Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 274: Tại sao ngươi cướp đi thiên kiếp của ta?(2)

Người dịch: Duy Cường
Lục Phiên quét mắt nhìn bốn bà lão, nói.
“Người ta đang độ kiếp… Nghiêm túc chút.”
Lục Phiên nói rất chân thành.
Động tác của bốn bà lão hơi ngưng lại, tiếng kèn cùng tỳ bà cũng im bặt đi.
Bà lão vung hoa hơi do dự, cuối cùng suy nghĩ một chút, vẫn cầm lên một nắm cánh hoa.
Vài vị đỉnh cấp cường giả ở chung quanh dường như nghe được âm thanh nói chuyện của Lục Phiên.
Đao khách cụt tay không nhịn được bật cười một tiếng.
“Thiên Hư công tử quả nhiên là tới phá rối…”
“Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị ngay lúc Đỗ Long Dương độ kiếp, chọc cười hắn, sau đó làm cho hắn bị thiên kiếp đánh chết?”
“Thiên Hư công tử quả nhiên âm hiểm, quá độc ác.”
Cường giả chung quanh cười ha hả, tiếng cười chấn động, dường như muốn truyền vào trong Võ Đế thành.
Lục Phiên có chút im lặng, mấy người này mới thật sự là âm hiểm.
Trên đỉnh Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương không hề bị lay động.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt hắn mở ra.
Mái tóc trên đầu bay tán loạn.
Bên ngoài Võ Đế thành, tiếng cười hơi ngừng, sắc mặt mỗi một vị cường giả đều ngưng trọng nhìn chằm chằm vào bóng người trên đầu thành.
Lục Phiên suy đoán, một khi độ kiếp kết thúc, chắc chắn sẽ phát sinh một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Tuy nhiên… Cuộc đại chiến đó, hẳn là không liên quan gì tới hắn.
“Công tử, kiếm của ngài.”
Ngay lúc Lục Phiên đang trầm tư, một bà lão áo trắng bỗng nhiên cầm lấy một thanh tiểu kiếm dài khoảng sáu tấc đưa cho hắn.
Sắc mặt của Lục Phiên không hề thay đổi, thản nhiên đưa tay nhận lấy.
Sau đó, tiếp tục nhìn về phía Võ Đế thành.
Rầm rầm rầm!
Sấm chớp trên bầu trời càng ngày càng dữ dội.
Ánh mắt Lục Phiên ngưng lại, “Đây đã không phải là lôi phạt do sức mạnh thuộc tính ngưng tụ thành, bên trong thậm chí ẩn chứa một chút quy tắc chi lực…”
Lục Phiên đang nghiên cứu, phân tích quá trình hình thành của lôi phạt.
Bốn bà lão nghe trộm âm thanh thầm thì của Lục Phiên, nhưng lại không hiểu hắn đang nói cái gì, kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái.
Dường như hôm nay, Thiên Hư công tử có chút khác biệt.
Ngón tay của hắn gõ nhẹ trên thành ghế.
Áp lực trong thiên địa càng ngày càng nặng nề, từng tia chớp mơ hồ hiện lên, khuếch tán trong không khí.
Tư tư…
Thậm chí, có một tia chớp lóe qua trước mắt của Lục Phiên, trong không khí toát ra một sợi khói xanh.
Khí tức ngột ngạt, làm cho tâm tình của mỗi người đều trở nên ngưng trọng, không ai còn hứng thú nói chuyện, chỉ tập trung tinh thần chuẩn bị quan sát trận đọ sức giữa người và thiên địa oai sắp diễn ra.
Trong đôi mắt của Lục Phiên có vô số đường cong đang nhảy lên, hắn nhanh chóng phân tích quá trình hình thành của lôi phạt, đối với hắn mà nói, đây là một cơ hội tham khảo cực kỳ hiếm có.
Hắn cần phân tích rõ ràng quá trình hình thành cùng hoạt động của lôi phạt.
Vốn dĩ ban đầu còn cảm thấy phần thưởng này có chút vô dụng, lúc này, Lục Phiên đã thay đổi suy nghĩ, phần thưởng này… Nếu có thể lợi dụng tốt, thậm chí sẽ không kém gì một lần ban thưởng hắn trên ngàn điểm thuộc tính tự do sử dụng.
Oanh!
Cuối cùng, trên đỉnh Võ Đế thành, nam nhân áo đen động.
Y phục của hắn bay phần phật, trường thương trong tay chậm rãi nâng lên, chỉ về đám mây đang ngưng tụ sấm chớp trên bầu trời.
Trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ.
Trong âm thanh xen lẫn linh thức, quanh quẩn trên bầu trời, vang động không kém gì tiếng sét đánh đùng đoàng giữa không trung.
Tầng mây bị phá vỡ.
Trong nháy mắt thiên địa sáng rực như ban ngày.
Phảng phất phía sau tầng mây là một biển sấm sét vô tận, tia chớp dày đặc hiện lên, mất đi.
Võ Đế thành Đỗ Long Dương một chân đạp trên đầu tường thành, một luồng thương ý bùng nổ, phảng phất như thời khắc này, hắn có thể cứng rắn nghênh chiến với trời xanh, đâm ra một cái lỗ thủng trên chín tầng trời.
Cuối cùng.
Tầng mây vỡ vụn.
Dưới ánh mắt chăm chú của vô số cường giả, một tia chớp thẳng tắp bổ xuống, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, trong không khí dường như có mùi khét thoang thoảng tỏa ra.
Tuy nhiên, Đỗ Long Dương lại thành công ngăn chặn.
Linh khí của hắn tỏa ra như thủy triều, bao quanh thân thể, tạo thành một cái vòng xoáy.
Mũi thương đâm thẳng vào tia chớp, linh khí trào lên, thương ý bùng nổ, ngăn tia chớp này lại.
Bành!
Một tiếng vang trầm hơi có vẻ mơ hồ giữa sấm sét cùng Đỗ Long Dương nổ tung.
Thân hình của hắn lù lù bất động.
Bầu trời sáng như ban ngày lại lần nữa trở nên ảm đạm.
Bên trong tầng mây ấp ủ sấm sét, chuẩn bị cho đợt tiếp theo.
Tia chớp thứ hai hạ xuống.
Quần áo của Đỗ Long Dương bay phần phật, trường thương trong tay đột nhiên hướng về bầu trời đâm một nhát, vô số thương ảnh hiện ra, sau cùng lại hợp nhất thành một, cùng tia chớp va chạm lẫn nhau.
Giữa thiên địa bỗng nhiên tất cả mọi vật đều im tiếng.
Chỉ còn âm thanh nổ tung do trường thương cùng tia chớp va chạm.
Ngón tay của Lục Phiên không ngừng gõ trên thành ghế, trong ánh mắt có từng đường cong hiện lên, phân tích bản chất nguyên thủy nhất của mỗi một tia chớp.
Phía sau biển sấm sét, thật ra là một tổ hợp các loại trận pháp kết nối lẫn nhau.
“Một kiếp cuối cùng!”
Bỗng nhiên.
Vị nữ tử quý phái đứng ở phía đông mở miệng.
Trong đám mây đang ấp ủ một kích cuối cùng.
Thân thể cháy đen của Đỗ Long Dương cũng run lên, bàn tay nắm trường thương siết chặt lại, ánh mắt ngưng tụ, trong mơ hồ, có một thân ảnh nhỏ bé nổi lên trên đỉnh đầu hắn.
Một kiếp cuối cùng, vượt qua… Sẽ phá vỡ hư không, thành tiên làm tổ.
Thất bại… Sẽ biến thành tro bụi.
“Tới đi!”
Ánh mắt của Đỗ Long Dương lóe sáng, thân hình đứng thẳng trên đỉnh Võ Đế thành, phảng phất như muốn dùng thân thể đơn bạc, mạnh mẽ nâng lên bầu trời.
Lục Phiên cũng cực kỳ hưng phấn nhìn xem.
Tới…
Một kiếp cuối cùng.
Lục Phiên âm thầm đếm qua, lôi phạt này chia làm ba đợt, đợt thứ nhất uy lực bình thường, tổng cộng có năm luồng sấm sét hạ xuống, đợt thứ hai uy lực hơi mạnh một chút, tổng cộng có ba luồng… Đợt thứ ba, uy lực mạnh nhất, Lục Phiên suy đoán, có lẽ chỉ có một luồng sấm sét.
Thường gọi là ba tầng lôi phạt, tổng cộng chín luồng sấm sét.
Trên thực tế, dưới sự quan sát của Lục Phiên, đây cũng không phải là hình thức lôi phạt mạnh nhất, dựa theo sự kết hợp khác nhau của trận pháp, thậm chí có thể sinh ra sáu tầng lôi phạt, tổng cộng mười tám luồng sấm sét.
Thậm chí là chín tầng lôi phạt, tám mươi mốt luồng sấm sét đánh xuống.
Ầm ầm!
Tất cả mọi người đều cực kỳ ngưng trọng, hơi thở không tự chủ được trở nên nhẹ nhàng.
Một kích cuối cùng.
Một khi vượt qua, phá vỡ hư không, đắc đạo thành tiên!
Oanh!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Bầu trời sáng rực chói mắt
Một luồng sấm sét to lớn, như một con rồng đang bay lượn trên chín tầng trời, từ trên tầng mây nện xuống, mang theo khí tức khủng bố, dù cho cao thủ Kim Đan cảnh bị lướt qua cũng có thể thân tử đạo tiêu.
Đỗ Long Dương siết chặt trường thương, thương ý bùng nổ.
Tới đi!
Hôm nay, trên đỉnh Võ Đế thành phá thiên kiếp!
Ta muốn thành tiên!
“Xin chú ý, trải nghiệm Thiên Đạo lôi phạt sắp bắt đầu…”
Bỗng nhiên.
Lục Phiên đang hăng hái quan sát, trước mắt đột ngột nổi lên dòng thông báo của hệ thống.
Sắc mặt của hắn trở nên sững sờ.
Mà nơi xa.
Khí tức của Đỗ Long Dương cũng hơi ngưng lại
Toàn bộ tu hành giả đang quan sát độ kiếp, đồng loạt xôn xao.
Một đợt lôi phạt cuối cùng này…
Thế mà mẹ nó đổi hướng!
Không bổ về phía Đỗ Long Dương đang đứng trên đỉnh Võ Đế thành, ngược lại ngoặt một cái, hướng về một chỏm núi nhỏ ở phía nam bổ tới.
Người trong thiên hạ đều sợ ngây người.
Bốn bà lão sau lưng Lục Phiên cũng kinh hoàng.
Sau đó, cả bốn người không chút do dự ném kèn, quẳng tỳ bà, quay đầu chạy trốn.
Thậm chí bà lão cầm túi vải, trước khi đi, còn tung một nắm cánh hoa, cánh hoa tung bay tán loạn giữa thiên địa…
Bốn bà lão biến mất.
Thân hình hiện ra cách chỗ cũ hơn mười dặm.
Nhưng mà, lôi phạt tới gần.
Bốn bà lão dù đã chạy ra xa nhưng vẫn bị ảnh hưởng, cả bốn người đồng thời bị nổ bay, ho ra máu tươi.
Sấm chớp kinh khủng, thẳng đến ngọn núi nhỏ mà Thiên Hư công tử đang ở.
Cả thế gian rung động.
Thiên Hư công tử xưa nay một mực bị Đỗ Long Dương đè lên đánh, thế mà ngay lúc Đỗ Long Dương độ kiếp ở vào giai đoạn then chốt, bắt cóc một đợt lôi phạt?
Trên ghế trúc.
Lục Phiên cũng không dám sơ suất.
Hai tay của hắn đập vào chỗ gác tay trên ghế, ghế trúc đột nhiên nổ tung.
Thân hình của Lục Phiên trên đỉnh núi, chậm rãi đứng lên.
Áo trắng trên người dần dần chuyển thành màu đen.
Sắc mặt có chút hăng hái nhìn lôi phạt trên đỉnh đầu.
Chầm chậm vươn bàn tay ra.
Sau lưng…
Vô sô lưỡi đao màu bạc hiện ra, có tiếng Phượng gáy to rõ vang lên…
Ba thanh Phượng Linh kiếm quấn quanh ma khí, đan xen bay lượn xung quanh thân thể của Lục Phiên, sau đó, đột ngột xông về tia chớp trên bầu trời.
Người trong thiên hạ sợ ngây người.
Nhìn xem Thiên Hư công tử đứng dậy thành ma.
Tất cả trong lòng đều run sợ. Thế mà giấu sâu như vậy?
Trên đỉnh Võ Đế thành.
Ánh mắt của Đỗ Long Dương ngưng lại, hắn gầm nhẹ một tiếng: “Không đúng.”
“Ngươi không phải Thiên Hư! Đến cùng ngươi là ai?”
“Tại sao cướp đi thiên kiếp của ta?”
Mái tóc đen của Lục Phiên bồng bềnh trong gió, nhưng không còn để ý đến Đỗ Long Dương đang gầm thét.
Ánh mắt hắn chằm chằm vào luồng sấm sét, ba thanh Phượng Linh kiếm bay lên chạm vào.
Ánh sáng kinh khủng lóe lên…
Chiếu sáng toàn bộ thiên địa.
p/s: Vậy là chuẩn bị qua map mới rồi :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận