đứt gãy, khiến cả hai không thể trèo lên thành tường lại.
Đây là một cuộc chiến tranh tàn khốc.
Binh lính Đông Dương quân, có lẽ không cường đại như quân đội tu hành giả, thế nhưng, huyết tính của họ lại cao hơn, bọn họ có thể chiến đấu với kẻ địch đến hơi thở cuối cùng.
Đối diện có máu tươi bắn tới, văng lên nho sam của phu tử, nhuộm nó thành màu đỏ thẫm.
Chỉ là, phu tử cũng không lùi lại chút nào.
Ngược lại, thân thể dường như càng ngày càng to lớn.
Phu tử nhìn đại quân Đông Di.
Râu tóc đều dựng đứng, chậm rãi mở miệng, tay gõ đá xanh trên cổng thành, Hạo nhiên chính khí lập tức tỏa ra cuồn cuộn, bỗng hạ xuống.
Khiến cho không ít binh sĩ Đông Di muốn từ bỏ, chiến ý bị tiêu trừ sạch sẽ.
Trừ nhưng người bất tử Đông Di kia, vẫn không sợ chết xông lên tường thành như cũ.
Chém giết với quân thủ thành Đông Dương thành.
Đôi mắt Mạc Thiên Ngữ đỏ lên, phu tử trấn thủ biên giới, hắn sao có thể chạy trốn?
Thế nên, hắn thu đồng quẻ lại, lấy ra một thanh kiếm, vung kiếm gia nhập chiến trường.
Có Hạo nhiên chính khí của phu tử phụ trợ, cục diện dường như bị đảo ngược lại, thành trì sắp bị công phá, trong thời khắc này… Đã giữ lại được!
Dương Mộc hưng phấn, kính nể nhìn về phía phu tử.
Thế nhưng…
Sắc mặt phu tử bỗng nhiên ngưng trọng.
Dương Mộc thuận theo ánh mắt của phu tử nhìn ra xa, chỗ ấy có một thân ảnh đại hán khôi ngô trùm hắc bào, mười ngón đan vào nhau, ưu nhã cất bước tiến tới.
Đại hán khôi ngô nhìn Đông Di bại lui trên cổng thành, sắc mặt không dao động chút nào.
Hắn nhìn phu tử, trong mắt xuất hiện nét kinh ngạc.
“Lực lượng của ý chí .”
“Không phải tu hành giả, lại có thể tu được ý chí cường đại như vậy.. .”
Đại hán khôi ngô không biết Hạo nhiên khí là cái gì, thế nhưng, thật ra Hạo nhiên chính khí cũng là một loại sức mạnh của ý chí, phu tử chính là người sáng lập nên Hạo nhiên chính khí, thế nên phu tử đối với sự điều khiển Hạo nhiên chính khí thì rất thành thục.
“Dương Thái Thú, ngươi thủ cổng thành.”
Phu tử bỗng nói.
Sau đó, nho sam phu tử bay phần phật, quay người đi xuống dưới cổng thành.
Kiếm trong tay Mạc Thiên Ngữ nhuốm máu, giật mình vội đuổi theo.
Dương Mộc trấn giữ cổng thành, hắn không biết phu tử định làm gì, nhưng hắn rõ rằng, lúc này, phu tử cùng với bọn hắn là chiến hữu.
“Giết!”
“Không phá Đông Di, không còn nhà!”
Trên cổng thành, binh sĩ Đông Dương dưới sự phụ trợ của Hạo nhiên chính khí, đồng loạt vung vũ khí trong tay lên, gào lớn.
Cổng thành chậm rãi mở ra.
Phu tử chậm rãi bước tới, thân thể già nua đơn bạc, gần đất xa trời, tùy lúc đều sẽ ngã xuống đất.
Sau lưng phu tử, là đại quân ra khỏi cổng thành cùng.
Bọn hắn giơ vũ khí trên tay lên, tiếng hô chém giết rung trời.
Trong ánh mắt của nam tử khôi ngô chỉ còn lại phu tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận