Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1346: Tổ địa Nhân tộc, khiến Lục Bình An ta rất thất vọng (2)

Lão giả cũng không có từ chối, sau khi ở trong hư không đi lang thang một lúc liền vứt bỏ thần ma đang theo dõi, một quyền đập nát hư không, vô số không gian loạn lưu bao phủ, hắn bước vào trong loạn lưu thân thể dần dần biến mất.
Còn Sài Phong đã đi vòng quanh, cũng vứt bỏ tầm nhìn của những thần ma đó và quay trở lại Cửu Trọng Thiên.
“Huyền Thương tiền bối”
Sài Phong mỉm cười cúi đầu.
Lão giả mặc áo choàng rộng rãi, trên đầu đội mũ, râu trắng mảnh dài, khẽ gật đầu.
“Tại sao Tiêu Dao Tử tiền bối lại không tự mình đến đây?”
Sài Phong tò mò hỏi.
“Tiêu Dao Tử muốn trấn thủ nhân tộc tổ địa, bây giờ tổ địa di chuyển, có rất nhiều thần ma đang
để mắt tới”
Huyền Thương lão giả nói.
Sài Phong và La Dương ngừng nói chuyện.
Chẳng bao lâu đã dẫn lão giả vượt qua vực thẳm hư vô và tiến vào Ngũ Hoàng chi cảnh.
Đôi mắt của lão giả khẽ thay đổi, nguyên thần ngang ngược đột nhiên quét ra, cuộn trào sôi sục giống như dầu nóng chế biến thức ăn.
Dường như khiến toàn bộ Ngũ Hoàng nhốn nháo lên.
Đương nhiên, trung tâm chú ý của nguyên thần lão giả vẫn là Hỏa Nguyên Tinh Thần và Kim Nguyên Tinh Thần.
Hai pho tượng Thú Tổ bị nguyên thần hắn quét qua, chói mắt giống như ánh lửa trong đêm tối. “Thế mà thật sự có hai pho tượng Thú tổ… quả nhiên lão già Thông Cổ nói là thật”
“Khó trách hắn dám lấy tính mạng bảo đảm để nhân tộc tổ địa di chuyển.
Lão giả xúc động một lúc.
Sau đó, lão giả bắt đầu liếc nhìn toàn bộ Ngũ Hoàng.
Mặc dù cái nhìn này có vẻ đáng ngạc nhiên nhưng cũng không quá sốc.
“Quả nhiên là một Tiên Võ mới. Tiên Nguyên đã thành hình, mặc dù uy áp không hề yếu, nhưng không gian trưởng thành vẫn rất dài.
Lão giả lắc đầu.
Thế giới tiên võ như vậy, phối hợp với hai pho tượng thú tổ… có hơi kỳ lạ.
Nói đơn giản chính là địa vị và thực lực không tương xứng nên trông rất kỳ quái.
“Đi ra đi”
Lão giả lắc ống tay áo rộng.
Những luồng ánh sáng bay ra ngoài, thiên tài nhân tộc này đến thiên tài từng người lại từng người xuất hiện từ trong ống tay áo rộng.
Lần lượt từng trụ uy áp bay lên trời, giữa bầu trời sao của Ngũ Hoàng đan xen ngang dọc, ngang ngược vô biên, bá đạo vô song
Vẻ mặt của La Dương và Sài Phong khẽ thay đổi.
Bởi vì lần này liên quan đến việc lĩnh hội pho tượng Thú Tổ, hơn nữa không phải là nơi lĩnh hội của thần ma nên cực kỳ an toàn, cho nên những người đến đây đều là thiên kiểu chân chính trong nhân tộc tổ địa.
Trong số đó, hơn nửa là những cường giả cấp bậc Thiên Đế của nhân tộc.
Uy áp phóng ra của bọn họ gần như khiến Ngũ Hoàng xao động, điều quan trọng nhất là La Dương và Sài Phong lo lắng việc phóng ra uy áp như vậy sẽ làm lộ vị trí của Ngũ Hoàng.
“Các vị, thu lại uy áp một chút!”
La Dương nhanh chóng nói.
Ngược lại Lão giả chắp tay sau lưng, lơ lửng trên không.
Trong Ngũ Hoàng, nguyên thần của hắn cũng quét qua một lần, nhưng không cảm nhận được có uy áp của chuẩn thánh.
Có vẻ như, thực sự giống như Thông Cổ đã nói, là một thế giới tiên võ mới.
Đến nỗi uy áp của những thiên kiêu nhân tộc phóng ra, lão giả cũng không có ngăn cản.
Đây cũng xem như là một phần thể hiện ra át chủ bài và tiềm lực đi, dù sao bọn họ đến đây là để
lĩnh hội áo nghĩa của pho tượng tổ thú…
Đương nhiên phải thể hiện ra một ít tiềm lực.
Dù sao thì bọn họ cũng đến từ nhân tộc tổ địa, để người khác coi thường cũng không tốt.
Hơn nữa, thực lực thể hiện ra cũng có thể thu được nhiều tài nguyên hơn.
Có đủ thực lực rồi thì mới có thể trao đổi được những điều kiện tốt hơn.
Còn uy áp để lộ vị trí của Ngũ Hoàng, lão giả mỉm cười nhẹ nhàng vẩy tay áo, như thể thiết lập một tường chắn giữa Ngũ Hoàng, ngăn cản uy áp của những thiên kiêu nhân tộc này.
Ánh mắt của mỗi thiên tài nhân tộc đều sáng như đuốc, uy áp ngang ngược giống như bão táp quét
Giống như mặt trời gay gắt đang phấn đấu.
Mà sự dâng trào của uy áp này cũng thu hút sự chú ý của những cường giả trong Ngũ Hoàng.
Ở trong Ngũ Hoàng Đại Lục.
Trong Cửu Hoàng viện, Bạch Thanh Điểu mở mắt ra, lông mày hơi nhíu lại, nhìn đàn gà con đang rúc vào nhau trong chuồng gà, có hơi tức giận.
“Dọa sợ gà ta.”
Lời nói vừa dứt, chín con gà con từ trong vạt áo trước ngực nhảy ra, biến thành chín đầu hoả phượng, phượng kêu lanh lảnh, uy áp hoá thành chấn động hư không.
Đỉnh Địa Tuyết Sơn.
Khổng Nam Phi mở mắt ra, Mạnh Hạo Nhiên ở bên cạnh hắn cũng đứng thẳng lên, khí cuộn trào trên người hai người giống như tầng mây cuồn cuộn, uy áp bắn thẳng lên trời.
Đỉnh Bất Chu Phong.
Lông mi của Trúc Lung khẽ run lên, nâng chiếc cằm trơn bóng lên, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại thành một đoàn.
Trong Minh Thổ.
Đàm Đài Huyền tắm gội trong nghiệp hoả mở mắt ra, vô số nghiệp hỏa dường như biến thành biển lửa cuồn cuộn ngất trời.
Trong Hãn Hải.
Trong mộ cổ.
Lục Trường Không buông một loại thần dược bồi dưỡng cầm trong tay, xoay một lúc cổ.
Vừa xoa tay, thần dược bỗng biến thành màu xanh biếc, khô héo và nhiễm độc.
Trong Ngũ Hoàng, từng luồng uy áp cũng lần lượt bay lên trời.
Mặc dù chưa từng so với Thiên Đế nhân tộc nhưng cũng không hề rỗng hay yếu chút nào
Vẻ mặt của La Dương và Sài Phong rất khó coi, làm sao liền chĩa mũi nhọn vào nhau rồi?
“Huyền Thương tiền bối… nhanh để bọn họ thu lại uy áp, chúng ta đến đây để tìm cơ duyên, chứ không phải để gây rối”
La Dương và Sài Phong chính là hiểu rất rõ tính cách của Lục thiếu chủ của Ngũ Hoàng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, một khi chọc giận Lục thiếu chủ, những thiên kiêu của nhân tộc này đừng hòng có cơ hội lĩnh hội áo nghĩa.
Dù sao thì hai pho tượng Thú Tổ đều nằm trong tay Lục thiếu chủ.
“Không sao đâu, người trẻ thì nên trẻ tuổi nóng tính một chút”
Lão giả dửng dưng xua tay.
“Tranh giành một chút cũng tốt hơn…
La Dương không nói nên lời.
Chẳng lẽ trước khi đi Thông Cổ đạo nhân không có dặn dò qua với những cường giả ở nhân tộc tổ dia sao?
Trên thực tế, trước khi đi Thông Cổ đạo nhân thật sự đã dặn dò qua, với tính khí của Lục Phiên thì Thông Cổ cũng khá quen thuộc.
Tuy nhiên, sau khi Thông Cổ đạo nhân tách ra với Tiêu Dao Tử và nhiều chuẩn thánh nhân tộc khác, kỳ thực bầu không khí liền có hơi vi diệu.
“Những thiên tài khác của nhân tộc đâu rồi? Tại sao chỉ còn lại một vài người?”
Lão giả Huyền Thương cau mày hỏi Sài Phong.
“Những người khác theo Thông Cổ tiền bối đến nơi lĩnh hội Mộc Nguyên áo nghĩa…
Sài Phong nói thật.
“Càn quấy!”
“Sự tồn tại của sinh vật hỗn loạn đó có thể chống lại thánh nhân, hắn mang nhiều thiên tài đi làm gì? Đi tìm đường chết? U mê không tỉnh ngộ.”
Huyền Thương lắc đầu, hắn không ủng hộ việc đi đến nơi Mộc Nguyên áo nghĩa.
Bởi vì hắn cảm thấy phía thần ma không thể có được pho tượng Thú Tổ Mộc Nguyên. ầm!
Uy áp va chạm, ngày càng mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận