Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 749: Huyết y xuất thế, đế binh mở đường (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Người đó lạnh lùng nói.
Thân hình càng lúc càng nhanh, giống như sao chổi, xông về phía Ngũ Hoàng.
Áp lực khủng bố phô diễn ra, khiến cho người tu hành Ngũ Hoàng đều hít một hơi thật sâu.
“Hahahaha……”
Lục Phiên nở nụ cười.
Tiếng cười phiêu đãng giữa đất trời。
Hắn từ từ đẩy quân cờ xuống, tiếp tục tiến gần đến bàn cờ.
Phốc xuy~!
Hóa tiên cảnh cường đại kia tựa như sao chổi lướt ngang không ngừng bay đến, thế nhưng, trong lúc lướt ngang, thân hình lại từ từ ưỡn mình lên, không chống được sức ép mà khuỵu xuống.
Tựa như quỳ xuống dưới áp lực của một quân cờ!
Cuối cùng.
Quân cờ của Lục Phiên rơi trên bàn cờ.
Ba~!
Tiếng quân cờ va vào bàn cờ, giống như thanh âm khi trái tim bị bóp nát.
Phốc xuy~!
Vị hóa tiên cường giả lập tức ho ra máu, trong máu ho ra còn lẫn cả tạp chất.
Đồng tử của hắn ta co rút lại!
Giống như sấm sét trên bình địa, mặt biển đang yên tĩnh bỗng nổi lên những đợt sóng động trời.
Đột nhiên cảm thấy áp lực khủng khiếp như muốn bóp chết hắn ta triệt để!
Hắn ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, thật sự trực tiếp quỳ xuống trên trời.
Đầu gối ép vào khoảng không, không ngừng trượt xuống trong Hư Vô Thiên.
Sáng lên tựa như sao chổi vụt tắt.
Thấy được một màn này.
Cả đất trời đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Từng cường giả cao võ thế giới trong Bình Dương Thiên, Huyết Sát Thiên, Nguyên Từ Thiên hơi thở bỗng trở nên gấp gáp.
“Đây……”
Vị hóa tiên cảnh này, thế nhưng là cường giả đến từ thượng giới à!
So với sứ giả thượng giả phụ trách thi đấu thiên địa con mạnh hơn rất nhiều!
Nhưng mà, cường giả như vậy, chính là đại biểu cho mặt mũi thượng giới, nhưng lại quỳ sát trước mặt Lục Phiên.
Thật là mất mặt!
Đương nhiên, càng nhiều hơn nữa là kinh hãi!
Kinh hãi với thực lực của Lục Phiên.
“Vị thánh chủ này củ Ngũ Hoàng……thực lực đến cùng là thế nào?”
Rất nhiều cường giả hoá tiên cảnh thánh địa lục diễn, do dự bất định mở lời.
Nếu như nói lúc trước bọn họ còn đoán được thực lực của Lục Phiên, vậy thì giờ khắc này, cũng có chút nói không chuẩn xác được nữa rồi.
Phải biết là, vị hoá tiên đại năng giết tới Hư Vô Thiên này, thế nhưng là thượng giới đến, trực tiếp phóng thích khí tức, liền có thể dẫn đến sự tồn tại của vô số quy tắc hoá đao.
Cho dù khí tức của người này chịu suy yếu của dòng sông thời gian lại chịu áp chế của Hư Vô Thiên.
Vậy cũng không có khả năng dễ dàng bị chấn áp đến như vậy, thậm chí là quỳ rạp!
Lục Phiên cười tuỳ ý.
Rượu trong chén thanh đồng trên tay lay động.
Có vài phần tiêu sái lúc ngà ngà say.
Vừa cười, vừa nâng chén rượu mai.
Sau đó, đánh ra một chưởng.
“Ngoan.”
Rầm ầm ầm!
Linh khí hội tụ thành bàn tay, đánh lên đầu hoá tiên cảnh đang quỳ rạp kia.
Tiên nhân vỗ về ngươi!
Phốc xuy~!
Đáng tiếc, lại không sống được lâu……
Đầu của vị hoá tiên cảnh đó, trực tiếp nổ tung!
Nguyên thần xông ra, tràn ngập kinh hãi cùng phẫn nộ.
Bàn tay linh khí của Lục Phiên bắt lấy nguyên thần, kéo hắn ta lấp đầy lấy Ngũ Hoàng.
“Nếu như đã đến, vậy thì chớ có đi nữa.”
Nguyên thần của hóa tiên đại năng, vừa tức giận, lại vừa sợ hãi.
Vậy mà lại biến thành một bức tượng đá cao như núi.
Rầm!
Bức tượng đá này nện xuống mặt biển rộng lớn, giữ nguyên động tác quỳ gối, hóa thành cơ duyên cho sinh linh Ngũ Hoàng.
Một bức tượng hóa tiên cảnh, so với một bức tượng đại năng lại càng trân quý hơn.
Cũng càng có thể làm cho người tu hành Ngũ Hoàng lĩnh hội được nguyên thần!
Cảnh tượng này khiến mọi người sợ đến ngây người.
Tiếng hít khí lạnh vang lên không ngừng.
Trong chiến thuyền cổ xưa, và xe ngựa xa hoa, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, thế nhưng chung quanh họ lại không ngừng bị phá hủy.
Bọn họ thật ngờ được rằng, Lục Phiên vậy mà lại bá đạo đến vậy, lại hung ác điên cuồng đến thế.
Nhưng mà, càng làm cho bọn họ không thể tin được là.
Lục Phiên ngồi trên ỷ thiên nhận, nâng ly rượu, tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ.
“Có gan……thì các ngươi, qua đây đi.”
Khiêu khích!
Khiêu khích trắng trợn!
Dòng sông thời gian yên tĩnh chảy, quy tắc trong Hư Vô Thiên như đao.
Những thứ này cường giả thật đúng là kiêng kỵ.
Trong nhất thời bầu không khí rơi vào cục diện khó xử cùng quái dị.
Vượt quá hóa tiên cảnh, lại kiêng kỵ quy tắc, không dám vào.
Mà cho dù là đỉnh cấp hóa tiên cảnh, tuy rằng có thể đỡ được quy tắc, thế nhưng lại đồng thời không dám tiến vào, bởi vì, cường giả quỳ rạp trước mặt Lục Phiên kia, thi thể còn nóng đấy.
Người tu hành Ngũ Hoàng, nghẹn đến đỏ mặt.
Cảm giác sảng khoái trong lồng ngực họ cứ trào dâng không ngừng.
Quá hả dạ!
Đây chính là Bạch Ngọc Kinh, đây chính là Lục thiếu chủ!
Một người đã đủ canh giữ quan ải, khiến vạn người không thể đi qua!
Có bản lĩnh, thì các ngươi đến đi à!
Đây chính là không kiêng nể cùng bá đạo.
Tề Lục Giáp kinh ngạc nhìn, trong lòng sôi trào.
Hắn ta trước nay chưa từng nghĩ đến, có người lại can đảm dám đối mặt với cường giả ở thượng giới như thế này.
“Ha……”
Đột nhiên, toàn bộ đất trời vô cùng yên tĩnh.
Trong xe ngựa được long mã có huyết mạch chân long kéo, có thanh âm truyền ra.
Là vị quý nhân kia.
“Hư Vô Thiên ngược lại lại có được một nhân vật.”
“Đáng tiếc, ngươi thật cho rằng trốn trong Hư Vô Thiên là có thể không có việc gì sao?”
Có một chút mỉa mai, cùng lơ đễnh trong tiếng cười nhàn nhạt.
Tựa như, trong mắt hắn ta Lục Phiên, chỉ là một con châu chấu biết nhảy mà thôi.
Có thể nhảy được một lúc, chả lẽ lại có thể nhảy suốt đời sao?
“Ngươi chờ xem……”
Trong giọng tiếng cười giễu cợt không có bao nhiêu sự tức giận, mà là thương hại, loại đáng tiếc con kiến không biết thân phận của mình, mà vẫn dương dương tự đắc về nó.
Tức khắc.
Đại chiến ngừng lại.
Lâm vào loại trạng thái quỷ dị.
Chín mươi ngàn đại quân cũng an tĩnh đứng đó, mặt đeo mặt nạ thanh đồng, ánh mắt sắc bén nhìn về Ngũ Hoàng.
Loại an tĩnh này, ngược lại khiến người ta bất an.
Người tu hành Ngũ Hoàng, thần sắc từng người đều có chút biến hóa, cảm thấy áp lực không tài nào thở nổi, tựa hồ như tai họa sẽ ập đến ngay sau đó.
Bất quá, rất nhiều người đều nhìn về phía lâu các Bạch Ngọc Kinh, phát hiện Lục thiếu chủ vậy mà vẫn lãnh đạm tiêu sái như cũ, căng thẳng trong lòng, không khỏi được nới lỏng phần nào.
Bầu không khí quỷ dị làm cho người ta thấy khó chịu.
Trong Hư Vô Thiên.
Vô số thi thể đau đớn, già nua cùng mục nát vặn vẹo chìm nổi.
Thế nhưng, hai bên lại đình chiến, cách dòng sông thời gian, chờ đợi đối phương.
“Đại nhân!”
Đột nhiên!
Đại tôn cứu giúp ra một đám người trong đó, một bóng người nhanh chóng bay ra.
Hử?
Tề Lục Giáp giật mình, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Bởi vì người bay ra ngoài nhanh chóng đó, không phải ai khác mà chính là Tư Đồ Quỷ!
Hắn đã từng là đồ đệ của hắn ta.
Tư Đồ Quỷ nhanh chóng bay đến xe ngựa hoa lệ được long mã kéo.
Nhưng mà, chưa có đến gần, đã bị cường giả ngăn lại, lưỡi kiếm băng giá trên cổ hắn, khiến Tư Đồ Quỷ phải quỳ xuống trước cỗ xe hoa lệ.
Thế nhưng, Tư Đồ Quỷ chỉ hưng phấn nói gì đó.
Tư Đồ Quỷ liền được thả cho qua, đi đến bên cường giả trong xe ngựa.
Trái tim Tề Lục Giáp chùng xuống, có chút xao động.
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận