Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1349: Lục Bình An ta báo thù không bao giờ để qua

đêm (1)
Thanh âm nhàn nhạt, không có quá nhiều gợn sóng, vang vọng trên bầu trời sao của Ngũ Hoàng. Vương vấn bên tai của mọi người.
Vốn dĩ tu sĩ của Ngũ Hoàng nghe được lời nói của Huyền Thương đều lòng đầy căm phẫn, mỗi người đều cảm thấy Ngũ Hoàng đã dẫn dũ vào một con sói con.
Dù sao thì pho tượng Thú Tổ là của bọn họ, Lục thiếu chủ thành tâm thành ý cho bọn họ cơ hội tu hành, bây giờ tu sĩ từ nhân tộc tổ địa đã đến, lại muốn lấy một pho tượng mang trở lại.
Nói dễ nghe thì là bảo vệ pho tượng, không để hai quả trứng đặt vào trong cùng một giỏ, nói khó nghe là thèm muốn pho tượng Thú Tổ!
Muốn pho tượng Thú Tổ chiếm làm của mình, từng suy nghĩ đều rất xấu!
Những người tu hành của Ngũ Hoàng đương nhiên biết rõ tác dụng của pho tượng Thủ Tổ, dù sao tu sĩ đạt đến cấp bậc Huyền Tiên đều có thể tiến vào ngôi sao Kim Nguyên và Hỏa Nguyên để lĩnh ngộ pho tượng thú tổ khuếch tán áo nghĩa.
Nếu như có thiên phú, lĩnh hội ra áo nghĩa, tương đương việc có được tư chất Đại La, điều này có ý nghĩa gì? Mọi người đều biết điều đó.
Có hai pho tượng, mỗi pho tượng đại diện cho những thuộc tính khác nhau và ý nghĩa của chúng đương nhiên là khác nhau.
Vì vậy, khi những cường giả biết được nhân tộc tổ địa muốn lấy đi pho tượng, tu sĩ Ngũ Hoàng đều rất tức giận.
Bạch Thanh Điểu lơ lửng trên bầu trời, chín con hoả phượng rực cháy bay vòng quanh thân thể của
cô ta.
Cô ta giống như cửu thiên hoả nữ, trong đôi mắt có cánh lửa chói loá, ánh mắt dường như bị ngọn lửa chiếu sáng.
Còn Đạm Đài Huyền, toàn thân bao trùm nghiệp hoả, cầm trong tay quyển sinh tử, từng bước một đi ra ngoài, ánh mắt nghiêm nghị.
Sư đồ Khổng Nam Phi và Mạnh Hạo Nhiên đều trào dâng chính khí giữa trời, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Những tu sĩ của Ngũ Hoàng không có lùi lại, uy áp thăng trầm, cho dù không bằng những thiên
kiêu phía nhân tộc tổ địa, nhưng bọn họ cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Huyền Thương lão nhân có hơi ngạc nhiên, hắn chắp tay sau lưng nhìn về phía Ngũ Hoàng đại lục. Hắn đương nhiên nghe được lời nói của Lục Phiên.
“Một mình gánh chịu?”
“Ngươi gánh nổi sao?”
Huyền Thương mỉm cười suy nghĩ, bao nhiêu năm rồi… ...
Ngoại trừ lão khốn kiếp Thông Cổ đó ra, đã bao nhiêu năm chưa có ai dám nói chuyện với hắn như thế này.
Mà vẻ mặt của La Dương và Sài Phong sớm đã thay đổi lớn, mồ hôi lạnh đổ ra.
Bọn họ phát hiện mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng.
Vốn cho rằng dưới sự dẫn dắt của tiền bối Thông Cổ, những cường giả nhân tộc tổ địa bước vào Ngũ Hoàng, sẽ hòa thuận, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau tu hành, sau khi đạt được thăng cấp lớn sẽ cùng nhau chống lại thần ma.
Hài hào và mỹ mãn.
Tuy nhiên, không ngờ là mâu thuận lại diễn ra nhanh như vậy, khiến người khác không kịp đề
phòng.
Sài Phong và La Dương nhìn nhau, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Huyền Thương tiền bối là chuẩn thánh nhân tộc, tại sao lại có ý nghĩ như vậy? “Huyền Thương tiền bối.”
“Đằng sau Lục thiếu chủ thế nhưng có một vị thánh nhân trên bầu trời sao!”
“Mối quan hệ giữa Lục thiếu gia và Thông Cổ tiền bối cũng rất tốt…
La Dương và Sài Phong không nhịn được nói.
Tuy nhiên, Huyền Thương lại thản nhiên liếc nhìn bọn họ.
“Lão phu đã nói rồi, nếu thánh nhân cảm thấy những việc làm của lão phu không thích hợp, đương nhiên sẽ đến hỏi tội lão phu,lão phu cũng sẽ không trốn tránh, một mình gánh chịu!”
“Về phần hai người các ngươi, thôi lấy lão đầu Thông Cổ tới trấn áp lão phu đi, lão khốn kiếp đó nợ lão phu bảy tám tài nguyên chí bảo vẫn chưa trả lại cho lão phu! Quan hệ giữa lão phu và hắn không tốt!”
Huyền Thương nói mà không hề che giấu.
Vẻ mặt của La Dương và Sài Phong lập tức thực sự thay đổi.
Lẽ nào muốn đánh nhau sao?
Bọn họ có hơi khó chịu, chuyện lần này xảy ra những gì mà nhân tộc tổ địa thật sự là không thể tin được!
Dù sao thì Ngũ Hoàng đã mở cửa sau cho bọn họ để bọn họ cơ hội tu hành, nhưng nhân tộc tổ địa lại đền đáp cho Ngũ Hoàng như vậy sao?
“Tiền bối..”
La Dương nghiến răng nghiến lợi, muốn lên tiếng lần nữa.
Tuy nhiên, lại bị lão giả Huyền Thương ngăn lại.
“Chuyện lần này không liên quan đến các ngươi, đừng nói gì cả…
Huyền Thương nói xong liền suy nghĩ, cười híp mắt nhìn về phía Ngũ Hoàng đại lục cười, ánh mắt của hắn dường như đã xuyên qua vô số hư vô và rơi xuống một hòn đảo trôi nổi trên hãn hải bị tử khí làm mờ.
Lục Phiên cũng ngồi ở trên lầu gác, áo quần màu trắng như tuyết, gió từ từ thổi qua, bình tĩnh nhìn
Huyền Thương.
Đây là một chuẩn thánh của nhân tộc.
Bây giờ xem ra… khẩu vị đối phương hơi lớn.
“Nếu sư phụ của ngươi vẫn còn ở Ngũ Hoàng, có lẽ lão phu sẽ sợ hãi, nhưng nếu sư phụ của ngươi đã không có ở đây… Ngươi muốn giữ một pho tượng Thú Tổ thì xem ngươi có bản lĩnh này hay không” “Lão phu có thể một mình gánh chịu hay không, chuyện này ngươi không cần bận tâm.
“Lão phu đường đường là một chuẩn thánh, còn ngươi chỉ là một thiên đế bình thường, có tư cách gì quản lão phu?”
Huyền Thương cười nói.
Sau đó, hắn vung tay áo.
Từng thiêu kiêu của nhân tộc biến thành những luồng ánh sáng dần dần hướng về phía ngôi sao Kim Nguyên và Hoả Nguyên.
Lúc này, vẻ mặt của Lục Phiên cũng dần dần lạnh lùng hơn.
Nhân tộc tổ địa này…
Thực sự cho rằng tính tình Lục Bình An hắn tốt sao?
Hắn rất dễ nói chuyện với Thông Cổ đạo nhân, đó là cho rằng mọi người đều là nhân tộc, có thể giúp nhau.
Ngũ Hoàng có thể đạt được thành tựu như bây giờ, tất cả là nhờ Lục Phiên vất vả tạo ra, vất vất nâng đỡ lên.
Không có liên quan gì đến nhân tộc tổ địa.
Ngũ Hoàng xây dựng ngươi không có, tranh đoạt pho tượng ngươi giỏi vậy?
Trên đời này làm sao có chuyện thoải mái như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận