Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 769: Ngũ Hoàng khí phách quá thay, vạn giới tới triều (1)

Edit: Long Hoàng
Bá đạo!
Quá bá đạo!
Xa xa, người tu hành của Ngũ Hoàng thấy được có liên tục ba đạo chùm sáng vọt lên đập trên người lão tăng, khiến cho lão tăng nguyên bản đứng thẳng như khô tùng, bây giờ lại phải quỳ rạp ở đáy biển.
Toàn bộ đáy biển phảng phất như muốn bị quỳ đến lún xuống.
Tất cả mọi người đều là líu lưỡi, thế nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn khó tả.
Đỗ Long Dương mặc một thân hắc bào, sau lưng đeo thương, xếp bằng trôi nổi ở trên không, từ xa xa nhìn lại không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Lục công tử, vẫn luôn bá đạo như vậy.”
Diệp Thủ Đao cụt một tay, ánh mắt lấp lánh: “Vẫn là tính nết này.”
Nghê Xuân Thu trong đôi mắt đều lập loè Tinh Quang, nhìn chằm chằm nơi xa, nhịn không được muốn nhảy cẫng hoan hô.
“Đây là Lục ca nhà ta đó! Bá đạo để cho người ta không hận nổi!”
Đỗ Long Dương cùng Diệp Thủ Đao nghe vậy, sởi hết cả gai ốc, liếc nhìn Nghê Xuân Thu đang trưng cái bộ mặt mê trai kia, khóe miệng run run.
Nữ nhân này. . . Đã không cứu nổi.
Từng vị người tu hành đều đem tầm mắt tập trung lại.
Vẻ mặt của Hoan Hỉ tôn giả trắng bệch.
Giờ phút này hắn có chút nghĩ mà sợ, bởi vì hắn phát hiện, linh áp trên lưng hắn, so với linh áp trên người đại tôn, thật sự là yếu hơn nhiều lắm.
Nếu như, ngay từ lúc đầu Lục Phiên dùng linh áp như vậy đè hắn, chỉ sợ hắn trong nháy mắt đã bị đè chết.
Đương nhiên, hắn cũng có lo lắng.
Đại Tôn cao ngạo bực nào, thân là Phật Đà Đại Tôn một giới, địa vị tôn sùng, đã bao giờ phải bị quỳ chứ?
Nhưng hôm nay, cũng là bị hai quân cờ của Lục Thiếu Chủ vừa ném ra đã bị ép quỳ rạp tại đáy biển, đây là khuất nhục cỡ nào.
Hoan Hỉ tôn giả sợ Đại Tôn không nhẫn nhịn được cái nhục này, xúc động mà ra tay với Lục Thiếu Chủ.
Hãn Hải dậy sóng, nước biển như bị một cái bát đè ép, dồn dập tách ra.
Đáy biển chỗ sâu, hai đầu gối của Đại Tôn lún sâu trong cát.
Cảm nhận từng đạo ánh mắt xung quanh rơi ở trên thân, cơ thịt trên mặt của hắn co quắp.
Bất quá, sau hồi lâu, hắn bình tĩnh lại.
Hắn chắp tay hành lễ, thân thể buông lỏng.
Hướng phía Lục Phiên trịnh trọng dập đầu.
Đông!
Sơn hải rung động, đáy biển tựa hồ cũng như muốn nứt ra.
Một giới tôn sư, vậy mà thật sự nhịn được khuất nhục, dập đầu với Lục Phiên.
Ngũ Hoàng tu hành giả cũng chẳng xem ra cái gì, dù sao thì người tình nguyện dập đầu với Lục Phiên nhiều lắm, con lừa trọc này chẳng là cái thá gì cả.
Có thể là, ở trong mắt của Hoan Hỉ tôn giả, đây là chuyện kinh động bực nào a.
Lục Phiên ngồi tại trên thiên nhận ỷ, nhìn thấy như vậy cũng không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Tiểu Lôi Âm Phật giới Đại Tôn này, cũng thực sự là kẻ hung hãn.
“Lục Thánh Chủ, hết thảy đều là Tiểu Lôi Âm phật giới chúng ta sai, Lục Thánh Chủ khí khái như núi, cầu xin đừng để ý hiềm khích khi trước, bần tăng xin được đại biểu Bình Dương Thiên chư giới trả giá cho tất cả những sai lầm đã gây ra.”
Thanh âm to lớn vang dội, chấn động giữa thiên địa.
Người tu hành Ngũ Hoàng bình tĩnh nhìn thế nhưng trong nội tâm lại cũng vô cùng xúc động.
Lục Phiên cười cười.
Mặc dù không biết ý nghĩ thực sự của tên Đại Tôn này như thế nào.
Bất quá, nếu như đã đến đây bồi tội, hắn cũng không tiện trực tiếp ra tay giết người.
Lục Bình An hắn cũng không phải ác nhân như vậy.
Giơ tay lên nhẹ nhàng điểm một cái.
Lập tức, linh áp như trường hồng dồn dập tiêu tán đi, áp lực trên thân của Hoan Hỉ tôn giả cùng với Đại Tôn tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.
Trên đảo Hồ Tâm, sương mù lại lần nữa bắt đầu mông lung bao phủ.
Bất quá, loại cảm giác áp bách đáng sợ kia đã biến mất không thấy.
Ngưng Chiêu váy trắng tung bay, nàng giẫm lên mặt biển, phiêu nhiên mà ra.
Nhìn xem Đại Tôn cùng Hoan Hỉ tôn giả, lạnh lùng nói: “Theo ta lên đảo đi.”
“Làm phiền.”
Hoan Hỉ tôn giả chất phác cười một tiếng.
Đại Tôn cũng khẽ vuốt cằm.
Hai vị phật tăng đi theo sau lưng Ngưng Chiêu, bước lên đảo Hồ Tâm.
Trên đảo linh khí nồng đậm, bản nguyên khí chìm nổi.
Triều Thiên cúc chập chờn, càng có hoa đào sáng lạn, Trúc Lâm thăm thẳm.
Trong rừng hoa đào, có thiếu niên ngồi trên ghế, áo trắng phiêu nhiên, lấy xuống một đóa hoa đào, vuốt khẽ lấy.
“Đi thẳng vào vấn đề đi.”
“Vốn là muốn thanh toán các giới ở Hạ Tam trọng thiên đã từng dám lấn Ngũ Hoàng ta, bất quá các ngươi đã chủ động đến đây, liền bày ra thành ý của chính mình đi.”
Lục Phiên vân vê một đóa hoa đào, tinh tế vuốt vuốt, cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Hoan Hỉ tôn giả nghe vậy, trên mặt toát ra nét tươi cười nồng đậm.
Hắn lấy ra một cái túi vải màu vàng đất, trong túi tự có càn khôn.
“Lục Thánh Chủ quả nhiên là người đại nghĩa, những vật bồi tội này là nên.”
Lời nói hạ xuống.
Túi vải trong tay Hoan Hỉ tôn giả trôi nổi về phía Lục Phiên.
Túi vải này bên trong có càn khôn, không gian rất lớn, Nguyên Thần của Lục Phiên tràn vào trong, nhìn xem những đồ vật cất ở trong đó.
Chẳng qua là nhìn lướt qua, Lục Phiên liền thấy rõ ràng.
Ở trong đó, địa giai hạ phẩm linh cụ có mười cái, địa giai trung phẩm linh cụ có một kiện.
Còn lại, còn có ngũ phẩm đan dược, tổng cộng chín loại, mỗi loại một bình, mỗi bình chín viên.
Trừ cái đó ra, còn có không ít Phật Kinh cùng điển tịch.
Thu hồi Nguyên Thần.
Lục Phiên có chút Vô Ngôn.
Đây là. . . đang bố thí ăn mày sao?
Đây cũng là thành ý?
Trung hạ phẩm địa giai linh cụ, Công Thâu Vũ cùng A Lỗ đều có thể luyện chế, đến mức đan dược, một nồi đan dược của Nghê Ngọc còn nhiều hơn.
Rồi còn phật kinh… cái đồ chơi này có tác dụng gì?
Nói ngắn gọn, lễ vật bồi tội này của Tiểu Lôi Âm Phật giới, đối với Lục Phiên mà nói, quá mức rác rưởi.
Nụ cười trên mặt Lục Phiên dần tan biến.
Hắn nhìn về phía Đại Tôn cùng Hoan Hỉ tôn giả.
Thương thương thương!
Thanh âm sắc bén bắn ra, sau một khắc bên trên thiên nhận ỷ, mỗi một đạo lưỡi Ngân Nhận đều đồng loạt bay nhanh mà ra hóa thành từng đạo ánh bạc trôi nổi lơ lửng trong không trung. . .
“Nhìn một chút đi, mỗi một chuỗi ngân nhận này đều đạt đến Địa giai trung phẩm linh cụ, à đúng trong miệng của các ngươi thì gọi là Thánh Giai pháp khí.”
“Tiểu Nghê.”
Lục Phiên lại nhẹ nhàng hô.
Tiểu Nghê ngọc đầu đội tiểu Ứng Long, khuôn mặt lấm lem như mèo, sau lưng cõng nồi đen còn đang trộm trốn sau tảng đá xanh nhìn tình huống bên này, lập tức giật mình, vội vàng từ phía sau tảng đá đi đến, đứng thẳng tắp, khuôn mặt nghẹn đỏ lên.
“Dạ có Nghê Ngọc!”
“Lấy kẹo ra ăn cho Đại Tôn xem một chút.”
Lục Phiên tay đeo thủ sáo, nhịp nhịp gõ gõ.
Nghê Ngọc nghe vậy, lập tức ngượng ngùng vô cùng.
Công tử. . . kỳ cục!
Bất quá, mặc dù rất ngượng ngùng, thế nhưng bàn tay nhỏ mập mạp cũng đang vươn vào trong túi vải nhỏ ở thắt lưng.
Cầm ra một đống đan dược được bao bọc bằng đường, mỗi một viên vậy mà đều là đan dược ngũ phẩm!
Nghê Ngọc há to mồm, một nắm lớn đan dược, nhìn đâu đó cũng khoảng chừng ba mươi hạt, cứ như vậy nhét vào trong miệng, bắt đầu nhai, tiểu Ứng Long ở trên đầu của nàng đôi mắt lập tức thẳng, thèm muốn khóc.
Nghê Ngọc một bên nhấm nuốt, còn vừa ú ớ hỏi Lục Phiên.
“Công tử! Cần phải thêm lần nữa không?”
Lục Phiên đang gõ gõ ngón tay cũng ngừng lại.
Mà Hoan Hỉ tôn giả cùng Đại Tôn đứng xa xa thần sắc phức tạp vạn phần.
Bọn hắn xem rất rõ ràng, một nắm đan dược mà Nghê Ngọc nhét vào trong miệng kia. . . Phẩm giai đều không thấp, tứ phẩm, ngũ phẩm đều có.
“Lục Thánh Chủ. . . Không cần nói.”
Khuôn mặt già của Đại Tôn run lên.
Hắn hiểu được Lục Phiên ý tứ, hết sức rõ ràng, Lục Phiên ghét bỏ lễ vật bồi thường của bọn hắn quá ít. . .
Thị nữ nhà người ta lấy đan dược coi như kẹo để ăn, một lần bốc ra ăn không sai biệt lắm bằng với bồi thường của bọn hắn.
Cho nên, Lục Thánh Chủ ý tứ rất rõ ràng.
Mấy cái này các ngươi lấy ra mà không thấy ngại sao?
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận