Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 326: Vô tình dòm ngó đại bí mật (2)

Người dịch: Duy Cường
“Thành tiên là một âm mưu! Độ kiếp phi thăng là một cái đại âm mưu! Hậu nhân, thận trọng!”

Bên ngoài Tàng Kinh các.
Lão nhân quét rác dường như đã nhận ra điều khác thường.
Sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn cầm lấy cái chổi, thân hình không một tiếng động, lặng yên xông vào bên trong, hai cánh cửa của Tàng Kinh các cũng đột nhiên khép lại.
Trong Tàng Kinh các, bầu không khí hết sức tĩnh mịch.
Thân ảnh của lão giả mù xuất hiện trước đầu cầu thang dẫn lên lầu ba.
“Cái gì? Trận pháp ở lầu ba bị hóa giải rồi?”
Lào già quá sợ hãi.
Hắn vội vàng xông lên lầu ba, ngồi xếp bằng xuống, tinh thần cảm ứng được thân ảnh của Lục Phiên, trên tay đang cầm một quyển sách, đọc rất chăm chú, hắn hơi ngẩng đầu lên, lông mày cau lại.
“Lớn mật! Lão hủ đã nói không được lên lầu ba.”
Hắn cực kỳ giận dữ.
Trên thân thể, khí tức của Nguyên Anh cảnh đột nhiên phun trào.
Trong nháy mắt, uy áp kinh khủng tràn ngập khắp lầu ba của Tàng Kinh các.
Lào giả mù nghiêng người, cây chổi trong tay quét một cái, linh khí hội tụ trên không trung, vẽ ra một cái vô hình phù trận.
Lục Phiên khống chế thân thể của Phong Nhất Lâu ngẩng đầu lên, nhìn xem lão giả mù, kinh ngạc cười một tiếng.
“Trận pháp? Thì ra… Trận Pháp sư thần bí của Võ Đế thành lại chính là ngươi.”
“Ngươi…”
Lào già mù giật mình hoảng hốt.
“Ngươi tuyệt đối không phải Phong Nhất Lâu, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Có thể phá được trận pháp của lão hủ, toàn bộ Thiên Nguyên đại lục có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Hắn vỗ cái chổi, phù văn của trận pháp, hướng về phía thân thể của Phong Nhất Lâu áp tới.
Oanh!
Linh thức của Lục Phiên dường như cũng mơ hồ bị trận pháp này đè ép, thoát ra khỏi thân thể của Phong Nhất Lâu.
Tuy nhiên, rất nhanh, hắn lại lần nữa trở về.
Bàn tay ngưng tụ linh khí trong hư không, vẽ ra một cái phù văn.
Vô số bụi bặm ngưng tụ, hóa thành một chữ “Khảm”.
Hai trận pháp đụng vào nhau, không có va chạm kinh thiên động địa, có… Chỉ đơn thuần là nghiêng về một bên nghiền ép.
Cán chổi trong tay lão giả mù lập tức gãy làm đôi.
Phù văn mà Lục Phiên vẽ ra, trấn áp trên đỉnh đầu của hắn, áp lực nặng nề giống như một mỏm núi nguy nga cao lớn đang đè xuống, từng luồng ánh sáng màu xanh tỏa ra, khóa chặt thân thể của lão giả mù lại, khiến cho hắn không thể động đậy.
“Ngươi vì không muốn cho người đời nhìn thấy tàn quyển này, lại dùng trận pháp phong ấn.”
“Để ta đoán thử xem…”
Lục Phiên khống chế thân thể của Phong Nhất Lâu chậm rãi đi qua đi lại trong Tàng Kinh các.
Hắn nhìn về phía lão già, như có điều suy nghĩ.
“Mấu chốt không phải là bản Thiên Nguyên này, mà là trên đó ghi lại một câu nói, có lẽ cái này mới là nguyên nhân chủ yếu? Ngươi nhìn thấy dòng chữ này, bị ý niệm mạnh mẽ bên trong hủy đi hai mắt, thế nhưng ngươi vẫn bố trí trận pháp, phong ấn quyển sách này.”
Lời nói của Lục Phiên chậm rãi vang lên trong lầu ba của Tàng Kinh các.
Lão giả mù bị chữ “Khảm” phong ấn, nghe vậy, thân thể đột nhiên run lên.
“Dòng chữ kia, hẳn là do chủ nhân của Võ Đế thành, Võ Đế lưu lại…”
“Mà ngươi, khả năng từng đi theo một người… Người kia có một cái xưng hô, nếu ta đoán không nhầm, sẽ gọi là… Bá chủ vị diện.”
Lục Phiên khống chế thân thể của Phong Nhất Lâu, thản nhiên nói.
Đôi mắt của lão già quét rác vốn dĩ bị mù, thế nhưng lúc này, trong hai hốc mắt lại bắn ra hai luồng ánh sáng dọa người
“Ngươi đến cùng là ai?”
Lão già gầm nhẹ.
Phong Nhất Lâu chỉ là một tên đệ tử bình thường, làm sao có thể phân tích ra những bí ẩn như thế này, danh hiệu “Bá chủ vị diện”, cũng không có khả năng từ trong miệng của Phong Nhất Lâu thốt ra.
Bởi vì, kiểu xưng hô này, lão nhân quét rác cũng chỉ nghe qua một lần từ trong miệng của vị kia, dù vậy trí nhớ của hắn vẫn rất sâu sắc.
Nhưng mà, không để ý đến lão gìa mù đang run sợ, Phong Nhất Lâu vẫn tiếp tục phân tích :“Độ kiếp phi thăng là một cái đại âm mưu , có thể làm cho vị Võ Đế này tức giận cùng kinh hãi như thế… Xem ra, hắn độ kiếp thành công, nhưng cũng không có phi thăng vào cái gọi là ‘Tiên giới’, rất có thể là phi thăng vào một cái thế giới nhân tạo do người khác làm ra.”
“Nói ngắn gọn, hắn bị lọt hố.”
“Mà người gài bẫy hắn chính là người mà ngươi đi theo… Bá chủ vị diện, cụ thể đã gài bẫy Võ Đế cái gì, cái này thì không rõ ràng.”
Phong Nhất Lâu nói.
Thân thể của lão giả mù không ngừng run rẩy, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin tưởng.
Trong mơ hồ, hắn phảng phất từ trên thân Phong Nhất Lâu, thấy được một cái linh hồn cao cao tại thượng đang quan sát hắn.
“Thiên Nguyên tàn quyển, hẳn là còn có mấy quyển, ghi chép hoàn chỉnh kiến thức của Võ Đế… Ngươi cần phải giữ gìn lời nói dối hoàn mỹ ‘Độ kiếp phi thăng có thể vào Tiên giới’, cho nên không thể để cho thế nhân biết tất cả những thứ này vốn là một trận âm mưu, vì vậy, ngươi chia Thiên Nguyên tàn quyển ra làm nhiều phần, đồng thời phong ấn quyển sách này…”
“Ban đầu ta vốn chỉ muốn lấy mấy quyển kinh thư, nghiên cứu một chút, ai ngờ vô tình phát hiện đại bí mật của cái thế giới này, hiện tại, ta đột nhiên đối với cái bí mật này, cảm thấy rất hứng thú.”
Phong Nhất Lâu nở một nụ cười.
Lão giả mù bị chữ “Khảm” phong ấn càng ngày càng chặt, thân thể không cách nào động đậy, dù chỉ là một ngón tay.
Phong Nhất Lâu càng phân tích, liền càng làm cho hắn khủng hoảng, giống như mặt nạ ngụy trang bị người khác vô tình xé mất, nội tâm cực kỳ hoảng hốt.
Hắn vốn cho rằng Phong Nhất Lâu chỉ là một thiên tài, chăm chỉ nỗ lực, vì tu hành mà liều lĩnh.
Lão giả mù rất nguyện ý bồi dưỡng thiên tài, nếu là thiên tài có thể độ kiếp phi thăng, vậy thì càng tốt, những cái này đều là công trạng, thậm chí hắn còn đặc biệt mở cửa sau cho Phong Nhất Lâu, giúp hắn tiến vào Tàng Kinh các.
Nhưng mà…
Lúc này hắn mới phát hiện, hắn quả thật xứng đáng bị mù, vậy mà thả một người cực kỳ kinh khủng vào Tàng Kinh các, giống như dẫn sói vào bãi nhốt cừu.
“Mấy bản Thiên Nguyên tàn quyển còn lại có ẩn chứa bí mật này hay không? Những quyển khác cất ở đâu?”
Lục Phiên chậm rãi dạo bước trong Tàng Kinh các, hỏi.
Dường như biết hắn sẽ không mở miệng.
Lục Phiên giơ tay lên, trong lòng bàn tay có phù văn xuất hiện, hóa thành một cái trận pháp, nhẹ nhàng bắn ra.
Trận pháp lơ lửng trôi về phía lão giả mù.
Lão già dường như cũng linh cảm vận mệnh sắp xảy đến, toàn thân nổi lên gân xanh, giãy dụa kịch liệt.
Hả?
Bỗng nhiên.
Linh thức của Lục Phiên đang chiếm cứ thân thể Phong Nhất Lâu hơi ngẩn ra.
Chỉ thấy, khí tức trên thân thể của lão giả mù đang bị chữ “Khảm” trấn áp gắt gao bỗng nhiên biến đổi, giống như có một tôn tồn tại cực kỳ mạnh mẽ buông xuống, vốn dĩ linh hồn của lão giả mù hoàn toàn bị phai mờ, thay vào đó, là một luồng khí thế mênh mông, tựa như từ trên chín tầng trời hạ xuống.
Chữ “Khảm” ngay lập tức vỡ nát.
Trong nháy mắt, Nguyên Anh của lão giả mù cũng bị hòa tan, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Mà khí tức trên người lão giả mù cũng càng ngày càng mạnh.
Linh thức của Lục Phiên bám vào trên thân thể Phong Nhất Lâu hơi nhíu mày, bàn chân dẫm mạnh trên mặt đất.
Oanh!
Thân hình vọt lên, đụng nát nóc nhà.
Thân ảnh của lão giả mù cũng bắt đầu trôi nổi, áo bào trên người bay phần phật, hắn phát ra một tiếng cười quỷ dị, thân hình nhanh chóng tăng tốc, đuổi theo Lục Phiên.
Trên đỉnh Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương đột nhiên mở mắt, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phương hướng Tàng Kinh các.
Chỗ đó… Có một luồng khí tức để cho người ta run rẩy, hoảng sợ lan tràn ra.
“Người nào?”
Đỗ Long Dương cực kỳ giận dữ, trường thương màu đen rơi vào trong tay, linh khí trong cơ thể vận chuyển, thân hình nhanh chóng bay lên.
Vào lúc này, toàn bộ Võ Đế thành bị câu nói “Phong Nhất Lâu có phong thái đứng đầu Nhân bảng” mà lâm vào sôi trào.
Nương theo tiếng gầm thét của Đỗ Long Dương, không khí sôi trào hơi bị đình trệ một chút, vô số cường giả đều đưa ánh mắt nhìn về phía Tàng Kinh các.
Chỉ thấy, trên nóc nhà của Tàng Kinh các.
Có khí tức cực kỳ đáng sợ bùng nổ, lan tràn ra xung quanh.
Trên người lão giả mù, có một luồng uy áp kinh khủng xuất hiện, dường như muốn trấn áp một vùng không gian, càng làm cho bọn hắn kinh ngạc là, đối diện với hắn, Phong Nhất Lâu một thân áo tím cực kỳ nổi bật, đứng trên mái nhà của Tàng Kinh các.
Khí tức mạnh mẽ của Đỗ Long Dương lúc này ập đến.
Đối mặt với khí tức cường đại của Đỗ Long Dương cùng lão giả mù, Phong Nhất Lâu đứng chắp tay, cực kỳ tiêu sái.
Lúc này, rất nhiều đệ tử cùng cường giả của Võ Đế thành đều hít một hơi thật sâu…
Thế này, nào chỉ là có phong thái đứng đầu Nhân bảng.
E rằng xếp vào Thiên bảng, Phong Nhất Lâu sư huynh cũng đủ tư cách để đảm đương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận