Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 757: Đánh giá một chút thực lực của chính mình (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Cổ mộ thoát ly Ngũ Hoàng, phiêu phù ở bên trong Hư Vô Thiên.
Chiến đấu gợn sóng, ảnh hưởng đến cực lớn.
Bốn vị phong hoa tuyệt đại thân ảnh, giữ vững cổ mộ bốn phương, rất nhiều tiên túc của Thượng Giới tiến đánh Ngũ Hoàng, vậy mà liên tiếp thất bại.
Kỳ thật, thượng giới cường giả đều hiểu, bọn vị vương giả này chẳng qua mượn máu trùng sinh, chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, chỉ đang ráng chống đỡ.
Có thể là. . .
Bọn hắn vậy mà chẳng có cách nào đánh bại bốn vị vương giả đã nỏ mạnh hết đà, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã mục nát này!
Cầm vương má lúm đồng tiền như hoa, khẽ vuốt trong tay cổ cầm, lông mi khẽ run, phấn trang điểm tựa hồ nhạt mấy phần, mười ngón khiêu nhẹ, tiếng đàn liền tựa như thủy triều dâng lên đẩy lùi một đám tiên túc cảnh cường đang lao tới cổ mộ.
“Viễn cổ sinh linh, đã sớm nên tịch diệt, hà tất còn muốn ngoi lên sống tạm bợ? !”
Có một vị Tiên Túc gầm thét.
Một chưởng nâng lên, không gian chấn động, một đạo tiên khí như hóa thành tấm lụa, có được năng lượng đủ để quất nát sơn hà.
Kiếm Vương hóa thành tuấn mỹ đạo nhân nhẹ cười một tiếng.
Kiếm trong tay tựa như đang múa, nhẹ nhàng đâm ra.
Kiếm giấu huyền ảo.
Tấm lụa tiên khí kia, vỡ nát thành từng khúc.
Đông đông đông!
Bỗng dưng.
Từng vị Tiên Túc cường giả biến sắc.
Bọn hắn nghe được từng tiếng tim đập hùng hồn, truyền đến từ sâu trong cổ mộ!
Huyết Y tướng quân muốn thức tỉnh!
Này chút Tiên Túc cường giả gấp, bọn hắn cắn răng, lấy ra từng kiện từng kiện bảo vật tràn đầy tiên khí, đòn công kích lại mãnh liệt gấp mấy lần.
Hư Vô Thiên không gian đều bị oanh sập.
Nhưng mà. . .
Bọn hắn như cũ không cách nào đánh vào trong cổ mộ.
Bất quá, hiệu quả cũng phải có.
Cầm vương mười ngón đã nhuốm máu.
Kiếm vương cầm kiếm, hổ khẩu đã nứt ra.
Binh Vương bảo giáp đã sụp đổ.
Ám Vương đã không thể tiếp tục ẩn nấp thân ảnh.
Nhưng là, cả bốn người liếc nhau cười một cái, lại tiếp tục trấn thủ.
Cầm vương càng là mở miệng, tiếng ca thẳm thẳm truyền ra bao trùm giữa cung khuyết.
Kèm theo, tiếng tim đập cũng càng ngày càng mạnh.
Bỗng nhiên.
Dây đàn đứt đoạn, mười ngón tay của Cầm Vương bắn ra từng đạo huyết hoa, khí thế trên người lập tức xuy yếu.
Bất quá, thời khắc xuy yếu nàng lại nở nụ cười sáng lạn.
“Mạt tướng, cung nghênh tướng quân.”
Kiếm vương chống kiếm rỉ, giống như là một cây trúc xanh.
Trong tay kiếm rỉ cũng như hắn, vết rạn nứt che kín.
Đến lúc sợi kiếm ý cuối cùng hao hết, thời điểm sinh cơ gần như toàn bộ rút đi.
Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, nụ cười hiển hiện.
“Mạt tướng, cung nghênh tướng quân.”
Ám Vương, Binh Vương, trên hai gương mặt lãnh khốc kia, trong thời khắc khí tức dồn dập tiêu tán, đều đứng lặng trên cổ mộ, cười khẽ cung nghênh.
Bỗng dưng.
Một tiếng thở gian truyền ra từ chỗ sâu trong cổ mộ.
Sau một khắc.
Bành!
Một tiếng nổ vang.
Tiếng rít kéo dài.
Một mặt nắp quan tài xé tan bóng đêm, đụng nát cổ mộ tường khuyết, bay vọt từ chỗ sâu mà ra!
. . .
Trong Long Thủ.
“Giả” tự trận ngôn trôi nổi, từng đạo ánh sáng rủ xuống.
Lưỡi đao bạc xếp chồng lại thành thiên nhận ỷ, Lục Phiên an tọa ngay ngắn tại phía trên, bạch y tung bay.
Lông mày của hắn nhíu lên, trong đáy mắt, sát khí nghiêm nghị ẩn hiện.
Phượng Linh kiếm trôi nổi ở xung quanh hắn, khí thế cuồn cuộn ầm ầm phóng ra.
Quanh thân, khí tức trận ngôn chìm nổi.
Nơi xa, một bóng người toàn thân áo bào tung bay ngồi ngay ngắn trên đầu thuyền cổ lão chiến thuyền, tựa như tiên nhân, khuôn mặt mông lung, một đạo tiên khí giống như thần Long bao quanh thân thể.
Khí tức mông lung bao phủ khuôn mặt tán đi, lộ ra một gương mặt già nua.
Đây là một vị lão giả, hắn cười nhạt nhìn Lục Phiên.
Lục Phiên cũng nhìn kẻ này, sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Hai người nhìn nhau không nói, lặng im vô cùng.
Dần dần, bầu không khí có chút không thích hợp.
Vị lão giả này nghi hoặc nhìn Lục Phiên, hắn vẫn không cảm giác được vị Ngũ Hoàng thánh chủ này toát ra vẻ sợ hãi.
“Tên hậu bối ngươi, vì sao không sợ hãi?”
Vị lão giả này mở miệng.
Hắn chính là Tiên Túc cảnh bên trên Hóa Tiên, Thượng giới tiên túc, danh túc bên trên Hóa Tiên.
Tiên Túc cảnh, chỉ có Ngũ Diễn cao võ thế giới, hoặc là Tứ Diễn cao võ thế giới mới có thể sinh ra được.
“Bản công tử vì sao phải sợ ngươi?”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Hắn thu hồi linh áp kỳ bàn, hai tay chầm chậm khoác lên bao tay.
Hắn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, bất quá, trong lòng lại hơi hơi nhảy một cái.
Hắn không dám tưởng tượng, Ngũ Hoàng không có hắn, sẽ phát sinh cái gì.
Lần này, Lục Phiên thật sự có chút nổi giận.
“Ngươi không nên kéo ta vào trong trận.”
Lục Phiên nói.
“Ồ? Ngươi tên hậu bối này… có chút càn rỡ.”
Tiên Túc cảnh lão giả cười.
“Ngươi là cảnh giới gì?”
Lục Phiên nhìn về phía lão giả đang bình chân như vại ngồi trên chiến thuyền, hỏi.
Lão giả nghe vậy, lập tức toát ra một vệt nụ cười.
Kẻ này, xem ra là sợ rồi.
“Bên trên Hóa Tiên, Tiên Túc.”
Lão giả mở miệng, hắn cũng là không nóng nảy, lần này tới tiến đánh Huyết Y tướng quân mộ táng, dù cho có cổ đế binh chống đỡ, nhưng vẫn là nguy hiểm vạn phần.
Hắn vậy mà không nghĩ tới bản thân lại được phân cho nhiệm vụ tiến đến đối phó vị Lục Thánh Chủ này.
Hắn làm sao mà không vui lòng nhận được cơ chứ?
Không thể để chiến đấu kết thúc quá nhanh, bởi vì một khi trận pháp bị phá vỡ, hắn nhất định phải tiến đến tấn công vào cổ mộ.
Huyết y hung danh, vẫn làm cho hắn run sợ không thôi.
Cho nên, hắn không vội, hắn rất vui lòng hao tốn thời gian dây dưa cùng Ngũ Hoàng thánh chủ này.
Chờ cho bên ngoài đánh đến không sai biệt lắm, khi đó lại trực tiếp một tay chụp chết vị Ngũ Hoàng thánh chủ này là được, khi đó là có thể xuất trận.
“Tiên Túc?”
Lục Phiên cúi đầu, tóc mai rủ xuống, nhớ lấy tên gọi cảnh giới này.
“Tên hậu bối ngươi, vì sao hỏi cảnh giới này? Sợ rồi sao?”
Lão giả áo bào bay tán loạn, nói.
“Sợ?”
Lục Phiên ngẩng đầu, hai tay đeo găng tay chầm chậm dùng sức.
Bị kéo vào trận pháp này, đích thật là cái ngoài ý muốn, càng ngoài ý muốn chính là hắn bị “giả” tự trận ngôn trấn áp.
Cửu Tự trận ngôn, dù sao cũng là thủ bút của cổ đế, cho dù là hắn đi nữa, cũng khó mà tùy tiện phá vỡ.
Cho nên, Lục Phiên nếu như muốn phá trận. . .
Chỉ có đánh chết lão giả này.
“Cũng chẳng có gì gọi là sợ, hỏi thăm cảnh giới của ngươi. . .”
Rầm rầm rầm!
Lục Phiên quanh thân, ma khí cuồn cuộn.
Sau một khắc, thân thể đột nhiên từ trên ghế đứng thẳng dậy.
Hai con ngươi bỗng nhiên trở nên đen như mực, ma khí xoay tròn dường như gào thét.
“Chỉ là để đánh giá một chút thực lực của chính mình mà thôi.”
“Đánh giá thực lực.”
Lời nói vừa ra.
Lão giả ở trên chiến thuyền lập tức sắc mặt chợt biến.
“Đặc thù. . . Thể chất? !”
Sau một khắc.
Trong con mắt hắn.
Lục Phiên thân hình hóa thành một đạo hắc mang lướt qua trong nháy mắt.
Tiên Túc lão giả cổ bỗng nhiên xiết chặt, bị hắc ảnh bóp lấy, hung hăng va đập vào trên thân thuyền!
Oanh!
Công phạt đáng sợ phát sinh mãnh liệt trên thân thuyền, kéo theo tiếng hét thảm vang vọng của lão giả.
Chiến thuyền tràn ngập khí tức cổ lão, phút chốc đã vỡ vụn, sụp đổ tứ tán, nát vụn.
Nguyên bản tấm lụa tiên khí vắt ngang tại chung quanh chiến thuyền còn đang phẳng phiu, hùng hồn.
Hiện tại, vô lực rủ xuống sụp đổ.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận